Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như kiếp trước, Tiêu Hoài Thịnh vu cáo Thôi phủ và Ngũ tướng quân cấu kết với Tây Lương.

Lão gia vì chuyện của tiểu thư, một năm trước đã từ quan. 

Thêm vào đó Hoàng gia, Tần gia và phò mã hết lòng bảo vệ lão gia, hoàng đế áp lực đã nghiêm khắc điều tra việc này.

Nhưng kết quả điều tra ra lại khiến cả triều đình kinh hãi.

Cấu kết với Tây Lương không phải là Thái phó phủ và Tướng quân phủ, mà là Vinh Nam vương phủ.

Hoàng đế nổi trận lôi đình, tống cả nhà huynh đệ của mình vào đại lao, chọn ngày xử tử. Thái hậu vì vậy mà lâm bệnh.

Nghe nói Tiêu Hoài Thịnh ở trong ngục đánh Liễu Ngọc Vân đến nỗi toàn thân không còn chỗ nào lành lặn. 

Liễu Ngọc Vân tự nhiên cũng không phải dạng vừa, dùng móng tay dài cào Tiêu Hoài Thịnh đầy người máu.

Nhưng điều ghê tởm nhất là, Tiêu Hoài Thịnh trước khi chết, gọi không phải cha mẹ, gọi không phải Thái hậu, gọi không phải Liễu Ngọc Vân, hắn ta gọi lại là tên thân mật của tiểu thư nhà ta.

Tức c.h.ế.t ta rồi.

Hại ta hôm đó ăn cơm ít đi một bát.

Tiểu thư và phò mã rất ân ái, gả đến năm thứ hai đã sinh một đứa bé bụ bẫm.

Bà mẫu của tiểu thư là một bà mẫu hung dữ và độc ác, nhưng ở chung một thời gian dài, ta phát hiện ra bà là một bà già nhỏ mồm mép.

Bà rất thích tiểu thư của ta và thường gọi nàng là “con ngoan”.

Hừ, ai dám không thích tiểu thư của ta nhất định sẽ cho một cái tát vào mặt.

Cuộc sống của ta rất suôn sẻ.

Dù sao tiểu thư cũng là người có địa vị cao nhất Phó phủ, mà ta là nha hoàn được tiểu thư cưng chiều nhất, không vênh váo ngang ngược thì thật có lỗi với cái tên Thôi Thúy Thúy.

Thế nhưng tên Thôi Bảo Trân kia lại như mắc bệnh, cứ cách ba ngày lại chạy đến Phó phủ, không phải đến thăm tiểu thư và tiểu thiếu gia, thì là đến nhìn ta.

Có lần ta ngẩng cổ lên mắng hắn: "Nhìn cái gì mà nhìn, trên mặt ta có hoa hay sao!"

Thôi Bảo Trân lại cười cười, véo véo mặt ta: "Ừ, có hoa."

Tức giận đến mức ta dậm chân bình bịch.

Khi cô gia thăng quan tiến chức đến vị trí Thủ phụ, Thôi Bảo Trân lại dám tuyên bố muốn cưới ta.

Tiểu thư vậy mà cũng cười đồng ý.

Ta hai mắt rưng rưng nước mắt, ôm chặt tiểu thư không chịu rời đi.

Hôm đó, Thôi Bảo Trân trông rất buồn bã, hỏi ta rốt cuộc có thích hắn hay không?

Nói không thích cũng không được, nói thích cũng không xong, nói thế nào cũng không phải người, ta bèn nói: "Ngươi trước kia bắt nạt tiểu thư nhà ta, ta mới không thèm để ý đến ngươi."

Thôi trong Thôi Thúy Thúy là Thôi của tiểu thư, còn Thúy Thúy là tên do tiểu thư đặt.

Cho nên Thôi Thúy Thúy là Thúy Thúy của tiểu thư, là người của tiểu thư, người đã từng bắt nạt tiểu thư, cho dù ta có thích thì đã sao?

Huống hồ, chủ tử có số phận của chủ tử.

Ta là đại nha hoàn, cũng có con đường của một đại nha hoàn phải đi.

Cuối cùng tiểu thư cũng không ép ta và Thôi Bảo Trân ở bên nhau, chỉ thở dài một tiếng, vẻ mặt bất lực: "Thúy Thúy, ngươi già rồi thì biết làm sao đây?"

Ta thì cười hì hì ôm tiểu thư: "Dù sao ta cũng là người của tiểu thư, tiểu thư không cần ta nữa, ta sẽ đi thắt cổ."

Tiểu thư trừng mắt nhìn ta, giả vờ giơ tay muốn đánh vào miệng ta.

Ta vội vàng né tránh, chạy vào phòng bên cạnh bế tiểu thiếu gia.

Tiểu thiếu gia thật sự ngoan ngoãn, cứ luôn miệng gọi "Thúy ma ma xinh đẹp", gọi đến nỗi ta vui nở hoa trong lòng.

Bình ma ma vẫn cứ mắng ta là đồ ngốc, tiểu thư vẫn che chở cho ta, cô gia thỉnh thoảng lại ghen tị với ta, ta lại tức giận vô cùng.

Bản đại nha hoàn còn chưa ghen tị với hắn, hắn là cô gia, sao lại có thể đi tranh giành tình cảm với ta chứ.

Nhưng ta không dám nói, bởi vì cô gia vừa cười, ta - Thôi Thúy Thúy ra khỏi cửa sẽ bị đá cuội làm vấp ngã, hoặc là bị tên tiểu tư lỗ mãng nào đó đụng phải.

Ngã đến nỗi m.ô.n.g ta đau.

Hây, không nói nữa, hôm nay Thôi Bảo Trân cưới thê tử, ta phải đi xem thử thê tử của hắn ta xinh đẹp động lòng người đến mức nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK