Edit: Yuah
Beta: Yuri
Trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện thành phố.
Trịnh Diệp lười biếng tựa ở đầu giường, không biết trời cao đất dày sai khiến cháu trai của mình: "Lấy cho chú chùm nho coi." Vừa ra lệnh vừa dùng tay phải lật cuốn tạp chí ướt át ra xem. Chậc chậc, ngực của cô người mẫu này khủng thật.
Trịnh Lỗi ai oán liếc nhìn Trịnh Diệp, ánh mắt rơi vào cái giỏ trái cây chỉ cách tay phải của Trịnh Diệp có một cánh tay, nhỏ giọng thầm thì: "Cũng không phải không có tay."
"Chú bị thương nhé nhé nhé." Trịnh Diệp chỉ chỉ bờ vai của mình nhấn mạnh.
"Cũng có phải là hai cái tay đều bị thương đâu." Trịnh Lỗi tiếp tục kháng nghị nói. Chú út nhà cậu nhất định là lợi dụng lúc mình bị thương mà lười biếng! Trịnh Lỗi có thể dùng IQ của chính mình mà thề. Công ty thì ném cho cháu lớn quản lý, cháu nhỏ thì gọi tới bệnh viện sai tới sai lui như người giúp việc, còn bản thân mình đến động tay cũng không muốn động, muốn cái gì cũng phải cần Trịnh Lỗi cầm tới tận tay anh, muốn ăn cái gì cũng phải dâng đến miệng, anh mới cam lòng bỏ chút công sức để nhai. Chú như thế mà gọi là trưởng bối á? Có trưởng bối nào như thế không chứ? Xí!
"Cái thằng nhóc lì lợm không có lương tâm, không hiếu thuận kia, quên mất là ai ôm cháu từ nhỏ đến lớn rồi hả?" Trịnh Diệp trừng mắt, để cho thằng nhóc này hầu hạ có mấy ngày mà lại dám ý kiến ý cò, phản rồi, có biết như thế nào là tôn kính trưởng bối không đấy.
"Mẹ cháu chứ ai." Trịnh Lỗi không chút suy nghĩ thốt lên.
"Hỗn láo, chú không có ôm mày chắc?"
"Mẹ cháu nói không có nha." Trịnh Lỗi vạch trần không nhân nhượng một chút nào, "Mẹ cháu nói hồi nhỏ chú chê cháu xấu không muốn ôm cháu."
Trịnh Diệp nghẹn lời, ai nói thằng nhỏ này ngu ngốc vậy, rõ ràng rất khôn khéo là đằng khác, phúc hắc bẩm sinh rồi! Trịnh Diệp cuối cùng cũng cam lòng cử động cánh tay quý giá của mình, lấy một trái táo bên trong giỏ, tàn nhẫn mà ném tới.
Trịnh Lỗi chỉ có thể cam chịu, quả táo đáp ngay giữa trán, đau đến chảy nước mắt. Mỗi ngày hầu hạ người này không nói, bây giờ còn phải bị đánh, bạn nhỏ Trịnh Lỗi không khỏi oan ức: "Cháu cũng không có nói sai mà..."
Trịnh Diệp tức giận, trừng mắt cậu.
Hầu hạ ông chú này mệt muốn chết đi sống lại mà còn bị ăn đập nữa, Trịnh Lỗi cảm thấy trên đời này không có ai đáng thương hơn cậu nữa hết á. Cậu rõ ràng là con út trong nhà, chú út người khác không phải đều yêu thương chiều chuộng cháu út sao, ai lại như chú út của mình chứ, từ sáng đến tối chỉ biết bắt nạt cậu. Trịnh Lỗi càng nghĩ càng thấy ấm ức, không cam lòng yếu thế đọ mắt với Trịnh Diệp.
Khi Ôn Lương và Ôn Du Phi bước vào cửa, thứ đầu tiên thấy chính là Trịnh Lỗi cùng Trịnh Diệp đang mắt to trừng mắt nhỏ, giống như là đang so xem con mắt ai to hơn.
"Khụ khụ... Xin lỗi quấy rầy một lát." Thấy hai người trừng mắt quá chăm chú, Ôn Lương không thể không lên tiếng để tăng cao cảm giác về sự tồn tại của chính mình.
"Hai người đến đây làm gì?"
"Hai người cuối cùng cũng đến rồi."
Hai chú cháu đồng thời lên tiếng, Trịnh Lỗi và Trịnh Diệp cùng xoay đầu lại nhìn chằm chằm Ôn Lương và Ôn Du Phi.
Lúc này Ôn Lương mới phát hiện hóa ra Trịnh Lỗi và Trịnh Diệp hơi hơi giống nhau, có điều bình thường dáng vẻ của Trịnh Lỗi đều là bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu cho nên không chú ý cho lắm. Hơn nữa gần đây Trịnh Lỗi nói mình phải vào bệnh viện chăm sóc chú út là vào lúc nào ta, hình như là ngày thứ hai sau khi Ôn Du Phi đánh Trịnh Diệp thì phải.
Trịnh Diệp nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng sáng. Mặc dù anh đánh không lại thằng nhóc có bộ dạng giống con gái nhưng lại vô cùng hung tàn kia, nhưng bị đánh mà không để lại phiền phức cho người khác thì thật sự không phải là phong cách của anh nha.
Ôn Lương liếc nhìn vẻ mặt của Trịnh Diệp, đột nhiên có một cảm giác không đành lòng nhìn thẳng. Nụ cười vừa ngu vừa ngáo này... trông buồn cười phết, xem ra Trịnh Lỗi và Trịnh Diệp vẫn có rất nhiều điểm tương đồng.
"Bọn tôi đến để xin lỗi." Ôn Lương mở miệng nói, trên mặt hết sức phối hợp lộ ra vẻ mặt áy náy.
Xin lỗi? Áy náy cái gì chứ? Trịnh Lỗi kỳ quái nhìn Ôn Lương.
Trịnh Diệp quay đầu ra chỗ khác, hừ lạnh một tiếng, không thèm quan tâm. Bả vai của anh đến bây giờ vẫn còn rất đau, một câu xin lỗi là xong sao?
"Thật sự vô cùng xin lỗi." Ôn Du Phi đã mở miệng, chỉ là giọng nói kia vô cùng qua loa, một chút áy náy cũng không có, "Đả thương chú đến mức phải vào bệnh viện, thật sự vô cùng xin lỗi, biết rõ chú lớn hơn cháu nhiều như vậy mà còn cố ý làm chú thành ra như thế, là cháu không đúng." Nói xong bèn cúi người xin lỗi, trông vô cùng thành khẩn, nếu như bỏ qua sự châm chọc trong ánh mắt của anh. Lớn như vậy bị người khác đánh còn đi tố cáo với người nhà, hại anh và anh trai không thể không đến đây xin lỗi, thật sự là không biết xấu hổ.
Trịnh Diệp nghẹn nguyên ngụm máu ở ngực, phun không ra, nuốt không trôi, đây là đang châm chọc anh vô dụng đánh không lại còn bị đứa nhỏ đánh thành thê thảm như vậy đúng không? Còn cái từ "chú" kia là thế nào? Anh không có già tí nào hết nhé, anh đây gọi là trưởng thành, là chín chắn! Hai quỷ nhỏ xấu xa đáng ghét. Anh anh anh... Anh thật sự vẫn không nói ra được câu gì để phản bác.
Lúc này Trịnh Lỗi mới kịp phản ứng, hóa ra là cái tên bệnh xà tinh* này đánh chú út của mình, mình nhất định phải trả thù mới được. Hiếm khi kiềm chế được nổi sợ hãi đối với tên bệnh xà tinh đó, lấy tư thế sét đánh không kip bịt tai tàn nhẫn mà đánh một quyền lên mặt Ôn Du Phi. Nhất thời Ôn Du Phi không kịp phòng bị nên ăn trọn cú đấm đó, hơn nữa lại ngay mắt trái, tốc độ sưng lên rất nhanh. Mấy ngày trước mới đánh người, ai mà biết sẽ gặp báo ứng nhanh như vậy.
