Bóng tối trôi vùn vụt qua các tầng hầm, màu kim loại ảm đạm chìm vào những ánh đèn cam tối âm u, cái thứ đã va chạm vào vách thang không thấy đâu nữa. Leon đã đảo quanh buồng hai lần nhưng chẳng nhìn thấy hay nghe thấy gì khác thường ngoài tiếng kêu đều đều của động cơ.
Khi sinh vật đó cất tiếng tru lên từ bóng tối phía trên nóc, Leon chĩa vội khẩu súng lên, toàn thân phát lạnh trước những gì trông thấy. Lần thứ hai buộc phải nhìn nó, lửa giận của anh tắt ngấm để nhường chỗ cho nỗi sợ hãi đến tận xương tủy.
“Chết tiệt…”
Sinh vật đó vẫn đang tru lên thê thiết, cái đầu nó ngửa ra sau, tiếng kêu đầy thú tính nghe như âm thanh vọng đến từ địa ngục. Nó là một người đàn ông, đã từng như vậy – với tay và chân, những mẩu vải treo lủng lẳng trên cơ thể nặng nề – nhưng tất cả những gì có thể là của con người đều đã biến đổi, và vẫn đang biến đổi, còn Leon chỉ biết đứng nhìn như trời trồng khi nó rống lên giận dữ.
Cơ thể nó phình ra với những cơ bắp uốn lượn kỳ dị, khuôn ngực trần phập phù và căng phồng đang phát ra tiếng gào gần như bất tận. Tay phải dài hơn tay trái có đến sáu inch, móng vuốt lòi ra từ cánh tay không ngừng dao động. Và một khối u kỳ quặc đang di động trên bắp tay phải, nhìn giống một cái nhãn cầu có kích thước bằng cái đĩa, khối u ấy cứ dịch chuyển từ đầu này đến đầu kia như đang tìm kiếm…
…và tiếng rống cũng đang biến đổi, sâu hơn, gắt hơn, bộ mặt xù xì ngã ra sau và tan chảy vào trong lồng ngực. Y như sáp nóng, y như một hiệu ứng điện ảnh, cái đầu của nó chảy ngược vào phần thân trên, lặng lẽ biến mất trong lớp da đỏ ửng…
…và gần như cùng lúc đó, một khuôn mặt khác định hình, phát triển, ngoi lên từ sau cổ với một thứ âm thanh khủng khiếp, nghe như tiếng ngón tay bị gãy. Khe mắt hé toạc ra, một cái lỗ đỏ lòm dần thành hình vòm miệng, phát ra một tiếng rống điên tiết với âm điệu hoàn toàn mới…
…và Leon bóp cò súng, như để phủ nhận sự tồn tại của một con quái vật đến từ địa ngục.
Đoàng!
Viên đạn ghim vào ngực nó, một tia máu đỏ tía đậm đặc phun ra, tiếng rống ngưng bặt, nhưng chỉ có thế thôi. Khuôn mặt mới của con quái vật ngoặt về phía Leon, cái đầu hình vòm nghiêng ngả…
…và nó nhảy vọt vào buồng, tiếp đất trong tư thế thu mình lấy đà bằng những cái chân có số đo bự cỡ vòng ngực của Leon. Chỉ một cú nhảy và một bước chân tiến tới là đủ gần để Leon ngửi thấy mùi hoá chất kỳ dị bốc ra từ lớp da lóng lánh, và đủ để thấy vết thương trên ngực nó đã ngưng chảy máu, phủ kín khắp cái lỗ nhỏ xíu ấy là một lớp thịt khác thường.
Sinh vật đó gương cao bộ vuốt mạnh mẽ lên, Leon loạng choạng lùi ra sau, lên đạn và khai hỏa ngay khi nó hạ bàn tay xuống…
“Đồ khốn.”
…những tia lửa nhoáng lên từ nóng súng kim loại khi đạn cắm thẳng vào bụng con quái vật, những vòi chất lỏng đỏ tía lại phun ra khỏi cơ thể nó. Hỏa lực xuyên phá mạnh mẽ như thế mà chỉ khiến cho con quái khổng lồ khựng lại đôi chút. Nó lại tiến một bước nữa, Leon lùi ra xa để nạp thêm đạn…
…và anh vấp phải những bậc thềm dẫn vào buồng, té ngồi xuống đất, đạn bắn sượt qua cái đầu hình viên đạn của nó. Một bước nữa là nó sẽ nhảy xổ vào anh – “mình chết mất” – có điều nó vẫn không tiến tới mà quay đầu về hướng vách chắn, cái đầu kỳ dị lắc lư, hốc mũi mới nhú lên đang xòe ra…
... và lặng lẽ đến độ khó tin, nó nhảy về rìa sàn, biến mất trong bóng đêm.
…Leon không cử động gì một hồi lâu. Anh không thể, anh vẫn mãi nghĩ ngợi để tìm nguyên nhân tại sao con quái vật không giết anh. Nó đã ngửi thấy hoặc cảm thấy gì đó, và đã bỏ dở cuộc tấn công khi chiến thắng đang trong tầm tay để nhảy ra khỏi thang vận chuyển.
“Mình chưa chết. Nó đi rồi và mình chưa có chết.”
Tại sao, anh không rõ, và cũng không thể đoán ra. Còn sống là tốt rồi, và sau đó một chốc, có lẽ chừng vài giây, Leon cảm thấy thang vận chuyển đang chậm dần, ánh sáng đã trở lại và bóng tối nhạt dần đi.
Leon đứng dậy một cách khó nhọc, bây giờ anh cần xem xét tình trạng của Ada đã.
----
Sherry nghe thấy tiếng con quái vật xa xa, sâu thẳm đâu đó dưới cái lỗ hổng to tướng, và thấy sợ hãi còn hơn lúc gã khổng lồ - Gã X, theo cách gọi của Claire – xuất hiện trong trạm xe lửa. Claire nói đó không phải là tiếng của nó, chỉ là âm thanh của máy móc bị trục trặc thôi, nhưng Sherry không tin lắm. Tiếng đó nghe rất xa và kỳ dị đến độ cô bé cho rằng nó phát ra bởi một thứ gì khác…
“…nhưng nếu vậy thì sao? Nếu đúng là chị Claire nhầm?”
Cả hai đứng ngoài nhà kho trong bóng tối giá lạnh, cạnh cái lỗ to đùng trên sàn và chờ cho tiếng ầm ì của động cơ chấm dứt. Mặt trăng gần tròn đã xuống khá thấp ngoài trời, và Sherry nghĩ là đã gần sáng, căn cứ vào luồng sáng xanh nhạt nơi chân trời; có điều cô bé không hề thấy mệt. Cô chỉ thấy sợ sệt lẫn lo lắng, và dù cho Claire có nắm chặt tay cô bé đi nữa thì cô cũng chẳng muốn chui xuống cái lỗ đen ấy nơi mà con quái vật có thể đang chờ sẵn.
Sau một lúc khá lâu, tiếng động cơ đã ngưng bặt, Claire lùi xa khỏi cái lỗ – “Buồng vận chuyển đã ngừng”, cô nói và đi về phía nhà kho.
“Để xem chúng ta có thể gọi nó lại… Sherry?”
Sherry không đi theo. Cô bé chỉ nhìn chằm vào cái hố như bị thôi miên, ước gì mình can đảm được như Claire. Nhưng đương nhiên là không được, cô bé biết là mình không thể, và cô không muốn đi xuống đó.
“Em không thể, em không thể xuống đó, em không được như chị, em không quan tâm liệu mẹ em có dưới đó không, em không quan tâm…”
Cảm giác ấp áp sau lưng khiến Sherry giật mình nhìn lên, và thấy Claire đã bỏ áo khoác ra để choàng nó lên vai cô bé.
“Chị muốn em giữ lấy cái này”, Claire nói, và mặc dù đang rất sợ, Sherry vẫn cảm nhận một niềm hạnh phúc bất chợt đan xen trong lòng.
“Nhưng mà… sao được? Nó của chị mà, chị sẽ bị lạnh…”
Claire không đáp lại Sherry mà chỉ giúp cô bé khoác áo vào, nó quá rộng so với Sherry và có hơi bẩn nữa, nhưng cô bé nghĩ thật sự đó là thứ tuyệt nhất mình từng được mặc.
“Cho mình. Chị ấy trao nó cho mình.”
Claire khuỵu xuống đằng trước cô bé, lúc này cô chỉ còn mặc độc chiếc áo thun đen mỏng tang với quần sọt. Cô kéo sát áo khoác ở phần ngực cho cô bé và nhìn Sherry nghiêm nghị.
“Chị muốn em mặc nó vì chị biết em đang sợ”, cô chậm rãi nói, “Chị đã sử dụng cái áo này từ rất lâu rồi, và khi mặc nó, chị luôn cảm thấy phấn chấn. Đến mức không thứ gì ngăn được chị. Anh của chị có một cái áo vét bằng da cùng kiểu lưng với cái này, và ảnh cũng chẳng biết sợ ai, nhưng thật ra ảnh đã bắt chước chị ấy chứ.”
Thình lình cô nhoẻn miệng cười, một nụ cười mệt mỏi nhưng ấm áp, khiến cho Sherry quên mất con quái vật.
“Bây giờ nó đã là của em, và mỗi khi em mặc nó, chị muốn em phải nhớ rằng mình là một người-lớn-mười-hai-tuổi cừ khôi nhất từ trước đến giờ.”
Sherry cười đáp lại, kéo lớp vải hồng vào sát thân người: “Một món quà hối lộ chứ gì?”
Claire gật đầu dứt khoát: “Phải, một món quà hối lộ. Bây giờ em biết làm gì rồi chứ?”
Sherry thở dài rồi nắm lấy tay Claire, cả hai bước vào nhà kho để tìm thiết bị điều khiển buống vận chuyển…
----
Ada tỉnh dậy khi Leon nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường ọp ẹp, cảm thấy đầu nhức như búa bổ và khắp người đau điếng. Ý nghĩ đầu tiên của cô là mình đã bị bắn, nhưng khi mở mắt ra và trông thấy khuôn mặt nhợt nhạt đầy lo lắng của Leon, cô đã nhớ lại.
“Anh ta sắp sửa hôn mình thì phải… và rồi…”
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Leon đưa tay vén mái tóc đang phủ lòa xòa trên trán Ada, khẽ mỉm cười:
“Một con quái vật. Có lẽ cùng loại với con đã giết Bertolucci. Nó đấm xuyên qua vách buồng vận chuyển và đánh một đòn trúng đầu cô.”
“Virus!”
Ada cựa quậy ngồi dậy để nhìn vết thương, nhưng cơn đau đã quật cô nằm xuống. Cô đưa tay lên và cẩn thận rờ vào chỗ đau nhói ở thái dương trái, mặt nhăn lại khi cảm thấy một cục u dinh dính.
“Yên nào”, Leon nói. “Vết thương không sao, nhưng cô bị trúng đòn nặng đấy…”
Ada nhắm mắt, cố gắng sắp xếp lại mọi việc trong đầu. Nếu đã bị nhiễm, chẳng có gì cứu được cô cả - và thật mỉa mai làm sao – nếu chính Birkin là kẻ đã tấn công cô thì cô cần phải lấy cho được mẫu G-Virus trong khi hắn còn đang ở gần đây, và phải làm điều đó hoàn toàn đơn độc.
“Hít thở sâu, bình tĩnh. Mày không còn trong buồng vận chuyển nữa, điều đó có ý nghĩa gì?”
“Chúng ta đang ở đâu?”, cô mở mắt ra và hỏi.
Leon lắc đầu:
“Tôi không chắc. Có lẽ như cô đã nói, một phòng thí nghiệm dưới lòng đất, hay một nhà máy hoặc nơi nào đó đại loại thế. Buồng vận chuyển ở ngoài. Tôi đã mang cô vào căn phòng gần nhất.”
Ada ngoảnh cái đầu đang đau nhói về phía cửa sổ ở trên một cái quầy hỗn độn, ánh mắt cô bắt gặp buồng vận chuyển.
“Hẳn nó đang dừng ở tầng bốn… Phòng tổng hợp chính nằm dưới tầng năm.”
Leon đang nhìn cô đầy thành ý, bằng một ánh mắt màu xanh nhạt ngập tràn sự âu yếm, và trong khoảnh khắc ấy, Ada nghĩ đến việc bỏ dở nhiệm vụ. Họ có thể cùng đi xuống đường hầm thoát hiểm, tìm toa xe lửa và chuồn khỏi thành phố. Họ có thể chạy đi xa, rất xa, rất rất xa…
“…rồi sau đó? Gọi cho Trent và nói mày sẽ trả tiền lại ư? Phải đấy, và rồi mày có thể gặp cha mẹ Leon, trao nhẫn, mua một ngôi nhà màu trắng xinh xinh có hàng rào xung quanh, sinh vài đứa nhóc… mày có thể ngồi nhà đan móc, và xoa bóp chân cho anh ta sau một ngày mệt nhọc với bọn say xỉn và nạn kẹt xe. Nghe vui quá nhỉ…”
Ada nhắm mắt lại, nói mà không dám nhìn Leon.
“Đầu tôi đau quá, Leon, đường hầm mà tôi thấy trên bản đồ - thật sự là tôi không biết chính xác nó ở đâu nữa.”
“Để tôi tìm”, anh khẽ nói. “Tôi sẽ tìm thấy nó và sẽ quay lại đón cô. Đừng lo lắng gì về chuyện đó, được chứ?”
“Cẩn thận nhé”, cô thì thầm, và cảm thấy anh hôn phớt lên trán cô, nghe tiếng anh đứng dậy và đi về phía cửa.
“Ở yên đây nhé. Tôi sẽ trở lại”, anh nói, cánh cửa mở ra rồi đóng lại, và cô chỉ còn một mình.
“Anh ấy sẽ ổn thôi. Anh ấy sẽ thất bại khi cố tìm đường hầm, khi quay lại đây, anh sẽ thấy mình đã đi và sẽ quay lại buồng vận chuyển. Mình có thể tìm mẫu thử và đào thoát, thế là xong.”
Ada đợi chừng một phút và chậm chậm ngồi dậy, mặt nhăn nhúm bởi cú đấm vào đầu. Một đòn chí tử, nhưng nó không làm cô bị suy nhược; cô vẫn có thể hành động được.
Có tiếng ồn bên ngoài, Ada nhổm dậy chồm về phía cửa sổ. Cô biết rõ tiếng động này trước cả khi nhìn, tim cô chùng xuống một chốc; thang vận chuyển đang đi lên, có thể nó được gọi lên từ nhà máy bởi một nhóm người của Umbrella…
“…Nghĩa là mình không có nhiều thì giờ nữa. Nếu họ mà tìm thấy anh ta…”
Không, Leon sẽ ổn thôi. Anh ta là một chiến binh, anh ta có thể đánh hơi được hiểm nguy, một người mạnh mẽ và tốt bụng – và anh ấy không cần có một người như cô làm bạn đời. Cô thật ngu xuẩn khi nghĩ tới chuyện đó, dù chỉ trong một thoáng. Giờ là lúc quên nó đi, để làm những việc cô phải làm, để nhớ rằng cô là ai – một đặc vụ tự do, một phụ nữ không e ngại việc ăn trộm hay giết người để hoàn thành nhiệm vụ, một kẻ trộm tài ba máu lạnh đang ở đỉnh cao sự nghiệp và không biết đến thất bại. Ada Wong này luôn ra đi khi đã hoàn thành sứ mệnh, nên vài giờ sát cánh chiến đấu với một gã cảnh sát mắt xanh chưa đủ để làm cô quên đi điều đó.
Ada móc tấm thẻ trong túi ra và mở cửa, tự nhủ mình đã làm điều đúng đắn và hy vọng cô sẽ nhanh chóng lấy lại lòng tin.