Trong phòng âm trầm, không có bật đèn.
Bên người đã không còn thân ảnh của Duật, đệm chăn vẫn còn hơi ấm nói cho hắn biết Duật chỉ vừa mới ly khai.
Hắn hình như đã thật sự yêu Duật rồi, chuyện thứ nhất khi tỉnh chính là muốn biết hắn có bên cạnh mình hay không. Không có Duật, ngủ cũng không ngon. Hắn đối Duật ỷ lại càng lúc càng lớn.
Tay xoa nhẹ phần bụng, tiểu tử này, cư nhiên bắt hắn chịu giày vò thảm thiết.
Cánh cửa được đẩy ra rất nhẹ, hắn quay đầu nhịn lại.
“Đem đèn mở lên đi. Hắn đã tỉnh rồi.”
Đèn sáng, Tấn Phàm bị ánh sáng hắt vào phải nhắm hai mắt lại.
“Có nghĩ muốn ăn gì không?” Duật đi tới bên người hắn.
“Ta muốn ăn chút gì đó nhẹ.” Tấn Phàm nói.
“Hảo.” Duật vui mừng nở nụ cười. Hắn rốt cuộc cũng muốn ăn gì đó.”Ta lập tức gọi người đi làm.”
Tấn Phàm dưới sự trợ giúp của y ngồi dậy.
“Có choáng váng đầu không?” Duật hỏi.
“Hoàn hảo.” Vừa rồi ngủ cảm thấy có điểm tốt hơn một chút. “Cả ngày ngoại trù ăn chính là ngủ, ta rất sẽ biến thành heo a.”
Duật nhíu mày không tán thành nói,”Heo đâu không thấy, ngươi nhìn bộ dáng ngươi hiện tại xem, gầy đến tệ hại. Cho ngươi ăn nhiều một chút lại không chịu.”
“Không ăn được.” Tấn Phàm vô lực cười cười, hắn cũng biết vì đứa nhỏ cũng như thân thể chính mình, hắn hẳn là nên ăn nhiều một chút, nhưng hắn chính là không ăn nổi.
Thức ăn rất nhanh được đưa tới, nhưng nhìn một bàn đầy ắp đồ ăn, nhìn thôi cũng muốn no rồi.
“Ách… Duật, ta không đói nữa.”
“Không được, không đói cũng phải ăn” Duật một phen ôm lấy hắn hướng bàn ăn đi tới. Y lần này sẽ không nghe theo hắn, càng ngày càng trở nên gầy đi, giờ chỉ là còn da bọc xương.
Bắt buộc hắn ăn vài thứ, nhìn hắn thật sự ăn không vô mới ôm hắn quay về giường.