• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Yuah
Beta: Yuri
Đôi mắt của Ôn Du Phi đỏ ngầu, hai tay bóp chặt cổ Trịnh Diệp. Người này chạm vào anh trai, anh ta lại dám chạm vào anh trai, anh trai là của anh, người này làm sao dám... Giết anh ta... Giết anh ta... Có một âm thanh đang tiêm nhiễm vào đầu Ôn Du Phi những ý nghĩ ác độc. Ôn Du Phi rõ ràng đang tức giận đến mất đi lý trí, hai tay càng lúc càng siết chặt.
Sau khi Ôn Du Phi nhận được điện thoại của thuộc hạ, biết được Ôn Lương đến gay bar, liền lập tức vội vã lên xe chạy tới. Lúc anh đang sống chết chiến đấu cùng đám phản đồ kia thì anh trai lại ở nơi này đùa giỡn với người khác, chuyện này Ôn Du Phi hoàn toàn không thể chấp nhận! Trong quán bar có rất nhiều người, anh phải tìm một hồi lâu mới thấy anh trai của mình. Tuy rằng khuôn mặt của Ôn Lương đã bị Trịnh Diệp che lại, nhưng Ôn Du Phi có thể dựa vào trực giác ngay lập tức liền nhận ra đó là anh trai của mình! Anh mới vừa giải quyết xong những kẻ phản đồ kia, cũng chưa kịp nghỉ ngơi một chút nào liền chạy tới, nhưng điều anh thấy lại là gì đây? Anh trai cùng thằng cha chết tiệt này hôn nhau! Anh có chỗ nào không tốt chứ? Anh trai tình nguyện tới chỗ như thế này cũng không muốn... Nếu anh nói cho anh trai biết buổi chiều anh phải đi làm chuyện gì, anh ấy sẽ lo lắng sao? Ôn Du Phi cười khổ sở, không, anh ấy sẽ không. Vẫn còn chưa thấy bây giờ anh ấy dùng thái độ như người xa lạ đối với mình sao, mình rốt cuộc hy vọng xa vời điều gì. Không cam lòng sao... Anh hai rõ ràng thích anh như vậy, làm sao lại không quan tâm cơ chứ? Rốt cuộc anh ấy coi anh là gì đây? Phẫn nộ vì bị phản bội khiến Ôn Du Phi mất đi lý trí, biểu hiện càng điên cuồng, nhìn Trịnh Diệp dưới thân bởi vì hô hấp không được mà xanh cả mặt, lộ ra một nụ cười tàn nhẫn. Anh sẽ không nhẫn tâm xuống tay với anh trai của mình, nhưng đối với người này, anh có gì mà phải thương tiếc. Tất cả là do những thằng khốn nạn này, nếu như không phải bọn họ mê hoặc thần trí của anh trai, thì bây giờ anh ấy đâu có đối xử lạnh nhạt với mình chứ? Ôn Du Phi không cần phải phí thời gian phân biệt người dưới tay anh là ai, cũng hoàn toàn không còn tỉnh táo để phân tích nếu giết người đàn ông này thì sẽ mang đến cho anh bao nhiêu phiền phức, chỉ biết nếu không phát tiết hết tâm tình bạo ngược đang cuồn cuộn trong lồng ngực anh thì khẳng định anh sẽ phát điên lên mất. Anh trai sẵn sàng làm những chuyện thân mật như vậy với người này, anh ấy thích người đàn ông này sao? Nghĩ đến khả năng này, Ôn Du Phi hận không thể chém Trịnh Diệp thành từng mảnh. Anh trai rõ ràng nên là của anh, là của một mình anh, dù có thế nào đi chăng nữa anh ấy cũng sẽ không bao giờ rời xa mình, nhưng không biết tại sao, Ôn Du Phi cảm thấy anh và anh trai không nên trở thành như thế này, anh trai phải luôn yêu anh mới đúng. Ôn Du Phi không biết ý nghĩ kỳ lạ này đến từ đâu, nhưng anh lại tin mà không có chút nghi ngờ nào. Nhất định là những người này câu dẫn anh trai, nếu không phải vì thế anh và anh trai sẽ không giống như bây giờ! Giết anh ta... Giết những người đó... Sau đó trói anh trai lại, để anh ấy vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi mình, như vậy anh trai nhất định sẽ không yêu người khác được nữa... Trong đầu Ôn Du Phi xẹt qua những ý nghĩ điên cuồng, trong con ngươi sắc đỏ ngày càng nồng đậm.
Trịnh Diệp hoàn toàn không thở nổi, sắc mặt bởi vì thiếu oxy mà trở nên tím tái. Trịnh Diệp mà biết Ôn Du Phi đang suy nghĩ điều gì, chỉ sợ cảm thán thật sự là tai bay vạ gió. Căn bản anh còn chưa đụng tới Ôn Lương được, làm gì mà có chuyện hôn môi! Quỷ nhỏ kia đã nói rõ không ưa anh, anh lấy đâu ra cơ hội nữa chứ!
Sở dĩ hai người nhìn qua giống như đang hôn, đầu tiên là bởi vì hai người đứng khá gần nhau, thứ hai là do thói hư tật xấu của Trịnh Diệp, rõ ràng là chỉ hỏi chuyện nhưng lại dựa vào sát như vậy, thật sự giống như là đang muốn giở trò làm chuyện không đứng đắn. Trịnh Diệp tuy rằng cúi người xuống nhưng còn muốn cao hơn Ôn Lương đang ngồi, vì thế Ôn Lương phải ngẩng đầu lên nói chuyện với Trịnh Diệp. Trong quán bar, ánh đèn vẫn là loại tối tăm mù mịt, cộng thêm góc nhìn của Ôn Du Phi nhìn thấy giống như là Ôn Lương tự nguyện để cho Trịnh Diệp hôn.
Ôn Lương nhìn thấy Ôn Du Phi xuất hiện thì hiển nhiên vô cùng kinh hãi, vừa nãy tuy rằng cảm giác được có người tới gần, nhưng bị Trịnh Diệp che lại cũng không thấy rõ là ai, chỉ cho là đi ngang qua hoặc là đến nói chuyện. Có điều hiện tại không phải lúc truy cứu lý do Ôn Du Phi tới nơi này.
Mắt thấy Trịnh Diệp sắc mặt càng ngày càng khó coi, Ôn Lương vội vàng kéo Ôn Du Phi lại, có chút nóng nảy nói: "Mau dừng tay!" Trịnh Diệp sẽ chết mất, người đang đứng nhìn bên cạnh là anh đây chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy đó biết không, hơn nữa trong tay anh còn có 3% cổ phần của Phong Ngu, Trịnh Diệp mà chết rồi thì sự tổn thất của anh đương nhiên là vô cùng lớn.
Ôn Du Phi nghe được lời nói của Ôn Lương, thân thể không kịp thích ứng liền đông cứng lại một lát, lập tức đúng như mong muốn của Ôn Lương, buông lỏng tay ra. Đứng dậy nhìn thẳng vào Ôn Lương, trong con ngươi màu máu chiếu thẳng vào trong mắt Ôn Lương, trong nháy mắt trái tim Ôn Lương thắt lại.
"Anh trai rất quan tâm đến sự sống chết của người này sao?" Lúc này trên mặt Ôn Du Phi còn mang theo nụ cười, âm thanh rất nhẹ nhàng, nhưng khi nhìn vào cặp mặt đỏ ngầu đó, không khỏi có cảm giác ớn lạnh.
Trực giác của Ôn Lương cho thấy bây giờ trạng thái của Ôn Du Phi vô cùng không được bình thường. Nhưng không hiểu nổi nguyên nhân do đâu mà từ khi sống lại cho tới nay, ngược lại anh càng ngày càng không thể hiểu được Ôn Du Phi. Trong trí nhớ, Ôn Du Phi là một người rất lý trí và biết kiềm chế. Mặc dù trong mắt người ngoài Ôn Du Phi luôn buồn vui thất thường, nhưng trên thực tế, không có cái gì có thể tác động đến cảm xúc của anh, biểu hiện bên ngoài của anh chính là biểu hiện anh đồng ý cho người khác thấy, còn ý nghĩ chân thật trong lòng thì không có người nào có thể nhìn thấu. Ôn Lương được xem là người hiểu rõ Ôn Du Phi nhất mà còn không thể hoàn toàn đoán được. Mà bây giờ, dáng vẻ Ôn Du Phi lộ ra tâm trạng như vậy làm cho Ôn Lương thực sự không hiểu nổi, không biết trong lời nói của em ấy còn có ý nghĩa gì, cho nên không thể làm gì khác hơn là xem xét trả lời: "Đúng." Nếu như Trịnh Diệp chết rồi thì anh sẽ rất phiền phức, đương nhiên là quan tâm.
"Thật sự quan tâm sao..." Ôn Du Phi nhẹ giọng nói ra câu nói này, nụ cười càng lúc càng lớn, trong con ngươi màu máu cũng càng ngày càng nồng đậm, âm thanh dịu dàng, nhỏ nhẹ ấy lại làm cho người ta sởn cả tóc gáy. "Thế thì... Anh ta phải xuống địa ngục thôi!" Nhấc chân muốn giẫm lên cổ Trịnh Diệp.
Trịnh Diệp vừa bị siết đến suýt chút nữa tắt thở, lúc này còn chưa hoàn hồn lại, mềm yếu vô lực nằm ở trên sàn nhà. Mắt thấy chân Ôn Du Phi muốn giẫm lên cổ của mình, thân thể nhích qua một cái, chật vật khó khăn lắm mới tránh thoát, nhưng vẫn bị Ôn Du Phi giẫm trúng vai. Ôn Du Phi từ nhỏ đã đi theo cậu anh học võ, bây giờ làm ra việc có hoạt động liên quan đến giết người, sức lực đương nhiên cũng lớn hơn. Trịnh Diệp trừng đến đau cả mắt, vừa nãy còn có chút không tỉnh táo, lúc này do quá đau mà hoàn toàn tỉnh lại. Đau quá... Trịnh Diệp thậm chí còn hoài nghi xương vai của mình có phải là bị Ôn Du Phi giẫm nát rồi không, thằng nhóc này tàn nhẫn thật, vừa nãy nó thật sự muốn giẫm lên cổ anh, kiểu như hôm nay nó không treo được cổ mình thì không được.
"Em rốt cuộc muốn làm cái gì?" Mắt thấy Ôn Du Phi không có ý định buông tha cho Trịnh Diệp, Ôn Lương có chút đau đầu. Không biết Trịnh Diệp làm gì mà chọc tới Ôn Du Phi, anh rõ ràng nhớ hai người đến gặp mặt cũng chưa gặp bao giờ, cuối cùng là tại sao lại có mối thù lớn như vậy.
"Ha ha..." Ôn Du Phi nở ra một nụ cười trầm thấp, giơ tay dịu dàng xoa lên mặt Ôn Lương, vẻ mặt bi thương như sắp khóc: "Anh hỏi em muốn làm gì à... Phải là em hỏi anh muốn làm gì mới đúng..." Từ vuốt mặt Ôn Lương đổi thành bóp cằm, "Anh trai không phải nói buổi tối có việc à... Công việc mà anh nói chính là tới chỗ như thế này, tìm người này sao? Như vậy, tiếp theo anh còn muốn làm gì nữa đây... Lên giường với anh ta?" Tay bóp cằm Ôn Lương càng lúc càng chặt, cúi người ngậm vành tai Ôn Lương, dùng sức mà cắn, cảm giác trong miệng có vị máu tanh mới thoả mãn nhả ra, nhẹ giọng nói vào tai Ôn Lương: "Anh trai cảm thấy cô đơn sao? Nếu cô đơn cũng có em ở đây mà, hà tất phải tìm người khác? Hửm?" Âm cuối hơi cao lên, như đang làm nũng, trong giọng nói mang theo vẻ nguy hiểm khiến người ta phát run.
Ôn Lương nghe thấy lời nói của Ôn Du Phi, ánh mắt càng ngày càng lạnh, anh có ngốc cũng biết được tại sao Ôn Du Phi lại ở nơi này.
"Cậu cho người theo dõi tôi?"
"Đừng nói khó nghe như vậy chứ..." Ôn Du Phi hôn lên mặt Ôn Lương một cái, "Em chỉ là quan tâm đến anh mà thôi... Nếu như không làm thế, làm sao em biết được anh trai lại ở sau lưng em tới nơi như thế này..."
Ôn Lương chán ghét nghiêng đầu né tránh tầm mắt của Ôn Du Phi, biết tính tình bá đạo này của Ôn Du Phi có nói cũng không thông, cho nên không cần cố tranh luận chuyện này để làm gì, sau này mình chú ý nhiều một chút là được rồi. Nhìn dáng vẻ như người si tình này của Ôn Du Phi, mỉa mai nói: "Dáng vẻ bây giờ của cậu thật khiến cho người khác cảm thấy buồn nôn."
"Buồn nôn, ha ha..." Ôn Du Phi cười như nghe được chuyện gì hay ho, tay dùng sức, uy hiếp Ôn Lương phải nhìn thẳng vào mắt anh, "Bởi vì anh thích người khác, cho nên cảm thấy em rất buồn nôn sao? Anh trai, anh thật sự thích người này?" Càng lúc càng dùng giẫm lên vai Trịnh Diệp, Trịnh Diệp đau đến rên thành tiếng.
Quỷ nhỏ này bây giờ cũng đang phát điên sao? Quả nhiên chỉ có cháu trai ngốc nghếch của mình là bình thường nhất, đáng yêu nhất đúng không? Trịnh Diệp khổ sở ở trong lòng nghĩ, tiểu thụ của mình không nghe lời thì mang về nhà từ từ dạy dỗ, không cần phải liên lụy đến những người khác đâu nha.
Ôn Lương cau mày, không nghĩ được anh kinh tởm Ôn Du Phi thì có liên quan gì đến Trịnh Diệp. Hơn nữa... Ai nói anh thích Trịnh Diệp? Ánh mắt hơi ghét bỏ liếc nhìn Trịnh Diệp, sau đó dùng một loại ánh mắt ngu ngơ nhìn Ôn Du Phi: "Ai nói anh thích anh ta?"
Trịnh Diệp: ...Loại cảm giác vi diệu này là xảy ra chuyện gì thế?
Ôn Du Phi nhìn bộ dạng của anh mình, hơi hơi ngẩn ra. Anh trai xưa nay đều trưng ra một vẻ mặt đối với anh, biểu cảm hiếm thấy này cũng thật là... Rất đáng yêu. "Lẽ nào anh đến đây không phải vì người này?"
"Đương nhiên không phải." Ôn Lương không chút nghĩ ngợi trả lời. Anh mà thích Trịnh Diệp á? Tên này đang kể chuyện cười sao?
"Anh tới nơi như thế này để làm gì?" Ôn Du Phi đã tin lời Ôn Lương nói vài phần rồi, nhưng còn tại sao anh trai lại đến nơi như thế này thì trong lòng có chút băn khoăn.
Ôn Lương bị hỏi đến phiền, cộng thêm chuyện biết được Ôn Du Phi cho người đi theo dõi mình thì trong lòng càng thêm bất mãn đối với Ôn Du Phi, không kiên nhẫn nói: "Chuyện này có liên quan gì tới em."
Ôn Du Phi ngẩn người một chút, đây là lần đầu tiên Ôn Lương dùng giọng điệu không thiện cảm này đối với anh. Quả nhiên là bị chán ghét à... Trước kia còn có thể nhẫn nại chịu đựng, còn bây giờ đến giả bộ cũng không muốn giả bộ sao? Có điều, cho dù có như vậy thì anh trai vẫn vô cùng đẹp... Ôn Du Phi nhìn mặt mày lạnh nhạt của Ôn Lương, ngay cả vẻ mặt thiếu kiên nhẫn như vậy, cũng còn động lòng người hơn cả nụ cười giả tạo kia... Cái tay bóp cằm Ôn Lương của Ôn Du Phi vừa thả lỏng một chút lại tiếp tục bóp chặt, không khống chế được sức lực khiến Ôn Lương đau đến nhướng mày, thằng này đang phát bệnh thần kinh à? Những ngón tay của Ôn Du Phi lướt qua lông mày, sống mũi của Ôn Lương và cuối cùng là đến đôi môi duyên dáng, khẽ ấn nhẹ: "Anh chẳng lẽ không biết dáng vẻ của mình rất động lòng người sao..."
