“Ầm!” Một tiếng đinh tai vang lên.
Khóa lắ lư mấy cái rồi dừng lại như đang chế giễu tôi. Nó không có chút xê dịch nào.
Tôi không chịu thua, tiếp tục vung búa lên đập mạnh xuống, tôi không tin ổ khóa này có thể rắn chắc như kim cương.
Tôi nện búa như điên, không nền, không biết đập bao lâu, tay tôi dùng quá sức bị bật cả máu ra.
Bỗng nhiên cạch một tiếng.
Khóa mở!
Trong lòng đầy vui mừng, biết rõ thi thể Giang Bác ở bên trong cũng không sợ. Tôi nhấc chân bước vào, tay vẫn cầm theo búa đứng trước mặt thi thể Giang Bác.
Đã hơn một tuần qua đi vậy mà thi thể Giang Bác không có chút phân hủy nào, vẫn còn tươi giống như vừa mới chết.
Tôi bất chợt cười lạnh, tươi thì có thể sống lại sao? Chết là chết, còn có thể sống lại được không?
Tôi giơ cao búa, hung hăng đập xuống nửa người dưới của thi thể Giang Bác.
“Dừng tay!” Khi búa sắp đập xuống thân thể Giang Bác thì từ phía sau tôi phát ra một tiếng hét lớn chói tai giống như tiếng đá mài vậy.
Nghe thấy âm thanh này tôi lại càng cười tươi hơn, cười dị thường xán lạn, quay đầu nhìn ra cổng.
Không biết mẹ chồng tôi xuất hiện ở cổng từ lúc nào, hai mắt nhìn chằm chằm tôi, hận không thể lột da rút gân tôi ra.
Nhưng như vậy thì thế nào? Ngươi không tha cho ta thì ta sẽ khiến ngươi không đạt được ước muốn?
Tôi thích Giao bao nhiêu thì lúc này với mẹ chồng có bấy nhiêu hận.
Càng hận tôi lại càng tỉnh táo.
“Mẹ, sao mẹ tới đây?” Tôi nở một nụ cười thật tơi với mẹ chồng, biết rồi nhưng vẫn hỏi.
Mẹ chồng tôi cũng giật mình, có lẽ do tôi cười quá tươi. Bà ta dừng một chút, mặt lộ vẻ chần chờ, hỏi tôi: “Con cầm búa làm gì? Giang Bác là chồng của con. Nghe mẹ, bỏ búa xuống, nhanh.”
Đến lúc này bà ta vẫn còn xưng là mẹ với tôi!
Có người mẹ nhẫn tâm như thế sao?!
Tôi bất chợt cười lạnh một tiếng, mỉm cười nhìn bà ta.
Bà ta tỏ vẻ quan tâm như thế nhưng lại từng bước ép tôi đến đường cùng, khiến Giang Bác chết cũng vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ.
“Trong lòng bà con trai quan trong hay cháu trai quan trọng?” Nhìn gương mặt bất định của mẹ chồng, trong lòng tôi có bao nhiêu thoải mái không nói nên lời, không nhịn được hỏi.
Vấn đề này tôi đã giữ ở trong lòng rất lâu rồi.
Có lẽ là dè chừng chiếc búa trong tay tôi, cũng có lẽ bà ta đơn thuần muốn tôi bình tĩnh cho nên bà ta không hề tức giận, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Đều quan trọng.”
“Dùng con trai đổi lấy cháu trai cuối cùng cũng sẽ không có được kết quả gì, bà có từng nghĩ tới không?” Tôi cười lạnh hơn, hỏi mẹ chồng.
Tôi vừa nói xong sắc mặt mẹ chồng tôi liền trầm xuống, quanh quẩn xung quanh người xuất hiện một đám khí màu đen.
Kia là âm khí, hoặc có thể gọi là quỷ khí, mỗi lần Giang Hải tới gần tôi thì quanh người đều có loại khí tức này.
Tôi lúc này không e ngại, hai mắt nhìn chằm chằm vào mẹ chồng, thoải mái và bình tĩnh.
“Ngươi đừng quá đáng! Giao câu búa ra thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng.” Mẹ chồng lạnh giọng nói.
Đến thời khắc này bà ta còn muốn uy hiếp tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy đặc biệt buồn cười, hỏi bà ta: “Thật sao, chỉ cần tôi giao búa thì bà thật sự sẽ bỏ qua cho tôi?”
Sắc mặt bà ta vui mừng mang theo chút hy vọng: “Thật, ta nói được thì làm được!”
“Đáng tiếc tôi không muốn sống.” Tôi khẽ thở dài, cười khổ nói.
Giao vì cứu tôi mới chết, hiện tại tình cảnh tôi như vậy sao có thể sống một mình.
Cho dù có thể sống sót thì tôi còn hi vọng vào đâu?
Tôi lần nữa giơ búa lên, nhắm vào vị trí quan trọng của Giang Bác, mặt đầy vẻ quyết tuyệt.