*Bệnh xà tinh là thuật ngữ mạng của giới trẻ Trung Quốc nghĩa là bệnh thần kinh.
Da dẻ Ôn Du Phi rất trắng, cho nên cái dấu vết xanh tím hiện lên trên mặt vô cùng rõ ràng, hơn nữa vị trí đánh là ở con mắt, nhìn qua rất buồn cười. Ôn Lương nhịn không được bật cười.
Ôn Du Phi vốn dĩ rất tức giận, nhưng nhìn thấy nụ cười của Ôn Lương nên đột nhiên cảm thấy có thể làm cho anh trai thật lòng cười một cái thì bị đánh một chút cũng không sao.
Ôm lấy cánh tay của Ôn Lương, đầu tựa lên bả vai Ôn Lương, cọ cọ: "Em bị người ta bắt nạt, anh trai không giúp em mà còn cười em nữa." Giống như một đứa nhỏ đang làm nũng.
Ôn Lương chưa từng thấy Ôn Du Phi như vậy bao giờ, trong nháy mắt hiếm thấy mềm lòng một chút, trước khi bộ não kịp phản ứng thì đã đưa tay dịu dàng xoa mái tóc Ôn Du Phi. Mái tóc mềm mại, còn có loại cảm giác rất quen thuộc... Trong lòng Ôn Lương cảm thấy hơi kinh ngạc, quen thuộc? Không thể nào. Ngay cả đời trước ở cùng một chỗ với Ôn Du Phi, em ấy cũng chưa từng bày ra dáng vẻ này trước mặt anh. Trong kí ức trước đây của anh, cảnh tượng như vậy thì càng không thể nào xuất hiện. Thoát khỏi suy nghĩ, Ôn Lương ngay lập tức thu tay lại.
Ôn Du Phi đối với việc Ôn Lương thu tay nhanh như vậy thì bất mãn một chút, hơi đáng tiếc. Cái cảm giác này, giống như là được anh trai thương yêu, vô cùng thoả mãn, cũng vô cùng quen thuộc. Anh và anh trai vốn dĩ nên như vậy, giống như hành động này đã từng trải qua trăm, ngàn lần. Quay đầu liếc nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Ôn Lương, được rồi, quả nhiên là ảo giác.
"Tại sao cậu đánh tôi?" Ôn Du Phi lành lạnh liếc mắt nhìn Trịnh Lỗi, có gan làm mà không nói ra được lý do tôi sẽ giết chết cậu ngay lập tức. Hồi nãy không thể hưởng thụ cảm giác được anh trai xoa tóc nhiều thêm một chút, vừa hay tìm một người giúp mình trút hết sự khó chịu trong lòng ra.
Trịnh Lỗi nhìn ánh mắt của Ôn Du Phi mà sợ đến co rúm người, lại nghĩ tới do người này nên chú út mới phải vào bệnh viện khiến cho mình bởi vì chuyện này mà không thể không tới đây để chăm sóc chú út, phiền phức muốn chết, nhất thời cảm giác được bản thân không thể lùi bước, cứng ngắc trả lời một câu: "Ai biểu anh đánh chú út nhà tôi."
Trịnh Diệp vui mừng gật gật đầu, còn biết bảo vệ chú, không uổng công mình thương đứa cháu trai ngu ngốc này mà. Nhưng nếu như Trịnh Diệp biết được trong lòng Trịnh Lỗi nghĩ cái gì thì sẽ cảm thấy như thế nào.
Tại sao đánh Trịnh Diệp? Nhắc đến chuyện này Ôn Du Phi liền tức giận, nhìn Trịnh Lỗi ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ai biểu ông ta giở trò với anh trai tôi..." Trừng mắt nhìn chằm chằm Trịnh Lỗi, lộ ra một hàm răng còn trắng sáng hơn Trịnh Diêp. Trịnh Diệp rất không có tiền đồ kéo chăn che chắn.
"Thật sự?" Trịnh Lỗi chạy một mạch tới trước mặt Ôn Lương, giơ tay vuốt vuốt, "Chú út của tôi, chú ấy chưa làm gì anh chứ?"
Trịnh Diệp: Chú mày nhìn rất giống cầm thú sao?
"Cậu làm cái gì thế?" Ôn Du Phi tiến lên lấy tay ngăn Trịnh Lỗi, ánh mắt vô cùng không có thiện cảm, anh trai của anh có thể để cho người khác sờ lung tung sao?
Trịnh Lỗi bị ánh mắt dữ tợn của Ôn Du Phi doạ lùi về một bước, hức~ Đáng sợ quá.
"Chú không hề làm gì cả." Trịnh Diệp lên tiếng chứng minh sự trong sạch của mình.
"?" Trịnh Lỗi trên dưới đánh giá anh, dáng vẻ không mấy tin tưởng.
Trịnh Diệp cảm thấy rằng mình đã bị tổn thương một cách tàn nhẫn, anh thật sự chưa từng chạm vào quỷ nhỏ nhìn có vẻ dịu dàng nhưng trên thực tế lại vô cùng không lễ phép kia! Là thật sự chưa từng chạm vào, đến một sợi tóc cũng chưa từng đụng. Này này, cái loại ánh mắt hoài nghi như thế là sao đây hả? Cháu có phải là cháu của chú không đấy? Như vậy tình chú cháu có chắc bền lâu hay không?
Ôn Lương nhìn đồng hồ, hơn sáu giờ, đến giờ ăn cơm rồi, cũng nên về thôi.
"Sự việc mấy ngày trước là do chúng cháu không đúng, chúng cháu sẽ thanh toán tất cả tiền thuốc thang. Cháu ở đây thành khẩn xin lỗi chú, hy vọng chú không để bụng, là do chúng cháu còn nhỏ nên kích động làm chuyện thiếu suy nghĩ."
Vậy mà cũng nói được. Trịnh Diệp nhíu mày, đối phương cũng nói đến thế này rồi, mà Trịnh gia lần này cũng nhận được không ít lợi lộc từ Ôn gia, bản thân bị thương cũng không quá nặng, có điều chỉ là không muốn quay lại công ty làm việc mới ăn vạ trong bệnh viện. Nếu cứ kiếm chuyện thì người ta sẽ nói mình lòng dạ quá hẹp hòi, nhưng không dằn vặt hai quỷ nhỏ này thì lại không cam lòng. Ánh mắt của Trịnh Diệp xoay vòng giữa Ôn Lương và Ôn Du Phi, đột nhiên nhớ tới biểu hiện của Ôn Du Phi ngày hôm đó, ngay lập tức nở một nụ cười sáng chói, cười như con hồ ly: "Không có chuyện gì không có chuyện gì~ Tôi biết, anh em hai người vô cùng hoà hợp, yêu thương nhau~"
Dường như Ôn Lương không hiểu ý của anh, chỉ cười cười, cũng không tiếp lời. Thay vào đó Ôn Du Phi lại nhìn anh nở nụ cười: "Đương nhiên, tình cảm của tôi và anh trai luôn rất tốt." Nói xong quay đầu hỏi Ôn Lương, "Anh thấy em nói có đúng không anh~ "
Trịnh Diệp: Cậu có dám không thừa nhận không?
Ôn Lương cũng không thể không trả lời, đành phải hùa theo ý của Ôn Du Phi đáp một tiếng, "Đúng." Ôn Du Phi thoả mãn, vui mừng ôm anh trai của mình quay về.
Trịnh Diệp tự cảm thấy thật mất mặt, sờ sờ mũi thầm mắng một tiếng, "Xúi quẩy." Bên trong ánh mắt Trịnh Lỗi đầy ai oán, tiếp tục yên tâm thoải mái nô dịch cháu trai của mình. Vai hình như vẫn còn đau, thế thì ở trong bệnh viện thêm mấy ngày nữa vậy.
Vào ban đêm, sau khi Ôn Lương muốn đuổi Ôn Du Phi về phòng thì Ôn Du Phi lấy lý do "muốn bồi dưỡng tình cảm anh em cho tốt đẹp thì phải ngủ cùng một giường" để thực hiện ý đồ ngủ cùng anh trai, rồi Ôn Lương nhận được điện thoại từ Lăng Tiêu.
"Người đẹp, có nhớ tôi không?" Giọng nói của Lăng Tiêu mang vẻ bỡn cợt trước sau như một.
Ôn Lương lặng im một hồi, nói rằng: "Cậu nói chuyện kiểu đó anh cậu có nghe thấy không?"
Lăng Tiêu: ...Thằng nhóc này có biết đùa giỡn là gì không vậy!
"Khụ khụ, này không phải lần trước nghe người đẹp bảo ngày mai cậu có biểu diễn à..."
"Cho nên?"
"Ngày mai có muốn một người anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, tuyệt thế mỹ thiếu nam là anh đây đi cổ vũ cho cậu không?"
"Cậu có thể không tới."
"Không không không, tôi làm sao nỡ để người đẹp bởi vì không thấy được tôi mà đau buồn đây, ngày mai nói gì thì nói cũng nhất định phải đi gặp cậu, ngủ ngon nha, moah!"
Ôn Lương ghét bỏ ném điện thoại di động cách xa mình một chút, vốn còn muốn nói "cậu không đến, tôi không những không buồn mà còn vui vẻ nữa là khác", kết quả Lăng Tiêu đã cúp điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại.
"Ngày mai em muốn đi đâu?" Lăng Thần Nghị đột nhiên bước ra, dọa Lăng Tiêu nhảy một cái.
"Cái này... Có bạn nói em ngày mai ở trường học có buổi biểu diễn cho nên mời em đi xem một chút."
"Bạn bè nào?" Lăng Thần Nghị cau mày, tiểu Tiêu còn có bạn bè còn đi học sao?
"Ừm... Là... Là..." Lăng Tiêu ấp úng không nói ra được.
Lăng Thần Nghị hình như là đang nghĩ tới điều gì, sắc mặt hơi khó coi: "Là cái người lần trước cùng em khiêu vũ?" Còn dựa vào vô cùng gần, bản thân mình từng khiêu vũ với tiểu Tiêu cũng chưa đứng gần đến vậy!
"Anh à, anh phải tin tưởng em, mối quan hệ giữa em và cậu ta vô cùng trong sáng." Mắt thấy sắc mặt của anh trai đại nhân càng ngày càng khó coi, Lăng Tiểu Tiêu vội vội vàng vàng giải thích.
"Không có chuyện gì, em đi đi." Thấy dáng vẻ của đứa nhỏ to xác sợ mình không tin, trái tim Lăng Thần Nghị đột nhiên trở nên mềm mại, lại bồi thêm một câu: "Ừm, anh tin em." Mới là lạ. "Ngày mai anh vừa hay cũng không có việc gì, cùng đi đi." Lỡ em trai đáng yêu đần độn của mình bị người ta bắt cóc thì phải làm sao bây giờ? Thật vất vả lắm mới đánh đuổi được một Thẩm Tiếu Nhiên, tuyệt đối không thể để cho người khác có cơ hội lợi dụng được!
Cho nên nói tin tưởng cho nó yên tâm. →_→
Lăng Tiêu một mặt cảm động nhìn Lăng Thần Nghị, quả nhiên mặc kệ kiếp trước hay kiếp này anh trai đều đối xử với mình rất tốt. Ngay cả một bữa tiệc bình thường trong trường thôi mà lại vì mình lập tức sắp xếp thời gian trống.
Bởi mới nói, Lăng Tiểu Tiêu thật sự là một đứa trẻ ngốch nghếch, đáng yêu.
Danh Sách Chương: