• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tayphải của Lăng Tiếu bó thạch cao vào thành một cục to, Bối Hiểu Ninh phải mất sức mãi mới cởi được âu phục trên người y ra. Sau đó lại phải cẩn thận từng ly từng tý gỡ cổ áo T-shirt bị vướng, tránh chỗ bị thương, cuối cùng mới đưa được đầu Lăng Tiếu bị mắc trong áo ra. (=]]]) Lăng Tiếu giọng hổn hển, “Mẹ kiếp! Ngạt chết ta mất!”

Cởi hết áo, đến lượt cởi quần. Lăng Tiếu đứng lên trên giường, Bối Hiểu Ninh vươn tay cởi thắt lưng y. Lăng Tiếu thân trên để trần, hai người lại dựa vào rất gần, Bối Hiểu Ninh chợt ngửi thấy một cỗ mùi vị nam tính trên người y pha lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt. Điều này làm hai tay hắn đang kéo kéo thắt lưng ra đột nhiên biến chậm. Ánh mắt Bối Hiểu Ninh bất tri bất giác mà theo đường nét cân xứng trước mắt nhìn lên: đường nét ***g ngực căng đầy, múi bụng sắp xếp đều đặn cân xứng, xương hông làm mơ hồ thấy được dấu vết của háng và bắp đùi rắn chắc… (Ò////Ó)



Bối Hiểu Ninh cảm thấy ngực một trận nóng lên, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng thở dốc, hắn lập tức ngẩng đầu, liền đụng phải ánh mắt nóng bỏng của Lăng Tiếu đang nhìn mình chằm chằm.

Bối Hiểu Ninh vội vàng bối rối buông hai tay, lùi về phía sau hai bước, mặt đỏ lên, xoay người bỏ chạy luôn. Lăng Tiếu khống chế chính mình, không có với tay đi kéo hắn lại, hắn đã chạy ra khỏi phòng ngủ của mình.

Thất vọng ngồi trở lại trên giường, Lăng Tiếu cúi đầu nhìn khóa quần đã bị kéo một nửa, giơ tay tự tát cho mình một phát.

Ngày thứ hai lúc Bối Hiểu Ninh dậy thì đã thấy Lăng Tiếu đang ngồi trên ghế salon.

“Sao lại dậy sớm thế?”

“Taybị đau, không ngủ được.”

Bối Hiểu Ninh lúc này mới nhớ ra tối hôm qua đã quên cho Lăng Tiếu uống thuốc. Hắn vội vàng rót chén nước, đem thuốc đưa cho Lăng Tiếu. Nhìn y uống thuốc xong, Bối Hiểu Ninh ngồi xổm xuống bên người kéo tay y xem, cổ tay đã sưng vù lên như cái bánh bao.

“Thuốc tê lúc nào hết tác dụng vậy?”

“Buổi sáng lúc năm, sáu giờ gì đấy.”

“Ngươi vẫn không có ngủ sao?” Bối Hiểu Ninh ngẩng đầu nhìn Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu vẻ mặt ủy khuất mếu máo, “Trở mình một chút liền đau kinh khủng, tỉnh cả ngủ. Vẫn mơ mơ màng màng, nằm mơ loạn thất bát tao (lung tung) cái gì đấy thì phải. Mơ thấy ngươi rồi… Úi da!”

Bối Hiểu Ninh ném tay Lăng Tiếu lại về, “Uống thuốc là hết đau rồi. Ta đi nấu ít cháo cho ngươi.”

“Ngươi ăn hiếp ta! Bắt nạt bệnh nhân!”

“Chính xác đấy!”

Nấu xong cháo, Bối Hiểu Ninh cắt hai cái bánh bao, thêm hai quả trứng gà rán. Lăng Tiếu ngửi thấy mùi thơm, lắc lư lắc lư đi tới trước quầy bar. Bối Hiểu Ninh cho một ít đậu phụ cho vào trong chén cháo, đưa cho y. Lăng Tiếu sụp soạt sụp soạt ăn liên tiếp mấy bát, lại ăn thêm mấy cái bánh bao, sau đó xoạch xoạch chùi a chùi cái miệng, “Ngươi nấu cơm ăn rất là ngon nha!”

Bối Hiểu Ninh cũng ăn xong rồi, “Thật hả? Cám ơn ngươi.” Hắn cầm chén đũa bưng đi, “Bây giờ ngươi ở nhà một lát, ta ra ngoài một chuyến.”

“Ngươi đi làm gì?”

“Ân… Ngày hôm qua mẹ ta nói bà giúp ta khuyên nhủ cha, giờ ta quay về một chuyến giải thích với ông. Sau đó ta sẽ lấy lại được chìa khóa nhà, nếu không thì ta không về căn hộ được, cũng không thể cứ ở ngoài mãi. Ta đi gọi điện thoại, xem bà đã khuyên giải được chút nào chưa.”

Lăng Tiếu lên tiếng ho một cái, đứng lên xoay người đi ra ghế salon.

Bối Hiểu Ninh cầm lấy điện thoại cùng chìa khóa của Lăng Tiếu, đi giày đi ra ngoài cửa, lúc hắn đóng cửa thì nhìn thoáng qua trong phòng. Lăng Tiếu sắc mặt đang cực kỳ cực kỳ khó nhìn điên cuồng ấn a ấn cái điều khiển TV.

Bối Hiểu Ninh tại khu phụ cận tìm được một buồng điện thoại công cộng. Cầm lấy ống nghe, hắn nghĩ nghĩ một chút rồi mới bắt đầu quay số điện thoại.

“Uy?”

“Mẹ.”

“Hiểu Ninh? Số điện thoại nào thế này hả? Sao lại không giống lần trước?”

“Ân, con ở bên ngoài dùng điện thoại công cộng mà.”

“Sao không dùng điện thoại nhà đồng nghiệp ngươi mà gọi?”

“Có người khác bên cạnh nói chuyện không được tự nhiên a.”

“Ta ngày hôm qua nói chuyện với cha ngươi, ổng trách ngươi sao không nói rõ ra chuyện sớm một chút, ngươi mau quay về đi. Bà nội ngươi cũng gọi điện thoại mắng cho cha ngươi một trận rồi.”

“Ân… Mẹ. Con nghĩ… qua vài ngày nữa mới trở về.”

“Qua vài ngày?! Tại sao a?”

“Ân… Là đồng nghiệp của con xảy ra chút chuyện, con muốn giúp đỡ y một chút.”

“Nhưng là… Ngươi hay là cứ về trước một chuyến đã.”

“Bây giờ con không tiện ly khai y. Ân… thêm vài ngày nữa con liền trở về.”

Đầu dây bên kia lặng đi một lúc, “Aiz, được rồi. Ngươi đã lớn như vậy, làm chuyện gì cũng phải biết chừng mực, mẹ cũng không nói thêm cái gì nữa. Ngươi cứ ở lại giúp y đi vậy, xong chuyện thì mau mau quay về.  Khoảng bao nhiêu ngày a?”

“Đại khái khoảng hai mươi mấy ngày a.”

“Thời gian dài như vậy? Ngươi không phải đi làm hả?”

“Mẹ đừng lo, con sẽ không chậm trễ công việc.”

“Được rồi, trước khi về nhớ gọi điện thoại cho ta.”

“Vâng, được a.”

Buông điện thoại, Bối Hiểu Ninh nhìn bốn phía một chút, sau đó đi mua mấy tờ tạp chí.

Lúc về nhà Lăng Tiếu mở cửa ra Bối Hiểu Ninh liền bị làm cho phát hoảng, đầy một phòng toàn là khói.

“Khụ khụ khụ… Ngươi đang làm cái gì vậy?! Đốt nhà hả?!”

Bối Hiểu Ninh vọt tới bên cửa sổ, vội vàng mở hết cửa ra.

“Ngươi lúc nào thì đi?” Thanh âm Lăng Tiếu rất thấp.

Bối Hiểu Ninh đi đến bên cạnh y, ném hai tờ tạp chí lên ghế salon, “Xem ta mua cho ngươi cái gì a. Xem cái này sẽ không đau tay nữa.”

Lăng Tiếu vẫn như trước khuôn mặt âm trầm, hai tròng mắt vẫn nhìn chằm chằm TV, “Ngươi lúc nào thì đi?”

Bối Hiểu Ninh ngồi vào bên cạnh y, “Chờ ngươi khỏe lại thì ta mới đi.”

Lăng Tiếu không nhúc nhích, mặt dần giãn ra. Một lát sau, y nghiêng đầu, “Thật không?”

“Ừ.”

Lăng Tiếu mím miệng cười, vui vẻ, vươn tay lấy báo trên ghế salon, “Đây là cái gì?”

“Tất cả đều là tạp chí của nam giới có mấy cô nàng mỹ nữ nha.”

Lăng Tiếu cầm tờ tạp chí lên giở hai cái, “Ta thích xem người thật cơ.”

“Này! Đừng có mà được voi đòi tiên nhá!”

Lăng Tiếu đứng lên, đi tới tủ đĩa bên cạnh, “Mấy ngày trước ta mua mấy cái đĩa phim, chúng ta xem đi?” Vừa nói y vừa lấy ra hai cái đĩa DVD ném cho Bối Hiểu Ninh.

Bối Hiểu Ninh cầm lấy nhìn thoáng qua, một cái là hình phim giết người biến thái của Mỹ, một cái là phim Ý.

“Hừ! Biết ngay là ngươi chỉ hứng thú với mấy cái loại này!” Bối Hiểu Ninh lấy cái đĩa phim Mỹ nhét vào đầu đĩa.

“Gì mà hứng thú? Cái này gọi là phát tiết, cái này chính là nhân tính!” (xem phim giết người thì nhân tính chỗ nào? =.=|||) Lăng Tiếu đặt lại mông xuống ghế salon, vắt chân nhìn Bối Hiểu Ninh loay hoay, “Xem cái này có thể giúp vết thương mau lành nha.”

“Quên đi, ngươi tốt nhất nên cẩn thận xem xong rồi làm miệng vết thương nứt ra là xong á!”

Xem hết cái phim giết người biến thái của Mỹ, Bối Hiểu Ninh cảm thấy có chút buồn nôn, cắt hai quả cam mang ra ăn. Lăng Tiếu bĩu môi, “Làm giả quá, cái chân thối rữa nát kia, lại còn cái đầu…”

“Ngươi đừng nói nữa!” Bối Hiểu Ninh cầm một miếng cam kịp thời nhét luôn vào miệng Lăng Tiếu, vừa đứng dậy đi thay mở cái đĩa khác.

Phim tình cảm Ý cũng xem xong hết rồi. Bối Hiểu Ninh cảm thấy trống ngực có hơi bị nhanh một tý. Lăng Tiếu còn chưa thỏa mãn mà cảm thán một tiếng, “Ai nha! Cái này là mông thật to ngực thật to nha, không sai!” Nói xong y giơ chân chạm chạm Bối Hiểu Ninh, “Aiz? Ngươi xem ngươi nên là một đại cô nương thì thật tốt nha.”

“Cút!” Bối Hiểu Ninh đạp lại cái chân Lăng Tiếu, “Ta cũng không có mông to ngực to gì hết á!”

Lăng Tiếu nheo hai tròng mắt lại coi Bối Hiểu Ninh, “Ngươi nha… Không có ta cũng chịu nha. Có cái mặt tròn tròn với lại sờ sờ eo là được~.”

Bối Hiểu Ninh túm cái gối dựa quăng qua, “Ngươi đã bị thương thế rồi, còn dám nói hưu nói vượn?! Coi chừng ta thành kẻ giết người điên cuồng cho ngươi làm cái xác luôn á!”

“Hay nha! Ta đây liền biến thành kẻ yêu điên cuồng đem ngươi thượng luôn nha!”

“Ngươi… Tối nay không cho ngươi uống thuốc, cho đau chết luôn!”

Đích đích đích đích! Chuống cửa vang.

“Ai nhỉ?” Bối Hiểu Ninh nói thầm một câu, đi ra cửa, cầm lấy ống nghe. Trên màn hình xuất hiện vài bóng người.

“Tiếu ca! Ta là Vương Bưu, bọn ta đến xem ngươi.”

Bối Hiểu Ninh ấn nút mở chốt cửa, rồi mở cửa. Thoáng một cái Vương Bưu liền cũng một đám người vù vù ào ào chạy ngay vào trong nhà.

Tiếp theo từ xế chiều bắt đầu, trong nhà Lăng Tiếu người thấy cũng như không. Bối Hiểu Ninh liền hối hận, vốn nghĩ Lăng Tiếu bị thương, ở nhà một mình thật đáng thương, cho nên mới muốn ở lại chăm sóc y, nhưng lần này thật là thất bại mà, mình nghiễm nhiên lại thành nha đầu cho y sai sử. Ngày thứ nhất, hắn tức thì thành người bưng trà rót nước, rửa hoa quả còn không nói, còn phải liên tục giải thích với mọi người mình là ai.

2 ngày sau, không chỉ có tủ lạnh hai bên chật ních đồ gì đấy mọi người mang đến nhồi vào, trên mặt đất cũng một đống đủ các loại đồ ăn.

Tới buổi tối, mọi người về hết, Bối Hiểu Ninh khoanh tay, nhìn bánh kem, trứng gà, lại cả một con gà đần ra với các loại thuốc bổ đầy đất nói: “Ta cảm thấy ngươi bây giờ được chăm giống như là phụ nữ sắp ở cữ vậy~?”

Lăng Tiếu đi tới sau Bối Hiểu Ninh, cũng xem một tý, “Ân, nói đến ở cữ… Ta ngày mai muốn ăn cháo trứng với canh gà hầm nấm!”

Bối Hiểu Ninh liền quay ngay đầu lại, “Cuộc sống ngươi phải tự mình gánh vác đi, không có tư cách đòi hỏi người khác nhá!”

Cháo trứng nà~ 



Canh gà hầm nấm nè  ~

About these ads

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK