Thật là đẹp… Ngay cả khi đã chết, Beverly Harris vẫn thật lộng lẫy, nhưng Irons cũng rất e dè sợ cô ta sẽ tỉnh lại trong lúc đang ngắm nhìn; lão cẩn thận rào cô vào cái ngăn đá bên dưới gầm tủ và cài chốt lại, tự hứa với bản thân là sẽ đưa cô ta ra khi có thời gian. Cô có thể sẽ trở thành con vật tinh xảo nhất mà lão từng biến thể, đầy hấp dẫn và mãi mãi hoàn hảo nếu lão có thể chuẩn bị cho cô ta một cách tốt hơn… biến giấc mơ trở thành sự thật.
“Nếu ta có thời gian. Nếu ta thực sự còn thời gian.”
Lão biết mình lại đang tự thương xót cho bản thân, nhưng lại không có ai khác ở đó để mà thương hại lão, không ai có thể đo lường được sự vĩ đại mà lão đã chịu đựng. Lão cảm thấy thật khủng khiếp – buồn, tức giận và cô đơn, nhưng cũng cảm thấy mọi chuyện đang bắt đầu rõ ràng dần. Giờ thì lão đã biết, biết tại sao mình bị ngược đãi, và nhận thức đó đã đem lại cho lão một sự tập trung – cùng với một sự thật đáng chán, ít ra thì lão không bị lạc lối nữa.
“Umbrella. Một Umbrella thông đồng để tiêu diệt tao, tất cả chúng bay…”
Irons ngồi trên một cái bàn nhơ nhuốc đầy vết cắt trong phòng trú ẩn, nơi đặc biệt riêng tư của lão, và tự hỏi không biết bao lâu nữa thì con bé đó tới. Cái gã có thân hình lực lưỡng đó đã từ chối nói cho lão biết tên của cô ta. Nhưng bằng cách nào đó, cô ta lại là nguyên nhân dẫn tới phát hiện sáng suốt của lão, một sự mỉa mai mà lão chỉ có thể mang ơn; sự xuất hiện bất ngờ của cô ta là minh chứng hùng hồn nhất.
Cô ta sẽ tìm lão, tất nhiên là như vậy; cô ta là điệp viên của Umbrella, và Umbrella đã quan sát lão trong một thời gian dài. Chắc rằng chúng cũng đã có danh sách những thứ thuộc về lão, những thành tích về tâm lý, thậm chí cả những bản sao tài chánh. Tất cả đều có ngụ ý, mà giờ lão mới có thời gian để ngẫm lại; lão đã từng là người quyền lực nhất ở thành phố Raccoon, và Umbrella đã tạo nên sự sa sút này của lão, gây ra những cú đâm sau lưng nhức nhối để lão phải rơi vào tình trạng này. Irons nhìn chằm chằm vào những của báu của lão, những vật dụng và chiến lợi phẩm đang ngồi trên kệ trước mặt, nhưng không còn cảm thấy tự hào như thường nữa.
Những khúc xương bóng đơn giản chỉ để nhìn và làm cho tinh thần của lão hoạt động, mải mê suy nghĩ về sự phản bội của Umbrella.
Mấy năm trước, khi lão bắt đầu nhận tiền để đổi lấy việc giả mù trước những hành vi của công ty, mọi thứ đã khác hẳn đi; rồi đến vấn đề chính trị, về việc tự tìm lấy một chỗ đứng trong hệ thống quyền lực đứng đầu Raccoon. Và mọi chuyện đã rất trôi chảy trong một thời gian dài – công việc của lão đã theo đúng như dự đoán, lão đã có được sự tin tưởng của hội đồng và người dân, quan trọng nhất là sự đầu tư của lão đã được đền bù xứng đáng. Cuộc sống đã rất tốt đẹp.
“Và rồi xuất hiện gã Birkin. William Birkin cùng người vợ tâm thần của lão và đứa con gái hỗn xược của chúng.”
Sau vụ bê bối ở biệt thự Spencer, lão đã thuyết phục bản thân rằng cả đội S.T.A.R.S. và tên khốn Wesker là nguyên nhân của mọi việc, nhưng giờ đây lão đã nhận ra, rằng chính sự xuất hiện của gia đình Berkin gần một năm trước đã thúc đẩy vòng quay định mệnh; sự sụp đổ của phòng thí nghiệm Spencer chỉ làm cho mọi chuyện diễn ra nhanh hơn. Umbrella hẳn đã giám sát lão ngay từ cái ngày mà số phận xui khiến lão gặp Birkin – Đầu tiên chỉ là theo dõi, rồi gắn máy ghi âm, lắp camera. Những tên gián điệp có lẽ sau này mới đến…
Gia đình Birkin tới Raccoon cho nên William đã có thể tập trung nghiên cứu các tính năng siêu việt của T-Virus, dựa vào những thí nghiệm đã hoàn thành tại phòng thí nghiệm Spencer. Bởi vì cái tính gian xảo và khó ưa của William nên Iron thích hắn ngay từ đầu. Birkin là cậu bé thần đồng của Umbrella, nhưng cũng như Irons, gã không phải thuộc dạng khoác lác về vị trí của mình; William là một kẻ khiêm tốn, chỉ thích chú tâm vào việc phát huy năng lực bản thân. Bọn họ quá bận rộn để có thể có một tình bạn, nhưng có một lòng tôn trọng vô hình hình thành giữa hai người; Irons thường cảm thấy William có vẻ kính trọng lão…
“…và sai lầm của ta là đã chấp nhận chuyện đó. Ta đã để cho mối quan tâm đến hắn che mờ bản năng, và không để ý thấy rằng mình đã bị theo dõi suốt một thời gian dài.”
Sự mất mát của phòng thí nghiệm Spencer đã dấy lên một làn sóng trong các cấp ở Umbrella, và chỉ vài ngày sau vụ nổ, Annette Birkin đã tìm tới Irons với một thông điệp từ chồng
cô ta – thông điệp yêu cầu một ân huệ. Birkin đã lo rằng Umbrella sẽ đòi hỏi công nghệ mới, G-virus, trước khi nó sẵn sàng; hình như hắn ta rất bất mãn với những ứng dụng đã làm trước đây, điều gì đó về việc Umbrella không để hắn hoàn thiện tiến trình nhân bản, Irons cũng không nhớ chính xác lắm – và với việc Umbrella muốn thu lại mất mát từ việc mất đi phòng thí nghiệm Spencer, Birkin đã lo lắng rằng họ sẽ yêu cầu sử dụng loại virus chưa được thử nghiệm. Thông qua Annette, Birkin yêu cầu hợp tác và đưa ra một số điều kiện để khích lệ lão. Một trăm ngàn đô, tất cả những gì Irons làm là giữ kín bí mật về G-Virus – tóm lại, coi chừng điệp viên của Umbrella và theo dõi những thành viên còn sót lại của S.T.A.R.S., ngăn không để họ “chõ mũi” vào các nghiên cứu của Umbrella.
“Chỉ có thế. Một trăm ngàn đô la, và ta đã kiểm soát được thành phố của mình, theo dõi lũ phản loạn nhỏ nhoi gây rối. Quá dễ, tiền kiếm quá dễ, và ta đã có thể kiếm được nhiều hơn nếu mọi thứ theo đúng kế hoạch. Ngoại trừ việc nó là một cái bẫy, một cái bẫy của Umbrella…”
Irons đã đi ngay vào cái bẫy đó, và đó là lúc Umbrella bắt đầu âm mưu chống lại lão, sử dụng những thông tin chúng có để giam cầm số phận của lão. Còn gì có thể mắc sai lầm hơn thế nữa chứ? S.T.A.R.S. đã biến mất, sau đó là Birkin – và ngay cả khi lão chưa kịp nhận ra tình hình, lão lại bị tấn công lần nữa. Lão chỉ có vừa đủ thời gian để phong tỏa toàn bộ Raccoon trước khi mọi thứ chết tiệt xảy đến.
“Và tất cả chỉ vì ta đã giúp một người bạn – Vì mục đích tốt đẹp cho công ty, không hơn.”
Thật là một bi kịch. Irons đứng dậy và bước chậm rãi đến cạnh bàn mục nát, nhịp nhàng gõ lên mặt gỗ sần sùi. Đằng sau mỗi vết trầy là một câu chuyện, một kỉ niệm trọn vẹn, nhưng một lần nữa lão vẫn không thể thấy thoải mái. Không khí lạnh và yên tĩnh của chốn Thánh địa luôn làm cho lão cảm thấy dễ chịu trước đây, đó là nơi lão luyện tập những sở thích, nơi mà lão thật sự là chính mình, nhưng bây giờ nó không còn thuộc về lão nữa. Không còn gì nữa. Umbrella đã cướp nó đi cũng như đã cướp thành phố của lão. Có cường điệu chăng khi suy diễn rằng chính chúng đã thả virus ra để công kích, để cướp đi quyền lực của lão và rồi gửi con nhỏ tóc nâu đó tới trêu ngươi lão? Chứ không thì tại sao nó lại trông hấp dẫn như thế? Chúng biết điểm yếu của lão và đã khai thác, thậm chí không cho để lão giữ lại một chút phẩm diện nào…
“...Và con ả đó sẽ sớm tìm tới ta, có thể sẽ vẫn chơi trò giả điên, vẫn cố gắng dụ dỗ mình với bộ mặt đáng thương của nó. Một sát thủ của Umbrella, một điệp viên và là một kẻ lợi dụng, chính là ả, có lẽ đang cười vào mặt mình đằng sau gương mặt xinh đẹp…”
Có thể vụ rò rỉ là một tai nạn ngoài ý muốn; bởi vào lần cuối cùng họ gặp nhau, William đã trông rất lo lắng, hoang tưởng và kiệt sức, và những tai nạn xảy ra dưới những tình huống hết sức bất ngờ. Nhưng phần còn lại là sự thật, không có lời giải thích nào khác cho việc Irons bị chơi xỏ. Con bé đó tới để bắt lão, nó tới từ Umbrella để ám sát lão. Và nó sẽ không chỉ dừng lại ở đó, ôi, không; Nó sẽ kiếm ra Bervery và… hạ nhục cô ấy bằng cách nào đó, để bảo đảm không để sót lại bất cứ thứ gì mà lão quan tâm.
Irons nhìn quanh căn phòng nhỏ sáng mờ mờ đã từng là của lão, đăm chiêu nuối tiếc những công cụ và đồ nội thất còn tốt, cái mùi ngọt ngào, quen thuộc của thuốc tẩy ở trên những bức tường đá gồ ghề.
“Thánh địa của ta. Của ta.”
Lão nhặt khẩu súng nằm trên chiếc bàn cắt đặc biệt, khẩu VP70 vẫn còn là của lão, và cảm thấy một nụ cười nham hiểm xuất hiện trên làn môi cong. Cuộc đời của lão đã chấm dứt, lão biết rõ chuyện đó. Mọi rắc rối khởi nguồn từ Birkin, và sẽ kết thúc tại đây, bởi chính tay của lão. Nhưng chưa, con bé đó đến đây vì lão, và lão sẽ giết ả trước khi nói lời tạm biệt tới Beverly, trước khi tự nhận thất bại bằng một viên đạn. Trước tiên lão muốn thấy cô ả hiểu thấu nỗi đau đớn của lão. Nó phải trả lại từng sự hành hạ mà lão đã chịu đựng, phải tính sổ bằng máu thịt và sự đau đớn mà lão buộc nó phải gánh.
Lão sẽ chết, nhưng không phải một mình. Và chỉ sau khi đã nghe tiếng gào thét tuyệt vọng của ả, tạo nên một âm thanh chết chóc trong giấc mơ – một âm thanh thật rõ ràng và chắc chắn mà tiếng vang của nó thậm chí có thể làm rúng động những trái tim đen tối của cái tập đoàn đã phản bội lão.
----
Văn phòng S.T.A.R.S. trống rỗng, sự ồn ào và lạnh lẽo bị che phủ bởi bụi cát, nhưng Claire vẫn thấy do dự khi phải rời đi. Sau khi đi lướt qua khắp các bức tường ở tầng hai trong sự sợ hãi và tìm kiếm nơi anh cô làm việc, bây giờ cô cảm thấy thật yếu ớt và trống vắng. Gã X không đuổi theo cô, và mặc dù rất nóng lòng muốn giúp đỡ Sherry cũng như tìm Leon, nhưng cô tự cảm thấy thật vô vọng, sợ phải quay trở lại những bức tường không còn sự sống đó và e dè khi phải đi khỏi nơi mà có thể Chris ở đây.
“Anh đang ở đâu vậy? Và em phải làm gì đây? Zombie, lửa, chết chóc, ông sếp Irons kì lạ của anh và cô bé bị mất tích đó – và khi em nghĩ rằng mọi chuyện không thể điên rồ hơn nữa, em lại phải đối mặt với Cái Thứ Không Thể Bị Giết Chết, tên lập dị nhất trong tất cả các tên lập dị. Làm cách nào em có thể vượt qua được những chuyện này đây?”
Cô ngồi lên bàn làm việc của Chris, nhìn chằm chằm vào một dọc hình trắng đen mắc kẹt dưới đáy ngăn kéo, bốn tấm của hai anh em họ, đang nghe răng cười rất kịch, một tập sách ảnh kỉ niệm về cái tuần họ tới New York vào Noel trước. Tìm được tập ảnh làm cho cô chỉ muốn bật khóc, tất cả nỗi sợ hãi và bối rối mà cô đã cố kềm nén cuối cùng cũng trào ra khi nhìn nụ cười của anh ấy trong tranh – nhưng càng nhìn anh ấy, nhìn thấy họ đang vui cười và có thời gian tuyệt vời, cô càng cảm thấy đỡ hơn. Không cảm thấy vui cũng chẳng cảm thấy bình thường, và không sợ hãi thêm về những chuyện sắp xảy ra…
…chỉ khá hơn. Bình tĩnh hơn. Mạnh mẽ hơn. Cô yêu mến anh trai của mình, và biết rằng dù ở đâu anh ấy cũng rất yêu thương cô – và vì cả hai người họ đã sống và che chở cho nhau mặc dù cha mẹ mất sớm, chia sẻ lẫn nhau một kỳ nghĩ Giáng sinh khờ khạo mặc dù họ không có một gia đình thật sự để về, để rồi họ có thể đương đầu với bất cứ chuyện gì. Cô có thể.
“Có thể và sẽ như vậy. Mình sẽ đi tìm Sherry và Leon cùng với, lạy Chúa phù hộ, anh trai của mình – và chúng ta sẽ thoát khỏi thành phố Raccoon.”
Sự thật là Claire không còn lựa chọn nào khác, nhưng cô cần phải chấp nhận được sự thiếu thốn trước khi bắt đầu hành động. Cô đã từng nghe nói rằng những kẻ can đảm không phải là không biết sợ, mà là chấp nhận sợ hãi và cố gắng làm
những việc cần thiết trong tầm tay – và khi cô đã ngồi xuống một hồi, suy nghĩ về Chris, cô nghĩ rằng cô có thể làm được việc đó. Claire lấy một hơi thật sâu, nhét những tấm ảnh vào trong áo khoác rồi đi khỏi bàn làm việc. Cô không biết Gã X đi đâu, nhưng có lẽ hắn không phải thuộc dạng thích ngồi chờ; cô sẽ quay trở lại văn phòng của Irons và xem xem Sherry có quay trở lại không – hoặc là Irons, nếu có thể. Nếu Gã X còn ở đó, cô có thể bỏ chạy.