"Vì thế nên em muốn nói là em yêu anh à?" Ôn Lương đột nhiên hỏi ngược lại, ánh mắt sáng loáng đầy châm chọc khiến Ôn Du Phi vô cùng không thoải mái. Ôn Lương nhìn vẻ mặt si mê của Ôn Du Phi, phì cười một tiếng, anh thật sự là xưa nay chưa từng biết Ôn Du Phi diễn xuất tốt như vậy.
"Tất nhiên là không có." Câu trả lời thốt ra theo bản năng.
Lúc này đổi lại Ôn Lương ngẩn người một chút, anh còn tưởng rằng Ôn Du Phi sẽ thừa nhận. Dù sao nhìn cái dáng vẻ giả tạo này, nếu không phải mình đã sống qua một đời thì sợ là mình sẽ thật sự cho rằng Ôn Du Phi có tình cảm sâu sắc với mình cơ đấy. Cứ tưởng rằng Ôn Du Phi dùng cái tư thái kia để mê hoặc bản thân, không nghĩ tới đối phương thật sự thành thật trả lời.
"Nếu thế thì..." Ôn Lương đẩy tay Ôn Du Phi ra, nụ cười vẫn ôn hòa nhưng không giống ngày xưa bình dị gần gũi, thay vào đó chính là lạnh lùng vô tình. "Anh như thế nào có liên quan gì đến em?"
Con ngươi của Ôn Du Phi co rút nhanh, anh trai đang muốn phân rõ giới hạn với anh sao? Tức giận dâng lên, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã tiến lên phía trước, dùng sức gặm cắn môi của Ôn Lương. Anh không cho phép, không cho phép anh trai xa lánh anh, không cho phép anh ấy yêu người khác!
Đau, Ôn Lương cảm thấy trên môi một phen đau nhói, tiếp theo trong miệng cảm nhận được mùi vị của máu đang rỉ ra. Chau mày, Ôn Du Phi là chó sao? Co đầu gối lại, dùng lực đá vào bụng Ôn Du Phi, nhân lúc Ôn Du Phi đau cúi người xuống thì tàn nhẫn đánh một quyền lên trên mặt anh. Chán ghét lau môi của mình, giống như ở đó vừa dính cái gì vô cùng dơ bẩn. Tâm tình vui sướng lúc gặp lại Lăng Tiêu bị người khác phá hỏng bởi một lý do khó hiểu. Ôn Lương không muốn ở lại quán bar nữa, cũng không liếc nhìn Ôn Du Phi dù chỉ một chút mà trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Anh trai...
Ôn Du Phi ôm chặt eo bụng, mỉm cười cay đắng, ra tay thật ác độc. Vậy mà vẫn rất thích...
Đúng, chỉ là thích, anh không yêu anh trai... Nhưng mà...
Vị trí bên ngực trái, chua xót, quặn thắt thật khó chịu...
Hi vọng anh trai chỉ có thể nhìn một mình anh, không cần nhìn người khác. Hi vọng anh trai chỉ cười với một mình anh, không cần dịu dàng với ai cả. Hi vọng trong mắt anh trai chỉ chứa chấp một người duy nhất là mình, không ai có thể lọt vào mắt của anh ấy. Cảm giác mình có thể trả giá mọi thứ để thực hiện được những hi vọng này... Cho dù tay có dính đầy máu tanh cũng không hề gì, chỉ cần... Anh trai là của mình anh là được rồi...
Anh không yêu anh trai. Chỉ cần hơi hơi nghĩ đến giả thuyết đó, đầu óc liền sẽ lập tức phản bác. Anh không yêu anh trai... Câu ấy như là một trình tự giả thuyết được lập trình hoàn hảo, một khi bị hỏi đến, sẽ cho ra đáp án chính xác nhất.
Vì thế, cho nên anh không có yêu anh trai...
Chỉ là không cam lòng hoặc là dục vọng độc chiếm...
Vì thế nên đó không phải là tình yêu...
Nhưng cảm giác trống rỗng ở trong lòng là gì đây? Luôn cảm thấy có chuyện quan trọng gì bị lãng quên, đó là gì? Trên mặt Ôn Du Phi hiện ra một loại vẻ mặt mê man bất lực, giống như đứa nhỏ đang lạc đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK