“Tìm được thi thể quỷ kia lấy đuốc đốt, sau đó anh làm phép để hồn phi phách tán. Một trăm.” Giao nói.
Lúc anh ấy nói lời này điềm nhiên giống như đang nói cùng tôi xem trưa nay ăn gì vậy, tôi lại thấy cả kinh trong lòng.
Một trăm?
Anh ấy là có người nhờ vả mới đến cứu tôi, nếu như chuyện này mất một trăm thì tôi với anh ấy là gì?
Trong nháy mắt trong lòng tôi hỗn loạn, khó chịu không nói ra được.
Tôi im lặng, lặng lẽ nhấc đầu ra đặt lên gối, buồn bực hỏi Giao lúc nào lên đường?
Trời đã sáng choang, tôi muốn làm cho Giao tiên một ít thức anh để anh ấy mang đi.
Nhưng… tối hôm qua quá kích động khiến tôi lúc này không có gì để mặc, mặc dù chuyện thân mật đã làm rồi nhưng chui khỏi chăn ở trần trước mặt anh ấy tôi vẫn không được tự nhiên.
Có lẽ thấy được tôi lúng túng, Giao quay người đứng dậy khỏi giường.
Anh ấy cũng không mặc quần áo, toàn thân cường tráng ở trước mặt tôi không giữ lại chút nào, dường như từng lỗ chân lông đều tỏa ra mê hương khiến tôi ngắm nhìn anh ấy không tự chủ nuốt nước miếng một cái.
Cũng may anh ấy đưa lưng về phía tôi, không thấy được bộ dáng như sói đói của tôi.
Sau khi mặc quần áo tử tế anh ấy bảo tôi làm chút đồ ăn, anh ấy đi ra ngoài trước. Vừa ra đến cửa anh ấy vẫn chưa yên tâm lại dặn dò tôi ngàn vạn lần không được mở cửa cho người lạ.
Tôi gật đầu một cái, vốn định nói muốn cùng đi với anh ấy, dù sao biết có quỷ muốn tìm mình mà tôi ở lại đây một mình quả thật cảm giác rất kinh khủng, nhưng Giao không có chút ý nào muốn mang tôi theo. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh ấy giống như chuyện này rất khó khăn để làm, tôi có đi cũng chỉ gây thêm phiền toái cho anh ấy, tôi liền dứt khoát ở lại nhà của Giao chờ anh ấy quay lại.
Chờ sau khi anh ấy rời đi tôi cũng bò dậy khỏi giường, quần áo tôi mặc tối hôm qua đã không thấy đâu, cũng may trước khi Giao rời đi đã cẩn thận chuẩn bị quần áo cho tôi.
Đó cũng là một chiếc áo dài màu đen, tôi nghĩ đó là áo của Giao tiên, ai ngờ khi tôi mặc trên người tôi lại vừa người một cách kì lạ, giống như là được may theo số đo của tôi vậy.
Người tên Giao này… đến tột cùng là người nào?
Tôi còn chưa kịp nghĩ về vấn đề này thì bụng tôi đã đói không chịu nổi, dứt khoát tôi ăn cơm trước, sau đó lại đi vòng quanh xem nhà Giao một chút, không chừng có thể tìm ra dấu vết gì.
Phòng bếp ở ngay bên cạnh, tôi nấu chút mỳ để lấp đầy bụng, sau đó đi dạo. Hôm qua lúc tới vội vàng tôi chỉ phát hiện căn nhà này của anh ấy rất đẹp, bây giờ nhìn lại lần nữa phát hiện căn nhà này không chỉ đẹp mà còn có diện tích rất lớn, ước chừng phải chiếm nửa ngọn núi.
Ngoại trừ căn phòng ngủ tối qua tôi ở ra bốn phía còn có bốn căn phòng khác, theo thứ tự là phòng bếp, thư phòng, phòng vệ sinh. Ba phòng này cũng không khóa lại, tôi có thể tùy tiện ra vào, duy chỉ có một căn phòng cuối cùng trên chốt cửa còn có một chiếc khóa đồng thật lớn, đem khóa cửa một cách nghiêm ngặt.
Căn phòng này tiết ra một cổ khí thức thần bí, tôi nhất thời tò mò, trong này đang chứa thứ gì mà Giao lại khóa cẩn thận như vậy.
Tôi đứng sát vào, dùng hết khả năng nhìn vào bên trong, chỉ tiếc bên trong đen thùi lùi, cho dù tôi làm thế nào cũng không thể thấy được bên trong chứa cái gì.
Ngay tại lúc này tôi đột nhiên nghe được một tiếng kêu rất nhỏ.
Tôi sợ suýt chút nữa nhảy lên, nhanh chóng xoay người tránh ra khỏi cửa, lo lắng nhìn về hướng truyền tới tiếng kêu.
Đó hình như là tiếng kêu của động vật, có điều trước khi Giao đi cũng không nói với tôi anh ấy đang nuôi thú cưng gì cả.
Tôi sợ hãi không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm về bụi cổ truyền tới tiếng kêu ban nãy.
- --
Sant: mấy nay mình chuyển nhà nên hơi bận, mong các bạn thông cảm.