Kỳ Hàm không để ý đến ông, một chân bước lên ghế nhỏ. Chỉ cần động tác tay nâng vạt áo đón gió mà đã thu hút một trận chú ý xung quanh.
Treo cổ chia làm ba bước: leo cao, vào dây, đá chân.
Hắn đã hoàn thành bước đầu tiên, Lạc lão tiên sinh cũng hoảng hốt không nhẹ, tim đập thình thịch, lại tiến lên một bước, thở hổn hển, “Đúng vậy, cuộc đời từ xưa đến nay ai mà không chết, nhưng quan trọng là c.h.ế.t như thế nào. Ngươi còn trẻ, hào hoa phong nhã là thiên chi kiêu tử, cho dù ra chiến trường g.i.ế.c địch hy sinh thân mình vì nước da ngựa bọc thây vẫn tốt hơn là làm một cái xác treo cổ, ngươi nói có đúng không?”
Nhị thiếu gia vẫn mắt điếc tai ngơ trước lời của ông, tỉ mỉ thắt kết dây, kéo vài lần xác định đã chắc chắn rồi chuẩn bị đưa cổ vào trong.
“Đợi đã!” Lạc lão tiên sinh hoảng hốt kêu lên, ngay lập tức ho khan dữ dội, khuôn mặt già nua đỏ bừng, không biết là bị nghẹn hay lo lắng, “Chậm đã! Khụ khụ!”
Nhị thiếu gia cuối cùng cũng có phản ứng, quay đầu nhìn ông, ánh mắt ý hỏi.
Xuân Lệ khoanh tay, cũng tò mò không biết Lạc lão tiên sinh sẽ làm gì tiếp theo.
Thiên Mạch không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh nàng, sợ nàng buồn bã, còn đặc biệt mua cho nàng một chiếc khăn để lau nước mắt.
Xuân Lệ nhìn thứ mà nhị sư huynh ặng lẽ đưa cho mình mà dở khóc dở cười, liếc hắn ta một cái rồi nhận lấy khăn bỏ vào trong người.
Bên kia, Lạc lão tiên sinh vì quá lo lắng mà không nói nên lời, Lạc phu nhân vừa vỗ lưng lão gia để ông bình tĩnh lại, vừa đau khổ khẩn cầu, “Nhị thiếu gia, thiếu gia mau xuống đi, đợi khuyển tử trở về, các ngươi nói chuyện cho rõ ràng, dùng biện pháp cực đoan này không thể được!”
Kỳ Hàm hoàn toàn đặt cằm lên vòng dây, bình tĩnh nói: “Các người đừng nói nữa, lòng ta đã quyết.”
Thiên Mạch hít một hơi lạnh, vội rút d.a.o từ thắt lưng ra, nhỏ giọng hỏi Xuân Lệ, “Tay nghề của ta luôn rất tốt, ném qua đây có lẽ dây sẽ đứt, muội ném hay ta ném?”
Xuân Lệ hừ một tiếng, nhìn về phía Kỳ Hàm phía trước lớn tiếng nói: “Để hắn treo cổ đi! Treo c.h.ế.t thì tốt nhất! Ta đã sớm nhìn hắn không vừa mắt, một đại lão gia vì chuyện này mà đòi sống đòi chết, thật khiến người ta khinh thường!”
Giống như sấm sét giữa trời quang, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía nàng.
Vẻ mạt bình tĩnh không gợn sóng của nhị thiếu gia cuối cùng cũng có sự thay đổi, ánh mắt hắn chính xác nhìn vào nàng, “Ngươi thử nói lại một lần nữa xem!”
“Nói thì sao?” Xuân Lệ ngẩng cao đầu, không hề kém cạnh, “Ngươi đã không cần mạng, còn để ý đến mặt mũi làm gì?”
“Ta có thế nào thì không tới phiên hạ nhân như ngươi đến dạy bảo!”
“Thật đáng tiếc, đường đường một thiếu gia như ngươi còn không bằng hạ nhân như ta!”
“Ngươi muốn c.h.ế.t đúng không!”
“Bây giờ rõ ràng là ngươi đang tìm cái chết!”
“Ha ha ha ha——” Xung quanh vang lên một trận cười vang.
Thiên Mạch cũng không kìm được mà cười theo mọi người, nhưng cười được một lúc lại cảm thấy không đúng, nên vội vàng ngừng lại.
Kỳ Hàm quăng dây, tức giận đá một cước văng cái ghế, rồi nhảy xuống đất chạy về phía Xuân Lệ!
Thái độ của hắn trông như muốn đòi mạng, mọi người đâu dám cản đường, đều tránh sang một bên, hầu như muốn lùi lại xa xa, khí thế hung hãn của Kỳ Hàm đi giữa đám đông, thẳng tiến về phía Xuân Lệ!
Nhóm quần chúng dường như không ngờ rằng màn kịch hay lại kết thúc như vậy, đều lắc đầu thở dài và tản ra.
Một người đứng không xa phía sau cây liễu nhìn theo bóng Kỳ Hàm rời đi một hồi lâu, rồi tiếc nuối nói: “Hóa ra hắn thật sự thích nam nhân, không ngờ lại thích đến mức này…”