Nhưng sau khi hoàn hồn lại, ta lại cảm thấy có chút đau lòng.
Ta cứ tưởng Trương bà tử là mẹ của Thúy Thúy, trên đời có nhiều người như vậy, có người không có mẹ, có người có mẹ giống như Triệu di nương, có người "mẹ" lại là kẻ xấu xa tay cầm roi như mẹ của Thúy Thúy.
Ta bảo Bình ma ma đi hỏi, xem có thể mua Thúy Thúy về không.
Kết quả thật sự đã mua được một tiểu cô nương về.
Ta hỏi nàng ấy tên gì.
Thúy Thúy bảo ta đặt tên cho nàng ấy.
Ta nhớ hôm đó gió rất đẹp, trời quang mây tạnh, ta nói với Thúy Thúy gầy yếu đáng thương như một chú mèo con: "Ta họ Thôi, cho nên ngươi theo ta họ Thôi. ừm, tên thân mật của ta là Phi Phi, vậy ngươi tên là Thúy Thúy."
Thế là ta phất tay áo, chú mèo con đã được đặt tên là Thôi Thúy Thúy, từ đó theo ta nhiều năm.
Thôi Thúy Thúy và ta tuổi tác xấp xỉ nhau, nhưng nàng ấy và ta hoàn toàn là những cô nương khác biệt.
Đôi mắt Thúy Thúy mãi mãi sáng lấp lánh, Thúy Thúy nói: "Tiểu thư là tiểu thư tốt nhất trên đời. Trời đất bao la, tiểu thư là lớn nhất."
Thúy Thúy nói, đừng để ta phải nhúng tay vào, kẻ nào ta muốn đánh, cứ để nàng ấy thay ta ra tay.
Thúy Thúy quả thực cũng làm như vậy, những kẻ ức h.i.ế.p ta, nàng đều thay ta đánh cho một trận tơi bời.
Nhưng Bình ma ma lại cứ bảo Thúy Thúy là đồ ngốc, khiến nàng ấy tức tối đến mức giơ nanh múa vuốt.
Ta thầm nghĩ, ngốc thì đã sao, chỉ cần trong lòng nó chỉ có mình ta là đủ rồi.
Hôm ấy ở lầu Hồng Âm, ta nhìn thấy Kim Châu - cô nương được ta cứu sống, quỳ rạp dưới đất, nói ta bạc đãi nàng. Phản ứng đầu tiên của ta là ngỡ ngàng.
Cả kinh thành này ai mà chẳng biết Thôi Bảo Nghi ta hành sự ngang tàng, kiêu ngạo ương bướng.
Cho nên đám công tử tiểu thư kia mới nói như vậy.
Cha cũng nghĩ như vậy.
Giờ đến cả Kim Châu cũng nghĩ vậy.
Khoảnh khắc ấy, ta cảm thấy tim mình như c.h.ế.t lặng, tay chân lạnh cóng, cứng đờ.
Nhưng Thúy Thúy đã xông lên, thay ta giáng xuống những cái tát như trời giáng vào mặt Kim Châu.
Thúy Thúy hỏi nàng ta, là ai đã chuộc nàng ta ra.
Thúy Thúy hỏi, ta đối xử với nàng ta thế nào?
Cơn giận của Thúy Thúy không biết trút vào đâu, nhưng khi đến bên cạnh ta, nàng vẫn giữ vẻ mặt vui tươi như thường.
Nhưng ta thấy rõ ràng, mắt Thúy Thúy đã đỏ hoe.
Ta rất muốn, rất muốn ôm Thúy Thúy vào lòng, dỗ dành nàng đừng khóc.
Nhưng Thúy Thúy lại ngẩng cao đầu, ra vẻ kiêu hãnh, khinh miệt nhìn tất cả mọi người.
Là tiểu thư của nàng, ta cũng phải tỏ ra oai phong lẫm liệt.
Khi một nam nhân và Liễu Ngọc Vân bị bắt quả tang đang tư thông, ta thấy vẻ mặt của Thúy Thúy không hề ngạc nhiên.
Cộng thêm việc gã nam nhân kia và Liễu Ngọc Vân đều khai hắn là quận vương Tiêu Hoài Thịnh, Thúy Thúy lại vội vàng phản bác, ta trong lòng đã hiểu rõ, người kia chắc chắn là Tiêu Hoài Thịnh.
Thúy Thúy ngốc nghếch kia, giả bộ cũng phải khéo léo một chút chứ.
[Dù sao ta đây mới là đại nha hoàn được tiểu thư coi trọng nhất, nên người người che chở cuối cùng vẫn là ta thôi.]
"Thúy Thúy", Thúy Thúy kia cứ như vừa thắng trận trở về, vênh váo đắc ý.
Hừ, Thúy Thúy ngốc, cũng chỉ có tiểu thư nhà ngươi mới dung túng cho ngươi được.
Sau khi ta gả cho Phó Đệ, dần dần nhận ra Thôi Bảo Trân có tình cảm với Thúy Thúy.
Nhưng Thôi Bảo Trân cũng giống như ta, vốn là kẻ kiêu ngạo, sao có thể mở miệng thừa nhận.
Vì vậy ta mới khích tướng hắn, nói rằng Thúy Thúy muốn đi theo ta cả đời.
Thôi Bảo Trân nghe vậy liền luống cuống, vội vàng chạy đến trước mặt Thúy Thúy, chẳng biết nói những gì.
Nhưng Thúy Thúy lại từ chối hắn, từ chối làm chủ mẫu Thôi phủ, từ chối làm thê tử của đệ đệ ngốc nghếch của ta.
Thúy Thúy nói, muốn đi theo hầu hạ ta cả đời.
Thúy Thúy ngốc, ta sao nỡ lòng nào giam cầm ngươi cả đời.
Nhưng Thúy Thúy vừa khóc lên, y như hồi còn nhỏ, cứ như tiếng heo bị chọc tiết, nghe chói tai c.h.ế.t đi được.
Ta chỉ đành dỗ dành nàng: "Được rồi, được rồi, không gả nữa, không gả nữa."
Đứa ngốc này, nghe vậy liền nín khóc mỉm cười.
Chỉ là trên mũi lại nổi lên một cái bong bóng nước.
Ta và Phó Đệ sinh được một đứa con trai, đặt tên là Phó Lân.
A Lân bảy tuổi, tính tình nghịch ngợm, có một hôm lại lẻn vào phòng của Thúy ma ma nó.
Khi A Lân cầm một chiếc đèn thỏ được bảo quản rất tốt, vừa nhảy chân sáo vừa đưa cho ta, ta ngẩn người ra.
Nhận ra đó là chiếc đèn hoa ta tặng cho Thúy Thúy năm xưa.
Dưới đèn còn buộc một tờ giấy nhỏ, vốn ta không muốn mở ra, nhưng A Lân lại vỗ vỗ đầu, hỏi ta: "Thôi gia Bảo Nghi là ai vậy me? Mẹ ơi -- Thúy ma ma không thương con chút nào cả, nàng ấy lại viết Thôi gia Bảo Nghi, vạn sự bình an. Hừ, mấy hôm trước Thúy ma ma còn nói con mới là đứa trẻ mà nàng ấy yêu thương nhất, Thôi gia Bảo Nghi này là ai chứ, dám cướp mất vị trí của con!"
A Lân vừa nói vừa vung vung nắm đ.ấ.m nhỏ xíu, ra vẻ hung dữ lắm.
Nhìn A Lân và chiếc đèn hoa kia, ta không kìm được nước mắt.
Ta nghĩ, Thúy Thúy từ lâu đã thuộc về ta rồi.
Nàng ấy rất nhiều năm trước đã nói, ta là thiên hạ đệ nhất của nàng ấy.
Những thứ mà Thôi Bảo Nghi khi bốn, năm tuổi khao khát nhất, giờ đây đều có được rồi.
(Hết)