• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Tiếu đứng dậy vừa muốn đuổi theo, những người trong phòng cũng ra tới. Không đợi Lăng Tiếu nói được lời nào, Trương Suất đã khoát tay lên vai y, “Lăng ca, ngươi đúng là có mắt! Ta thân với Hiểu Ninh từ nhỏ đến lớn, cho tới tận bây giờ cũng chưa thấy hắn chân chính động tâm với bất kỳ cô gái nào. Xem ra hắn đúng là đã sớm có tiềm chất nha, bị ngươi phát hiện rồi.”

Trình Ngôn nói: “Các người còn giấu giếm lâu đến vậy. Hiểu Ninh nhà chúng ta chính là đứa tốt nhất cả ngàn dặm mới tìm được, không thể để ngươi không dưng lấy mất vậy được, phải hảo hảo mời chúng ta một bữa đi.”

“Chuyện đó không cần nói, nhất định…”

Lăng Tiếu còn chưa dứt lời, Tôn Lỗi đã đứng lên, “Ta phải được gấp đôi, ta còn giúp các ngươi giữ bí mật nha.”

“Ngươi còn nói mà không biết thẹn?!” Khương Hạo gìm cổ Tôn Lỗi, “Đã sớm biết còn không khai cho bọn này? Ngươi cũng phải mời bọn ta ăn cơm!”

Lăng Tiếu nhìn một vòng: mấy người này đi ra mặt ai cũng cao hứng hết a, thế sao Hiểu Ninh lại nhìn như có vẻ rất tức giận? Y nhìn về hướng cầu thang hỏi: “Hiểu Ninh sao vậy, hình như không vui lắm?”

“Nga.” Trương Suất cười, “Bị bọn này chọc tức. Hắn từ đầu vừa mới nói xong, bọn ta cũng không tin, nghĩ là hắn nói đùa. Sau đó bọn ta tin thật, liền trêu hắn vài câu, kết quả hắn liền tức giận chạy đi. Không sao đâu, Hiểu Ninh tốt tính, sẽ không giận thật.”

“Các ngươi nói cái gì?” Bạn học Tôn Miểu Miểu đứng dậy, mọi người lúc này mới nhớ đến bên cạnh còn có một đứa trẻ vị thành niên, không biết mấy lời vừa rồi nó nghe được bao nhiêu.

Lăng Tiếu xoa xoa đầu nó, “Người lớn nói chuyện, trẻ con không được hóng linh tinh.”

“Ai là trẻ con?!” Bé trai bất mãn né tay Lăng Tiếu, “Ta cũng nghe rõ lắm. Ta muốn đi tìm Miểu Miểu, nói cho nó nghe: cả hai người nó muốn tuyển làm bạn trai lại đang yêu nhau, hiện tại nó chỉ có thể chọn ta thôi!”

Nói xong thằng bé liền chạy thẳng xuống lầu, còn lại mấy người lớn hai mặt nhìn nhau, dở khóc dở cười.

Lăng Tiếu nhẹ cả người, có cảm giác yên tâm. Y để những người khác ngồi xuống, nói mình phải đi xem Hiểu Ninh, rồi rời đi.

Ảo thuật trên sân khấu đã biểu diễn xong, Lâm Uy lại dẫn vài người lên chơi trò chơi. Mấy người bạn của Bối Hiểu Ninh một bên uống rượu, một bên thở ngắn than dài biến hóa của Bối Hiểu Ninh trong khoảng thời gian này. Sau lại nghĩ đến đủ loại chuyện khả nghi của hắn trước đây. Cuối cùng mọi người ra kết luận, đủ các loại chuyện ma xui quỷ khiến trong cuộc đời Bối Hiểu Ninh quả thực giống như là sự chuẩn bị chờ cho Lăng Tiếu xuất hiện.

Lăng Tiếu xuống lầu tìm một lúc, không gặp Bối Hiểu Ninh, y liền vào nhà vệ sinh. Đẩy cửa ra, liền thấy Bối Hiếu Ninh đang rửa tay. Lăng Tiếu đi đến bên người hắn, dùng khuỷu tay đụng đụng hắn, “Này, bạn bè tốt như vậy còn biết tìm ở đâu đây? Sao em lại tức giận?”

Bối Hiểu Ninh nhìn khinh bỉ Lăng Tiếu trong gương một cái, “Anh nói thử xem nào? Tôi tất nhiên không giận thật, là muốn đi vệ sinh thôi.”

Nói xong Bối Hiểu Ninh đột nhiên xoay người búng nước vào mặt Lăng Tiếu, rồi cười to chạy biến.

“Em quay lại đây!” Lăng Tiếu lau mặt, vừa muốn đuổi theo, thì một vị khách hóa trang làm yêu quái tiến vào.

“A! Ông chủ Lăng!”

Lăng Tiếu lập tức dừng bước, về lại bộ dáng thành thục chững chạc, “Triệu ca, đến lúc nào? Đi, ta cùng ngươi uống vài chén.”

“Được được, ta đi vệ sinh xong đã, cũng phải đến tìm ngươi.”

Các tiết mục trò chơi, biểu diễn vẫn tiến hành đến gần một giờ sáng, Lăng Tiếu cùng Bối Hiểu Ninh không tiếp tục tham dự. Bối Hiểu Ninh cùng đám bạn uống rượu nói chuyện phiếm, Lăng Tiếu tiếp khách đông một ít tây một ít bận rộn không biết trời trăng. Có mấy lần Lăng Tiếu đụng được Bối Hiểu Ninh một lúc, rồi ngay lập tức lại bị người lôi đi.

Đêm đó quán bar bình chọn ra một nam một nữ đoạt giải hóa trang tốt nhất là một khách nam hóa trang thành Alva và một khách nữ hóa trang thành cô dâu ma, phần thưởng là máy MP3 và thẻ giảm giá VIP của quán bar. Cuối cùng hoạt động hạng nhất là khách có thể tùy ý mời người đêm đó mình thích nhất lên chụp ảnh cùng, Lăng Tiếu và Bối Hiểu Ninh đến mấy lần được mời lên.

Sau hai giờ khách mới vãn dần, đám bạn Bối Hiểu Ninh chia làm hai nhóm đi trước đi sau, hắn đều tiễn họ đến tận cửa. Lại ngồi chơi nửa tiếng, Lăng Tiếu xong gần hết, liền gọi Bối Hiểu Ninh rời đi.

Về đến vửa nhà, Bối Hiểu Ninh vội tìm Bạch Bản và Đồng Hoa Nhi. Chờ hắn lo xong cho hai cún, lại dọn dẹp một chút, Lăng Tiếu đã tắm rửa xong xuôi. Bối Hiểu Ninh cầm áo choàng và cặp răng giả vừa muốn vào nhà tắm, Lăng Tiếu lại đột nhiên ôm lấy hắn từ phía sau. Bối Hiểu Ninh đẩy Lăng Tiếu ra, “Anh làm gì?”

Lăng Tiếu như ảo thuật gia lôi một đôi tai thỏ không biết ở đâu ra, “Tắm xong mặc cái này đi.”

“Không thích.”

“Mặc nha~~~” Lăng Tiếu kéo dài âm làm nũng.

Bối Hiểu Ninh nổi toàn thân da gà, “Tôi mặc anh nhìn đến chán rồi, còn có gì hay?”

“Anh có thể đâm vào em rất thích.” Lăng Tiếu lại bày ra cái mặt vô lại.

“Cút!”

“Đi mà…” Để có thể bắt Bối Hiểu Ninh mặc bộ bunny, Lăng Tiếu quyết, “Sau này lúc em đi làm anh sẽ không yêu cầu em nghỉ theo anh nữa.”

“Nói phải giữ lời nhá?”

“Được, anh lấy nhân cách đảm bảo.”

“Anh có còn nhân cách đâu!” Bối Hiểu Ninh túm lấy tai thỏ cùng cái bộ đồ sẹc-xy bên tay kia của Lăng Tiếu, xoay người vào nhà tắm.

Bối Hiểu Ninh bình thường tắm rửa đại khái cũng hết 20 phút, hôm nay Lăng Tiếu chờ a chờ, chờ qua nửa giờ, hắn còn chưa chịu ra. Lại qua thêm năm phút, Lăng Tiếu rốt cục nhịn không nổi, chạy đến gõ cửa nhà tắm.

“Làm cái gì?!” Tiếng Bối Hiểu Ninh sốt ruột vọng ra.

“Em ngủ quên trong đấy à?”

“Không phải, trang phục có vấn đề…. Đừng có vào…”

Lăng Tiếu đã mở toang cửa ra.

Bối Hiểu Ninh trên đầu dựng thẳng hai cái lỗ tai thỏ, hai tay còn đang lóng ngóng, “Tôi đang cố làm quần áo vừa người chút.”

Lăng Tiếu nhìn theo hướng tay hắn, bật cười. Thân thể phấn hồng gợi cảm của Bối Hiểu Ninh đang cố tròng quần áo vào, hai khối hồng anh trước ngực ủ rũ sụp xuống được che lại, nhưng bộ phận dưới hạ thân lại sinh động rơi ra ngoài.

Lăng Tiếu đi qua, một tay nâng cằm Bối Hiểu Ninh, một tay bóp nắn cái đuôi thỏ trên mông hắn, “Đủ đáng yêu rồi, mau đến đây, tiểu thỏ tử.”

Bối Hiểu Ninh hai má đỏ hồng, cúi đầu xoay mặt sang một bên, hai cái tai thỏ trên đầu hắn theo động tác mà lung lay mấy cái. Lăng Tiếu cảm thấy cả tâm can mình cũng run rẩy theo.

Kéo Bối Hiểu Ninh vào phòng, Lăng Tiếu như hổ đói vồ mồi đè Bối Hiểu Ninh ra giường. Lăng Tiếu vuốt ve bộ phận vì bị gắt gao giam cầm mà càng thêm mẫn cảm giữa hai chân Bối Hiểu Ninh, khẽ cắn bờ môi hắn, nhẹ nhàng thốt lên một câu, “Anh phải làm thế nào mới có thể thực sự ăn sạch em đây?”

Bối Hiểu Ninh giữa hai khoảng thở dốc nói: “Anh muốn ăn thịt thỏ nướng, hay thịt thỏ kho tàu đây?”

“Muốn tất.” Lăng Tiếu hung hăng mút đầu lưỡi Bối Hiểu Ninh.

“Ân…” Bối Hiểu Ninh không nhịn được khẽ giãy giụa, vươn tay bắt lấy bộ phân thô trướng giữa hai chân Lăng Tiếu.

Mải mê gặm cắn một lát, Lăng Tiếu ngồi dậy vạch bộ hóa trang trên người Bối Hiểu Ninh sờ soạng. Thân thể trắng nõn mềm mại bại lộ ngay trước mắt, Lăng Tiếu chờ không nổi. Y dựng Bối Hiểu Ninh dậy, để hắn ngồi lên người mình, sau đó đem dịch bôi trơn đến, “Tự mình làm.”

Bối Hiểu Ninh khẽ cười, lấy ra một ít rồi bôi lên vật ngẩng cao của Lăng Tiếu. Hắn nhẹ nhàng lấy hai tay trên dưới xoa nắn. Lăng Tiếu cắn chặt răng nhéo hai cái trước ngực hắn, “Em đồ yêu tinh.”

“Tôi hiện tại là thỏ tinh.” Vừa nói Bối Hiểu Ninh vừa hơi ngượng ngùng lấy thêm một ích dịch trơn bôi vào phía sau mình. Thân thể có động tác hơi văn vẹo làm Lăng Tiếu mất đi tia lý trí cuối cùng. Y vứt dịch trơn xuống đất, nâng mông Bối Hiểu Ninh lên rồi tiến nhập thẳng vào.

Mặt Bối Hiểu Ninh nháy mắt đỏ lên, theo động tác tiến nhập, hai mắt hắn liền dần trở nên mê ly, theo từng trận thở dốc rên rỉ đứt quãng mà khẽ khép mở đôi môi đỏ mọng.

Mặc dù chỉ còn một đôit ai thỏ, nhưng từng bộ phận bị cọ xát trong cơ thể khiến Bối Hiểu Ninh giống như bị hình tường trong gương của chính mình thôi miên, hắn trên dưới lắc lư, động tác càng ngày càng phóng đãng kích tình.

Lăng Tiếu như si như dại mà nhìn vẻ mặt khiến kẻ khác thần hồn điên đảo của hắn, hai tai thỏ trên đầu rung a rung, ý chí rất nhanh không còn, thân thể hai người va chạm ngày một mãnh liệt.

Bối Hiểu Ninh mềm nhũn ngả sang một bên người Lăng Tiếu, đem mặt vùi vào cánh tay rắn chắc của y. Lăng Tiếu hôn nhẹ lên cần cổ đầy mồ hôi của hắn, “Không được, nhanh quá, anh mới bắn một lần.”

“Ngày mai tôi còn đi làm a.” Bối Hiểu Ninh vô lực nói.

“Ngày mai chủ nhật, không cho em đi làm.”

Bối Hiểu Ninh giật phắt sang, “Anh không phải nói tôi hóa trang thỏ rồi anh sẽ không quản chuyện tôi tăng ca sao?”

“Dù sao em cũng nói anh không có nhân cách, anh mặc kệ.”

“Anh…”

Môi Lăng Tiếu rơi xuống điểm nổi lên trước ngực Bối Hiểu Ninh.

“A! Không được! Không được a!” Bối Hiểu Ninh dùng sức đẩy đầu Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu vươn tay nắm lấy địa phương đang dần dần mềm xuống của Bối Hiểu Ninh. Hắn giãy giụa muốn thoát ra, Lăng Tiếu lại lấy hai chân kẹp chặt hắn lại.

Bối Hiểu Ninh dốc toàn lực muốn tách khỏi thân thể Lăng Tiếu, nhưng sức lực dù sao cũng kém quá xa. Lăng Tiếu rất dễ dàng thu phục Bối Hiểu NInh. Bối Hiểu Ninh sau đó còn cố gắng, nhưng sức lực trên tay dần hư thoát, đến hầu như không còn, thay vào đó vẫn là âm thanh rên rỉ khó kiềm nén.

Lần kết hợp thứ hai va chạm dằng dặc mà kịch liệt, chờ Lăng Tiếu thỏa mãn thả mình xuống người Bối Hiểu Ninh, hắn đã mệt đến nói cũng không ra lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK