Đây cũng là một chỗ tốt khi ở lại Kỳ phủ, từ sáng sớm đã được xem trò hay, ăn uống thoải mái mà không phải tốn tiền. Xuân Lệ ngồi trên ghế khách, nhìn cũng không thấy chán.
Tiếng pháo của Chu gia nổ rộ một hồi lâu mới dừng lại, Tạ thị không chịu nổi tiếng ồn, hai tay bịt tai đến mỏi cả cánh tay. Đại nha hoàn Linh Lung bên cạnh đã pha trà xong, đưa cho bà uống để trấn an.
Tạ thị uống một chút, vỗ n.g.ự.c nói: "Hận không thể để cả thành Gia Định biết nhà ông ta có thêm một đứa tôn tử, để ông ta gây rối, tất cả mọi người đều chửi ông ta mới phải!"
Xuân Lệ không nói gì, Kỳ phu nhân nói chuyện thật là thiếu đạo đức, ghen tỵ với người khác thật chẳng có gì hay ho, không trách được bà phải uống thuốc, suốt ngày tức giận không bệnh mới lạ. May mà nhị thiếu gia không thích nữ tử, nếu thật sự cưới thê tử thì tương lai sống với bà mẫu này thế nào? Sáng nay nghe Thúy Tảo nói Kỳ lão gia chỉ có một phòng phu nhân là Tạ thị, có thể thấy bà rất có năng lực. Nói về nam nhân của Kỳ gia, ai cũng có điểm đáng thương, không ngờ đều do Kỳ phu nhân ban tặng.
Tạ thị cũng không kiêng dè Xuân Lệ, trực tiếp hỏi Linh Lung: "Nhị thiếu gia tối qua làm gì? Giờ đã về chưa?"
Linh Lung đã hầu hạ bên Tạ thị nhiều năm, biết ý định của phu nhân lúc này, liền chậm rãi nói: "Thưa phu nhân, tối qua y quán của Lạc lang trung có bệnh nhân bị bệnh nặng, nha hoàn nhà hắn đến gọi hắn đi sớm, sau đó nhị thiếu gia ở trong phòng một lúc, rồi đi ra ngoài, nhưng không đến chỗ Lạc lang trung. Hiện giờ vẫn chưa về."
Nàng ta biết, phu nhân muốn biết nhị thiếu gia tối qua có trong sạch hay không, còn hắn thực sự đi đâu thì phu nhân không rảnh để quan tâm. Phu nhân chỉ muốn thả con tép để bắt con tôm, điều sắp nói kế tiếp mới là trọng tâm.
Quả nhiên, Tạ thị lại chuyển đôi mắt đẹp về phía Xuân Lệ.
Cô nương này xinh đẹp, toàn thân tỏa ra một luồng khí tươi mát, không biết là vẻ đẹp tự nhiên hay có bí quyết giữ gìn, làn da mịn màng như mỡ, mềm mại đến mức như chỉ cần chạm vào là có nước. Nàng ngồi im lặng ở đó, không nói năng gì, như một đóa lan yên tĩnh dưới ánh trăng, như hoa sen trắng trong hồ nước sâu. Nếu không có chuyện của quận chúa, nàng cũng là một lựa chọn không tồi, nhưng so với thân phận quý giá của quận chúa, lập tức không còn vị trí.
Đứa con do chính mình sinh ra nên bà hiểu rõ, càng đối đầu với hắn, hắn càng không chịu cúi đầu khuất phục, may mà hắn có tâm địa thiện lương và trách nhiệm, luôn coi trọng chữ tín, nếu không thể, chỉ cần lấy hôn ước, vật chứng tình yêu và vị hôn thê ra trước mắt, dù hắn có không tình nguyện cũng chỉ có thể nhượng bộ.
Có một thì sẽ có hai, cưới một người thì không sợ có tam thê tứ thiếp. Chỉ có điều chiêu này là phương án cuối cùng, không đến mức bất đắc dĩ sẽ không dùng, trong kế hoạch hoàn hảo của Tạ thị thì chưa bao giờ có nha đầu quê mùa này.
"Xuân Lệ à, có câu nói vạn sự khởi đầu nan', Hàm nhi nhà ta có tính cách cứng đầu, có lẽ những ngày tới vẫn ủy khuất ngươi làm nha hoàn. Hơn nữa ngươi phải nhớ, không được nói với hắn về hôn ước giữa hai người. Trước mặt hắn, ngươi phải tiếp tục giấu tên, ta biết như vậy quá khó khăn cho ngươi, nhưng là nhi tức, ta cũng là bất đắc dĩ, Hàm nhi có tính cứng đầu ngươi chưa thấy qua, hiện giờ hắn đang bị tiểu thần y mê hoặc, nếu biết ngươi là vị hôn thê của hắn, sớm đã đuổi ngươi ra khỏi cửa rồi, vì vậy," Tạ thị nói đến đây, hốc mắt ươn ướt, nhìn Xuân Lệ đầy tha thiết, "Vì vậy, ngươi giúp người hãy giúp đến cùng, đừng nói gì về việc ở vài ngày rồi phải về, sức khỏe ta không tốt, không chịu nổi đâu."