Ngày sinh đến gần, tâm tình của hắn bắt đầu lo âu.
“Nghĩ cái gì? Mấy ngày nay ngươi không nghỉ ngơi tốt.” Duật thật sự nhịn không được, vốn y hỏi qua, Tấn Phàm không chịu nói, y cũng không tái tuy vấn, nhưng vài ngày này hắn lo âu thập phần nghiêm trọng.
“Ta có điểm sợ hãi.”
“Sợ cái gì?”
“Sẽ rất đau đi?” Hắn nghe nói nữ nhân sinh con đều là đau đến chết đi sống lại, kêu đến làm cho người ta sợ hãi.
“Chỉ đau một chút, đừng sợ, ta sẽ cùng ngươi.”
Tấn Phàm cau mi,”Ngươi bồi có ích lợi gì, người đau cũng không phải ngươi.” Bất quá, nghe hắn nói như vây hắn cảm thấy trong lòng hảo ấm, có chút an tâm.
“Ta biết ngươi vất vả, chúng ta chỉ một lần này, về sau sẽ không sinh nữa.” Duật ôn nhu trấn an hắn.
“Ngô………” Tấn Phàm đột nhiên nhăn lại mi.
“Làm sao vậy?”
“Đau quá…………” Đau bụng thật sự lợi hại, Tấn Phàm khổ sở nhíu mày rên rỉ,”Duật, ta…… ta là không phải…….. Phải sinh………”
“Cái gì?!” Duật sợ hãi,”Ta đi kêu Địch Sâm đến.”