“Bên cạnh đó, mình nên lục soát văn phòng của lão, cố tìm thứ gì đó liên quan đến S.T.A.R.S.. Ở đây không có manh mối nào cả…”
Đứng đó, cô nhìn quanh lần cuối, hi vọng rằng văn phòng S.TA.R.S. có thể cung cấp thêm thứ gì hay thông tin gì đó hữu dụng. Tất cả những gì cô có thể tìm được là giỏ đồ xài rồi đằng sau bàn làm việc của Chris; dựa theo tấm thẻ thư viện quá đát trong một cái bóp thì nó thuộc về Jill Valentine. Claire chưa hề gặp cô ta, nhưng Chris có nói về cô ta vài lần, nói rằng cô ta bắn súng rất giỏi…
“Thật tệ là cô ta đã không để lại gì sau khi đi.”
Đội này có lẽ đã dọn dẹp tất cả thứ quan trọng sau khi bị đình chỉ, mặc dù đáng ngạc nhiên rằng vẫn còn rất nhiều vật dụng cá nhân để lại, đa số là những bức ảnh và ly uống cà phê; cô chú ý ngay đến bàn của Barry bởi bộ sưu tập súng đầy đủ tất cả các đời. Barry Burton là bạn thân nhất của Chris, một người cao lớn, vóc dáng thân thiện và là một kẻ sưu tầm súng nghiêm túc. Claire hi vọng rằng dù Chris đang ở đâu, Barry ở đó với anh, hỗ trợ cho anh. Với một khẩu đại pháo.
“Và nói đến…”
Điều quan trọng nhất bây giờ là cô cần phải tìm một vũ khí khác, hoặc thêm đạn cho khẩu 9 ly; cô còn mười ba viên đạn, đúng một băng, và khi chúng hết, coi như cô tiêu. Có lẽ cô nên dừng lại và kiểm tra các thi thể trên đường quay về cánh phía đông, mặc dù lúc nãy đã chạy trong hoảng loạn nhưng cô vẫn để ý thấy một số thi thể là cảnh sát, và súng là loại của RPD. Claire không thích cái ý tưởng đụng chạm vào các xác chết tí nào, nhưng hết hỏa lực thì có lẽ mọi chuyện còn tệ hơn – nhất là khi Gã X đang quanh quẩn đâu đây.
Claire đi tới cánh cửa và mở nó ra, cố gắng sắp xếp lại suy
nghĩ khi bước vào lối đi đại sảnh. Rời khỏi văn phòng đó làm cho cô không cảm thấy vui vẻ chút nào; cô vẫn còn rùng mình nghĩ đến hình ảnh sống động của Gã X khi khép cánh cửa phía sau, bỗng nhiên cô cảm thấy yếu đuối. Cô rẽ phải và bắt đầu quay trở lại thư viện, quyết định không nghĩ về gã khổng lồ đó nữa trừ khi cô gặp hắn, nhưng hình ảnh về hắn vẫn ở đó, đôi mắt vô thần hay cái cách giơ nắm đấm khủng khiếp của hắn như muốn phá tan mọi thứ xung quanh…
“…Vậy thì quên nó đi. Nghĩ về Sherry, nghĩ về làm cách nào để lấy đạn hoặc làm cách nào để xử lý Irons, nếu mày có thể tìm được lão. Hãy nghĩ về làm cách nào để sống sót.”
Ngay phía trước, dãy hành lang bằng gỗ tối tăm đập ngay vào mắt Claire làm lung lay ý nghĩ của cô về những nhiệm vụ cô tự đặt ra; và nếu nhớ không lầm, có một xác chết của cảnh sát đâu đó quanh khúc rẽ -
“Như là mình có thể ngửi thấy được”
Và cô phải lục soát nó. Trông nó cũng không quá tệ hại, ít nhất, không tệ như cô đã nghĩ.
Claire quay qua ngã rẽ và sững sờ, ánh mắt đông lại. Tim cô đập liên hồi, cảm nhận được nguy hiểm ngay cả khi nó chưa tới. Cái xác cô nhảy qua trên đường đi tới văn phòng S.T.A.R.S. giờ chỉ còn là một đống máu bầy hầy, trơ trọi và đồng phục đã bị xé nát. Cái đầu bị cắt đi, mặc dù không thể biết chắc rằng nó đã được lấy đi hay bị dập nát thành một thứ không xác định. Có vẻ có kẻ nào đó đã sử dụng một thanh búa to để đập vào cái đầu, đập cho đến khi nó trở nên bầy nhầy.
“Nhưng khi nào, như thế nào, mình không nghe thấy gì cả…”
Có gì đó chuyển động, thứ gì đó to lớn, mềm mại và nhanh nhẹn trên cái mớ hỗn độn cách cô hai mươi feet, và cùng lúc đó, Claire nghe một âm thanh ngột ngạt, đang thở…
…Và cô nhìn lên, vẫn không chắc cô đã thấy hoặc nghe gì - tiếng thở khò khè và móng vuốt cào trên gỗ, những cái móng vuốt đó, dày và cong, cái móng của loài quái vật đáng lẽ không thể tồn tại. To lớn bằng kích thước của một gã đàn ông lớn, nhưng sự giống nhau chỉ dừng lại ở đó – và thực là khó có thể tin rằng cô chỉ có thể thấy nó như những mảnh thịt
chắp vá, đầu óc cô đang cố gắng ráp chúng lại với nhau. Những thớ thịt đỏ tấy của sinh vật trần truồng với tay chân dài ngoằng đang bám chặt vào trần. Phần não không hoàn chỉnh lộ hẳn ra ngoài có màu xám trắng.
“Không thấy cái thứ này”
Cái đầu của nó ngửng ra sau, quai hàm mở rộng, rồi một bãi chất dãi đen thui đặc quánh tuôn ra rơi lộp độp lên cái xác. Chiếc lưỡi hồng thè ra như lưỡi lươn, bề mặt nham nhám trông hơi ươn ướt trong lúc tiếp tục vươn ra. Vươn ra. Vươn ra thành cái lưỡi rắn dài ngoằng và không ngừng di chuyển từ bên này sang bên kia, dài đến nỗi bóc được từng mảnh thịt của cái xác.
Claire đứng chết trân tại chỗ, chứng kiến một cách khủng hoảng khi cái lưỡi thụt lại, búng văng những giọt máu vào không trung. Nói thì lâu nhưng thật ra tất cả hành động chỉ mất chừng một giây, tim của Claire đập mạnh đến nỗi so với nó thì mọi chuyển động bên ngoài đều hết sức chậm chạp – kể cả khi sinh vật đó khuỵu xuống sàn gỗ, cơ thể đong đưa giữa không khí và cúi xuống cái xác nát vụn. Rồi nó lại há miệng ra và cất tiếng gào…
…và Claire cuối cùng cũng cử động khi tiếng gào kỳ quặc trống lỗng phát ra từ con quái vật, để chĩa súng vào mục tiêu và bóp cò. Tiếng súng nổ vang như sấm sét cắt đứt tiếng tru và vang rền trong hành lang kín mít, đoàng – đoàng – đoàng…
…và nó bị bắn ngược ra sau, vẫn gào lên chói tai đến sởn gai ốc, cánh tay đầy móng vuốt đập mạnh. Cẳng chân cong queo của nó đã hất tung những mẩu thịt của cái xác bên dưới; Claire thấy một khúc da tả tơi, dính vào cái lỗ tai, bay ngang hành lang và đập bẹt vào tường với một âm thanh ướt át, rồi trượt xuống…
…và sinh vật đó không biết làm cách nào mà lao tới trước bằng những cái chân không xương. Nó vươn tới chỗ cô nhanh như cắt, bấu chặt lấy sàn gỗ bằng những móng vuốt và lại gào lên…
Claire lại bắn, không nhận ra là chính cô cũng đang gào lên khi ba viên đạn nữa ghim vào người nó, xuyên qua vùng màu xám nhô ra từ cái sọ. Cô sẽ chết mất, không đầy một giây nữa
nó sẽ vồ được cô, những móng vuốt đồ sộ của nó chỉ cách chân cô có vài inch…
…và mọi thứ dừng lại thình lình như khi bắt đầu vậy. Từng phần cơ thể vạm vỡ của nó run lẩy bẩy khi dòng chất lỏng màu xám tuôn ra khỏi cái đầu nổi bong bóng, móng vuốt cào điên cuồng xuống sàn gỗ. Thêm một tiếng rên cuối cùng và nó gục ngã. Lần này thì không nghi ngờ gì nữa. Cô đã bắn xuyên qua não nó, và nó sẽ không thể đứng dậy nữa.
Claire ngó xuống con quái vật, thảng thốt lục lọi trong óc xem có thứ gì tương tự như thế không, một loài vật hay lời đồn đại nào đó về một con vật giông giống vậy, nhưng rồi cô từ bỏ ý định sau vài giây khi nhận ra đây phải là một ngoại lệ. Đây không giống một sinh vật tự nhiên, một chút cũng không, cô cuối cùng cũng đã ngửi thấy – một thứ mùi không hăng như đám zombie, mùi dầu đăng đắng, nói cách khác là có tính hóa học hơn một sinh vật bình thường…
“…nghe như mùi bánh quy cắt lát trộn sôcôla, nhưng cần quái gì quan tâm chứ? Thành phố Raccoon đầy những quái vật, có gì ngạc nhiên đâu khi mày trông thấy một trong số bọn chúng.”
Giọng nói quở trách âm vang trong đầu Claire hoàn toàn không đủ sức thuyết phục. Thay vì lấy lại can đảm và kiên quyết để bước qua cái xác quái gở kia rồi tiến lên phía trước, cô lại chỉ đứng đó một hồi lâu, và lúc này cô đang thận trọng suy xét đến khả năng quay lại văn phòng S.T.A.R.S., chui vào trong, khóa kín cửa. Cô có thể lẩn trốn, lẩn trốn và chờ được cứu giúp, cô có thể được an toàn…
“Quyết định ngay đi. Làm cái gì đó, cách này hoặc cách khác, đừng có dao động hay than thở nữa, vì như vậy thì mày không còn là chính mình nữa. Sherry sẽ an toàn được sao? Mày muốn đổi mạng cô bé để được sống sót sao?”
Một khoảnh khắc trôi qua. Claire thận trọng bước qua khối thịt đỏ lòm của con quái vật và cúi xuống kế bên những gì còn lại của cái xác, dùng mũi súng gạt một mảng đồng phục đẫm máu rách bươm sang bên. Cô cố nén cơn buồn nôn khi gạt những mảnh xuơng thịt rữa nát, không dám nghĩ tới việc người cảnh sát này là ai và đã chết như thế nào.
Không có gì cả, và cô chỉ còn có bảy viên đạn, nhưng cô kiên quyết không để cho sự sợ hãi và thất vọng nhấn chìm mình.
Nếu cô đã có thể sục tìm trong một đống thịt đẫm máu, thì cũng sẽ sục tìm được trong một cái khác.
Nhìn lại xác của cái thứ gần giống người một lần cuối, Claire đứng dậy và bước nhanh đến cuối hành lang, trong lòng đã quyết: tuyệt đối không lẩn tránh và chạy trốn sự sợ hãi nữa. Chí ít thì cô cũng có thể thu hút một vài con quái vật đi theo, giúp cho Sherry có thêm cơ may sống sót.
Thà chết trong thử thách còn hơn không dám thử. Cô nhất định sẽ không nao núng nữa.