• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Băng trở về khách sạn đã là buổi tối, gõ cửa phòng Thủy Nhạc, cô đang mặc váy ngủ ngồi trên giường nghiên cứu kịch bản, rõ ràng vừa gội đầu không lâu tóc còn bù xù khoác trên đầu vai, gần như đã khô.

Lam Băng đi qua, lấy đi kịch bản trong tay cô, không đồng ý nói: "Không phải đã nói đừng xem rồi sao? Lại không nghe lời."

Thủy Nhạc thuận tiện đổi một tư thế thoải mái hơn, ngồi thẳng dậy ôm đầu gối nói: "Sao là 'lại'? Không phải ngày mai còn quay sao? Em chỉ ôn tập một chút thôi ~"

"Ngày mai cũng không quay, cảnh của các em đợi một đoạn thời gian nữa hẵn lại quay, trước quay những cảnh khác."

"Nga. Được rồi."

"Em không hỏi chị tại sao?"

"Chị uống rượu?" - "Không có."

"Phát sốt?" - "Không có."

"Hiện tại đang rất tức giận?" - "Không có."

"Chị không có uống say đến thần chí không rõ ràng, không có phát sốt đến thiểu năng, cũng không có tức giận đến váng đầu, bình thường cũng không có thói quen không chịu trách nhiệm. Cho nên quyết định này, khẳng định có lý do của nó, nếu không muốn giải thích, em cần gì phải đi hỏi một vấn đề có lý do của nó chứ?"

"Sao em lại ngoan như vậy chứ, Thủy bảo bảo?" Lam Băng nhịn không được nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ôn thanh nói: "Cuộn tay áo lên chị xem."

Ách, như thế nào còn nhớ việc này? Thủy Nhạc có chút do dự, vừa rồi lúc tắm đã nhìn thấy, trên tay rõ ràng có thể thấy được vài vết bầm, lúc ấy chỉ cảm thấy hơi đau, không ngờ Văn Khê lại dùng sức mạnh như thế. Nhưng nhìn thái độ Lam Băng rõ ràng không thể cự tuyệt, đành phải ngoan ngoãn cuộn tay áo lên.

Lam Băng nhìn thấy vết bầm kia cả người chết lặng vài giây, mới lấy thuốc ra, không nói lời nào nhẹ nhàng xoa lên những nơi bị ứ máu.

"Nhìn qua có chút ghê thôi, thật ra không đau lắm, vài ngày nữa sẽ hết thôi." Thủy Nhạc trấn an nàng, nhưng cũng là lời thật.

"Sau này mỗi tối đều phải xoa một lần, đến khi nào mấy vết bầm này tan mới thôi."

"Nga."

"Đừng nghĩ lười biếng, đến lúc đó chị sẽ xoa cho em."

"Tuân lệnh ~ bệ hạ!"

Nhưng mà Lam Băng không thể được như ước nguyện.

Ngày hôm sau, biến mất một tuần Y Ân rốt cuộc nhớ ra anh còn một cô ca sĩ đang quay phim, phong trần mệt mỏi chạy tới phim trường, đi theo làm tùy tùng hầu hạ Thủy Nhạc cả ngày.

Lúc kết thúc công việc, thừa dịp Thủy Nhạc thay quần áo, Y Ân đến tìm Lam Băng, vẻ mặt thành khẩn ngại ngùng hỏi: "Đạo diễn, anh có thể xin cho Thủy Nhạc nghỉ vài ngài không?"

Lam Băng nhíu mày, nghỉ? Vài ngày? Nhưng Y Ân cũng không phải dạng người không hiểu lý lẽ, nên Lam Băng chỉ hỏi: "Lý do?"

"Em ấy cần chút thời gian xử lý việc riêng." Sự tình liên quan đến Thủy Nhạc, Y Ân cũng không tính toán ở trước mặt Lam Băng nói bừa cho qua. Thủy Nhạc sẽ không thích. Cho nên anh tận lực thẳng thắn.

Lam Băng nhìn vào ánh mắt Y Ân, xem kỹ hồi lâu, hiển nhiên Thủy Nhạc còn chưa biết chuyện Y Ân xin phép cho mình.

Y Ân cười khổ: "Anh nghĩ chỉ cần em đồng ý, anh sẽ dễ dàng thuyết phục Nhạc Nhạc hơn, bởi vì lúc em ấy muốn cự tuyệt sẽ ít đi một lý do."

Lam Băng vẫn như vậy nhìn anh, trầm mặc hơn mười giây, cuối cùng chỉ nói: "Nếu Thủy Nhạc cảm thấy đây là tất yếu, em sẽ không phản đối."

"Cám ơn."

Lát sau Thủy Nhạc mới chậm rì rì đi tới, thuận miệng hỏi Y Ân: "Anh theo em về khách sạn, hay là còn chuyện khác?"

"Không trở về khách sạn, còn có việc khác."

"Được rồi, anh cút đi, dù sao người đại diện của em đối với em thờ ơ chuyện này cả đoàn phim đều biết, em cũng không phải khổ sở gì cho cam."

Lam Băng trước sau như một đối với hành vi vô nghĩa của Thủy Nhạc với người khác chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.

Y Ân hẳn là làm bộ cầu xin tha thứ, hoặc là trực tiếp vô liêm sỉ cười nhạo lại cô, nhưng lần này anh không có, chỉ thật cẩn thận nói: "Em cũng không cần quay về khách sạn, anh vừa xin đạo diễn, cho em nghỉ vài ngày."

"Anh đang nói đùa sao, Y Ân?" Làm nhân vật chính trong phim, trong lúc dầu sôi lửa bỏng xin nghỉ phép, còn nghỉ vài ngày, chuyện này quả thật không chấp nhận được. Thủy Nhạc nghĩ không ra là chuyện quan trọng gì lại khiến Y Ân làm ra quyết định như vậy.

Y Ân không phản bác, chỉ nói: "Đạo diễn đã đồng ý."

Thủy Nhạc liếc nhìn Lam Băng: "Em không đồng ý, mặc kệ là vì lý do gì, em không thể làm cho cả đoàn vì mình mà phải chậm trễ công việc."

Y Ân bắt đầu sốt ruột: "Nhạc Nhạc... "

"Rốt cuộc là chuyện gì?" Thủy Nhạc cắt ngang lời Y Ân.

Lúc này Y Ân lại trở nên nhăn nhó, muốn nói lại thôi, rõ ràng là chuyện của Thủy Nhạc, nhưng lại không thể cho cô ấy biết cũng không thể không nói với cô ấy. Thủy Nhạc đột nhiên có dự cảm không lành. Chỉ có một việc khiến Y Ân đối với cô cẩn thận như thế.

Y Ân như là sợ dọa đến Thủy Nhạc, quan sát sắc mặt cô hồi lâu mới chậm rãi nói: "Về mẹ của em."

Quả nhiên trong nháy mắt cả người Thủy Nhạc đều trầm xuống, vẻ mặt nghiêm túc trước nay Lam Băng chưa từng thấy. Ánh mắt lại càng sâu không thấy đáy.

Lần đầu tiên Lam Băng ý thức được, chỉ hiểu con người Thủy Nhạc thôi với nàng đã không đủ. Nàng cần thiết phải biết nhiều hơn. Không thể chuyện gì cũng không làm chỉ ngồi chờ Thủy Nhạc đến nói với mình, có lẽ vĩnh viễn cô ấy cũng không nói.

Mà hiện tại, nàng có thể làm chỉ là cho cô ấy một câu trả lời chắc chắn: "Công việc ở đây chị sẽ sắp xếp, em không cần lo lắng."

Trở lại Y gia, Giang bá vẫn như mọi ngày chu đáo chuẩn bị bữa tối, đang được người hầu giúp đỡ đem đồ ăn lên.

Trên đường về nhà đã đủ thời gian để Thủy Nhạc bình tĩnh trở lại. Lúc trước nghe Y Ân nói câu đó, chỉ là vì lâu lắm không ai nhắc đến xưng hô kia, cho nên vừa nghe được, ký ức bị vạch trần, khó tránh khỏi có chút đau đớn. Hoãn thần hồi lâu, trong lòng cười nhạo chính mình quá mức kỳ quái, đã trải qua nhiều như vậy, bản thân sớm nên học được thong dong đối mặt.

"Giang bá ~ "

"Nhạc Nhạc tiểu thư, Y Ân thiếu gia, hai người về rồi! Có đói bụng không? Lập tức sẽ có cơm ăn."

"Dạ, ông nội đâu?"

"Lão gia đang ở thư phòng."

Thủy Nhạc lên lầu hai, đứng trước thư phòng im lặng vài giây, mới nhẹ nhàng gõ cửa.

"Vào đi."

"Ông nội ~" Thủy Nhạc đi vào, ngoan ngoãn gọi một tiếng.

"Về rồi à." Lão gia tháo mắt kính xuống, từ trong sách ngẩng đầu lên nhìn Thủy Nhạc: "Giang bá đã chuẩn bị cơm chiều xong chưa?"

"Xong rồi."

Vì thế lão gia khép sách lại: "Vậy ăn cơm trước đi."

"Dạ."

Sau bữa cơm, trở lại thư phòng, Y Ân và Giang bá cũng vào, Thủy Nhạc còn chưa tỏ vẻ gì, hai người bọn họ lại căng thẳng như lâm đại địch. Lão gia ngồi vào bàn, nhìn Thủy Nhạc chậm rãi mở miệng: "Con đã nói không muốn tìm hiểu gia cảnh của mẹ mình, nên mặc dù ông cho người đi thăm dò, cũng không nói với con."

Nếu không phải không khí không phù hợp, Thủy Nhạc thiếu chút nữa cười ra tiếng, mở đầu thế này, thật sự là quá mới lạ, ông nội thật là...

"Mẹ của con Nhâm Văn Tĩnh, tên này thật ra là tên giả. Giang Nam C thành có một đại gia tộc, họ kép Văn Nhân, dòng dõi thư hương, rất có danh vọng. Hai mươi mấy năm trước, nhị tiểu thư Văn Nhân gia Văn Nhân Tĩnh bỏ nhà trốn đi, sau chết không tin tức."

Chỉ cần vài câu như vậy, Thủy Nhạc đã có thể vẽ nên một câu chuyện hoàn chỉnh trong đầu. Nhị tiểu thư ngây thơ rực rỡ, mang theo giấc mộng tình yêu, gặp gỡ anh chàng nghệ thuật gia nghèo túng nhưng tràn đầy khát vọng với nghệ thuật. Giống như toàn bộ tiểu thuyết tình yêu mô-típ cũ rích khác, bọn họ yêu nhau, đương nhiên gia đình cô gái không đồng ý, vì thế họ đấu tranh, xung đột, kiên cường, sau cùng quyết tuyệt, vứt bỏ tất cả tha hương cầu thực. Nếu từ đó về sau hai người che chở lẫn nhau, Ngưu Lang Chức Nữ, có lẽ đã trở thành một đoạn giai thoại tình yêu tuyệt vời, đáng tiếc tiểu thuyết còn có một loại khác gọi là bi kịch. Hơn nữa tiểu thuyết bi kịch thông thường chỉ gói gọn đau khổ trong một chương cuối, còn bi kịch ngoài đời lại tích lũy qua từng ngày, dày vò kéo dài vô tận.

"Cho nên hai mươi mấy năm sau Văn Nhân gai rốt cuộc nhớ ra còn có một vị nhị tiểu thư bỏ nhà ra đi nhiều năm?" Thủy Nhạc thản nhiên nói: "Nhưng bất hạnh chỉ tìm được đứa con mồ côi của nhị tiểu thư."

"Nhạc Nhạc tiểu thư..." Nhìn Thủy Nhạc vân đạm phong khinh như đang thảo luận chuyện người khác, trong lòng Giang bá không khỏi thương tiếc, phảng phất lại nhìn thấy cô bé gầy yếu, áo quần tả tơi nhưng quật cường năm nào. Khi đó cô đứng giữa con hẻm chật hẹp, ôm chặt ổ bánh mì không biết tìm được ở đâu, sợ hãi mà hung ác nhìn con chó hoang trước mặt, một tay nắm chặt chiếc hộp vừa quờ quạng được trong thùng rác. Nhưng thứ đồ đó đối với con chó hoang cũng không có tác dụng gì, Giang bá biết, lúc ông chuẩn bị mở cửa xe ra, con chó hoang kia chậm rì rì xoay đi.

Tiểu Thủy Nhạc lập tức ngồi bệch xuống đất, cẩn thận mở túi giấy dầu ra, tựa hồ quyết định thừa dịp con chó kia chưa đổi ý ăn luôn bữa tối mà cô bé kiếm được không dễ dàng. Lúc này lại đột nhiên có một bà lão gầy trơ xương vươn tay ra, cô bé do dự một chút, cuối cùng ngắt một miếng bánh mì nhỏ bỏ vào miệng, còn lại toàn bộ cho bà lão, không để ý câu cảm ơn của bà ta, xoay người không chút do dự rời đi.

"Thiện lương nhưng không yếu đuối, trong lúc bản thân gặp khó khăn còn có thể tỏ lòng thương xót người khác, thật sự khó có được." Lão gia đã nhận xét như thế, ánh mắt tán dương, sau đó hỏi Giang bá: "Mang cô bé về bồi tiểu Ân, chú thấy thế nào?"

"Tiểu thiếu gia Y Ân nhất định sẽ rất vui." Giang bá thực may mắn lúc ấy mình đã trả lời như vậy, quả nhiên, từ nhỏ thiếu gia Y Ân đã xem Nhạc Nhạc tiểu thư như bảo bối của mình, đến bây giờ vẫn là như thế.

Thủy Nhạc không để ý cánh tay Y Ân đặt lên vai mình, cười trấn an Giang bá: "Con không sao." Sau đó nói với lão gia. "Cho nên lần trước ông nội ra ngoài là để gặp người nhà Văn Nhân?"

"Gặp, nhưng không phải gặp như con nghĩ."

Thủy Nhạc nghi hoặc, Y Ân giải thích nói: "Từ lúc ông nội mang em về từ A quốc, cố ý xóa bỏ tất cả tài liệu liên quan đến em, người bình thường không thể tra ra được. Nhưng mà nhà Văn Nhân dù sao cũng là đương sự, lại có chút thế lực, nếu cố ý muốn tra vẫn có thể tra ra. Trước tết ông nội đã phát hiện người của Văn Nhân đang điều tra lại chuyện năm đó, cho nên mượn cớ đến phía nam thăm bạn để xem một chút, gặp được người nhà họ, nhưng không tiết lộ thân phận của em."

Thì ra bữa cơm đoàn viên phải dời ngày, tàu xe mệt nhọc, đều là vì mình. Thủy Nhạc đã sớm không đếm được vị lão nhân của Y gia này, đã vì cô... ở thời điểm cô biết hoặc không biết... đã làm biết bao nhiêu việc mà không cần một câu hồi báo nào.

"Sau đó hiện giờ bọn họ đã tra được đến trên đầu con? Ách, nói như vậy cảm giác như con đã làm sai chuyện gì..."

Y Ân trợn trắng, nhịn không được muốn bóp chết Thủy Nhạc. Hai vị lão nhân đều nở nụ cười, nhất là Giang bá, trong nụ cười đều tràn ngập cưng chiều, nhưng lại lập tức trở nên ưu sầu.

"Bọn họ không chỉ tìm được em, mà còn muốn gặp em. Nói không chừng còn muốn mang em về Văn Nhân gia, không, là nhất định muốn!" Y Ân nói tới đây liền tỏ thái độ căm giận bất bình.

Thủy Nhạc không có ý kiến, chỉ nhìn lão gia, có điểm khó hiểu: "Vậy ông muốn con xin nghỉ vài ngày là có ý gì?" Gặp mặt một lần mà cần đến mấy ngày?

"Gia trưởng của nhà Văn Nhân, cũng chính là ông ngoại con, tuổi tác đã cao, hơn nữa sức khỏe không tốt, đã rất ít ra cửa. Cho nên phái cậu con đến gặp một lần." Lão gia nói. Y Ân thực không hài lòng cách ông sử dụng xưng hô như vậy, nhưng cũng không dám nói gì.

Thủy Nhạc nhìn vào mắt ông, nghiêm túc nói: "Nếu đại thiếu gia của Văn Nhân gia đã đến đây, không gặp một lần có vẻ như chúng ta không lễ phép. Nhưng mà ông nội, con thật sự không muốn gặp bất kỳ người nào của Văn Nhân gia, càng sẽ không theo họ trở về thành phố C, ông nghĩ thế nào?"

"Thủy Nhạc." Lão gia trịnh trọng gọi tên cô, dừng một lát, lần đầu tiên dùng loại ngữ khí gần như chân thành nói: "Bắt đầu từ ngày ông mang con về Y gia, ông đã hy vọng con vĩnh viễn chỉ là người của Y gia, cho nên mới cố tình hủy đi quá khứ của con, đây là tư tâm của ông. Nhưng mà cuối cùng ông lại không thể viết tên của con vào gia phả Y gia..." Nói đến đây lão gia trầm mặc, hối hận cùng tự trách nặng nề hiện lên gương mặt ông, không khí liền trở nên nặng nề.

Năm đó Thủy Nhạc bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành lợi ích cùng quyền thế ở Y gia, cô vốn vô tình với những thứ này, nhưng người nhà Y gia lại không muốn buông tha cô. Vì vậy trước 18 tuổi trong một lần tụ hội gia tộc Thủy Nhạc đã tuyên bố chính mình sẽ không phân một ly canh này, cũng tuyệt đối không nhận bất kỳ quyền thừa kế gia sản nào từ Y gia. Nói năng hùng hồn, giọng điệu lại tràn đầy khí phách, lão gia không nói được một lời chỉ biết cam chịu. Từ đó về sau ngoại trừ nhà cũ Y gia, cô cũng không còn bất kỳ liên hệ nào với Y gia nữa.

Nhưng Thủy Nhạc làm sao cũng không ngờ, lựa chọn cố chấp trước đây của mình lại khiến ông nội trước giờ luôn lãnh ngạo lại tự trách đến nay. Cô bất hiếu như vậy, đã phụ tấm lòng dụng công nhiều năm của ông.

Thủy Nhạc đi tới trước mặt lão gia, nặng nề quỳ xuống chân ông, đặt tay lên đầu gối ngẩng đầu nhìn vào mắt ông: "Ông nội, đó không phải là lỗi của ông, đó là lựa chọn của con. Cho dù thế nào con vẫn là người của Y gia, sẽ luôn như thế."

Lão gia trầm mặc hồi lâu, trấn an thở dài một hơi, mới xoa xoa đầu cô, ý bảo cô đứng lên. Thủy Nhạc thụ sủng nhược kinh, không thể tin được quay đầu liếc nhìn Y Ân, xem, cô vừa được ông nội xoa đầu?! Y Ân bĩu môi, lão gia luôn là người không mấy dịu dàng, những động tác từ ái như vậy, anh cũng chỉ những lúc bị bệnh rất lâu trước đây mới hưởng qua một lần.

Giang bá vốn đã ướt hốc mắt, giây tiếp theo lại bị động tác nhỏ của hai người chọc cười, đành phải xoay người châm thêm một ly trà cho lão gia.

Lão gia lại lần nữa mở miệng: "Dù sao bọn họ cũng là người nhà mẹ con. Văn Nhân gia có lỗi với mẹ con, cho nên tuyệt đối sẽ không bạc đãi con. Mười ba năm ông không tham dự vào cuộc sống của con, cũng không có tư cách thảo luận vấn đề tha thứ hay không, gặp hay không đều do con tự mình quyết định. Chỉ là ông hy vọng con cố gắng suy xét, người trẻ tuổi đôi khi có những chuyện quá cố chấp, đừng khiến mình sau này già đi lại hối hận vì trước đó không làm."

"Con hiểu thưa ông."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK