Trong poster Thủy Nhạc một thân áo trắng phiêu dật, tóc dài buông xuống, trắc nhan như ngọc, trước mặt mở ra một quyển họa, dưới ngòi bút sắc thái phi dương. Khiến người qua đường nhịn không được phải dừng chân đứng ngắm, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác "Người đứng trong tranh vẽ người khác, ta đứng bên ngoài ngắm nhìn ngươi."
Vì thế, một bộ điện ảnh vốn cho là phòng bán vé thảm đạm, bởi vì đạo diễn độc đáo cùng diễn viên gần như hoàn mỹ, cùng với trong quá trình các loại ngoài ý muốn kết hợp, thế nhưng đảo điên vận mệnh toàn bộ thị trường điện ảnh quốc nội, lấy được thành công chưa từng có. Ngay sau đó, tại lễ trao giải Điện ảnh thịnh điển, "Họa sĩ" được trao danh hiệu Phim điện ảnh hoạ màu xuất sắc nhất, đồng thời nhận được giải Đạo diễn xuất sắc nhất, trang phục, quay phim các hạng mục khác cũng nhận được giải thưởng lớn, cùng với, đề cử cho Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Tạp chí "Điện ảnh thị giới" dựa vào năng lực chuyên môn cùng mạng lưới quan hệ đã nhanh chóng sắp xếp một bài phỏng vấn độc quyền dành cho "Họa sĩ", phỏng vấn không phải đạo diễn, mà là nữ chính.
Thời điểm Thủy Nhạc gặp lại Danh Ẩn, vui vẻ giơ lên một nụ cười thật tươi, giống như gặp lại lão bằng hữu. Nụ cười kia đẹp đến, khiến người quay phim vừa vào thiếu chút nữa làm rớt máy quay trên vai. May mắn bản năng nghề nghiệp khiến anh ta nhanh chóng nắm tay vịn cửa, thoát nạn.
Danh Ẩn đi qua, cho Thủy Nhạc một cái ôm rất nhẹ: "Cô gái, cháu rất tuyệt!"
Quá trình phỏng vấn rất hài hòa, Danh Ẩn đương nhiên sẽ không hỏi những vấn đề gây khó dễ, nhưng có một việc, không thể không nhắc đến.
"Có thể nói một chút về danh hiệu Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất không? Hầu như tất cả khán giả đã xem phim đều cảm thấy đáng tiếc. Chú cũng cảm thấy, đối với "Họa sĩ" đây quả thực là một khuyết điểm, không chỉ là đáng tiếc."
"Cảm ơn, nhưng nói thật lòng, con đã thở dài nhẹ nhõm một hơi."
"A? Tại sao?" Danh Ẩn thực sự cảm thấy ngạc nhiên.
"Đương nhiên con sẽ không nói bởi vì con diễn xuất còn chưa đủ tốt, ngược lại, con cảm thất đây đó đã là tốt nhất con có thể làm được. Nhưng con không phải người ưu tú nhất. Hơn nữa, đạo diễn cùng bản thân bộ phim đã cho con rất nhiều trợ giúp, nếu bỏ qua những yếu tố đó chỉ vỏn vẹn dựa vào diễn xuất của một diễn viên, quả thật còn kém vô cùng." Thủy Nhạc nói rất nghiêm túc, nói đến đây lại đổi giọng: "Cho nên con thở dài nhẹ nhõm một hơi là vì, con hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý lên nhận thưởng ~"
Danh Ẩn vốn đang cảm khái rất nhiều, cuối cùng lại nhịn không được cười thành tiếng, đổi sang đề tài khác. "Hiện tại bộ phim đã quay xong, hơn nữa lấy được thành tích tốt như vậy, giai đoạn tiếp theo có phải muốn chuẩn bị cho Album mới không?"
Thủy Nhạc mím môi nở nụ cười, chột dạ nói: "Không có nha~ "
"Chú vừa nghe gì?! Chẳng lẽ lại có phim mới?"
"Ha ha ~ không phải, chỉ là muốn xuất ngoại học tập một thời gian, học âm nhạc, trở về lại chuẩn bị Album mới."
"Ra là như vậy, đi bao lâu?"
"Vài tháng, sắp tới liền xuất phát, nhưng hành trình cụ thể còn chưa xác định."
"Vậy nghĩa là vài tháng tới sẽ không thể nhìn thấy con rồi! Có muốn thừa dịp này chụp nhiều hình một chút, đến lúc đó phát cho Khả Nhạc giải tương tư không?"
"Được ạ." Lúc Danh Ẩn hỏi vấn đề này mắt vẫn luôn nhìn Y Ân đang ngồi đối diện, bởi vì đề nghị đột xuất nên cần song phương thỏa thuận, không nghĩ tới Thủy Nhạc lại nhanh chóng đồng ý.
Y Ân nhún nhún vai, buông tay, tỏ vẻ tình hình hiện tại đã nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.
Danh Ẩn buồn cười nhìn Thúy Nhạc nói: "Những chuyện như thế này sao có thể tùy tiện đồng ý? Sau này nếu có người khác yêu cầu như vậy, Nhạc Nhạc nhất định phải suy nghĩ kỹ."
Thủy Nhạc không để ý: "Danh Ẩn cũng không phải người khác."
Danh Ẩn kiềm không được ý cười: "Ha ha, vậy cũng đúng! Vậy liền chụp đi."
Từ hiện trường lễ trao giải trở về, đoàn làm phim "Họa sĩ" lái xe đến tiệc khánh công, lúc đến nơi, mấy gia hỏa tụ tập bên ngoài nghe được tin đã muốn rục rịch.
Trong những buổi tiệc thế này Thủy Nhạc vĩnh viễn chỉ uống nước, chuyện này mọi người đều quen thuộc, vì thế đạo diễn tự nhiên trở thành điểm đến cho mọi người tấn công. Ngay từ đầu Diệp Hiểu Đồng còn thề son sắt nói với Thủy Nhạc: "Nhạc Nhạc chị yên tâm đi, chị em nhất định sẽ không say! Tửu lượng chị ấy rất khá, hơn nữa, với bản lĩnh của chị ấy, nếu không muốn uống, không ai có thể ép được ~ em chưa bao giờ thấy chị ấy say!"
Nhưng mà, Diệp Hiểu Đồng dù sao vẫn còn rất trẻ.
Ngay cả Lam Băng cũng không biết sau khi say bộ dáng của mình sẽ thế nào. Nàng quả thật chưa từng uống say, nàng chưa bao giờ phải đặt bản thân vào loại hoàn cảnh mất khống chế như thế.
Nhưng đêm nay không giống.
Em ấy phải rời khỏi một đoạn thời gian. Nàng chỉ vừa nghe nói, nàng nghe được từ miệng người khác. Nàng luôn lặp lại nhắc nhở bản thân, thời cơ tốt nhất còn chưa tới, cần phải bình tĩnh, không được dọa đến em ấy. Nàng sớm đem nhân sinh sau này của mình ra đánh cược, chút thời gian ấy, thật sự không tính là cái gì. Nàng chỉ là không quá muốn cự tuyệt, cơ hội say một lần, cho nên ai đến cũng không từ chối.
Khi Lam Băng càng uống càng trầm mặc, cuối cùng cơ hồ không nói được lời nào, mọi người biết, đạo diễn say.
Diệp Hiểu Đồng còn đang rối rắm không biết hiện tại nên đưa chị mình về nhà hay là trực tiếp đặt phòng tại khách sạn, Lam Băng thế nhưng vô cùng tỉnh táo nói một câu: "Mọi người tiếp tục chơi đi, tôi và Thủy Nhạc cùng đường, đợi lúc bọn họ đi bảo Y Ân đưa tôi về." Nói xong từ chỗ ngồi đứng lên, lảo đảo một cái, Diệp Hiểu Đồng tai lanh mắt lẹ đỡ lấy nàng, mọi người không hẹn mà cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, là say thật...
Được Y Ân đỡ vào chỗ ngồi sau xe, Lam Băng nói một tiếng cảm ơn, liếc mắt một cái nhìn Thủy Nhạc đang ngồi vào bên cạnh, sau đó nhắm mắt lại tựa vào ghế ngủ một hồi.
Thủy Nhạc có chút lo lắng lại có chút hiếu kỳ, không ngừng quay đầu nhìn nàng, Hoá ra nàng uống rượu say lại ngoan như vậy, thật sự là rất ngoan!
Vì không làm ồn Lam Băng, bên trong xe có chút im lặng. Thủy Nhạc thả lỏng cũng tựa vào ghế sau, không khỏi có chút buồn ngủ. Lúc Lam Băng dựa qua, cô thế nhưng giật mình đến cứng người, cơn buồn ngủ biến mất không còn một mảnh, chỉ để lại một người cứng ngắc.
Có trong nháy mắt như vậy, Thủy Nhạc cảm thấy thế giới xung quanh đã cách mình rất xa. Thủy Nhạc chỉ cảm nhận được sức nặng của Lam Băng trên vai, sợi tóc mềm mại cùng mỗi một nhịp thở đều đều đánh vào cổ mình, còn có, mùi hương quen thuộc lấn át cả mùi cồn.
Có lẽ bởi vì cả người Thủy Nhạc cương cứng, Lam Băng vô thức không ngừng điểu chỉnh tư thế, ý đồ tìm một vị trí thoải mái, Thủy Nhạc phối hợp hơi thả lỏng thân thể, nàng mới yên tĩnh lại. Thủy Nhạc nhắm mắt lại, suy nghĩ lại vô cùng rõ ràng, lần đầu tiên cô hy vọng, con đường này không có cuối.
Mãi đến cảm giác xe ngừng lại đã lâu, Thủy Nhạc mới mở to mắt, nhìn phía trước, xe vừa vặn dừng dưới chân cầu, tựa hồ lại kẹt xe. Một lát sau, có cảnh sát giao thông lại đây hướng dẫn đi đường vòng. Trên cầu đang kẹt xe nghiêm trọng, nhất thời không thể thông xe.
Y Ân quay đầu, nhìn thoáng qua Lam Băng đang tựa vào vai Thủy Nhạc ngủ say, đề nghị: "Quá muộn, qua bên kia rất xa, không bằng đưa Lam Băng về nhà em?"
"A, Ừ."
Về nhà, Y Ân giúp Thủy Nhạc đỡ Lam Băng đến phòng ngủ, cảm thán một câu: "Lần đầu tiên thấy người uống say lại ngoan như vậy, chăm sóc hán tử say – không phải hán tử say.... Dù sao em không thành vấn đề đi, anh về nhà đây?"
Sau đó trong phòng chỉ còn lại Thủy Nhạc, cùng một người phụ nữ say rượu, hoặc là nói ngủ say.
Thủy Nhạc đứng cạnh giường, cúi đầu đánh giá người phụ nữ đang im lặng ngủ say mặc người bày bố, cố gắng tìm tòi trong đầu phương pháp chăm sóc người say rượu, cuối cùng không quá chắc nghĩ, hẳn là nên thay áo ngủ cho chị ấy?
Ý tưởng xuất hiện, Thủy Nhạc nhìn bộ lễ phục mềm mại trên người Lam Băng, tưởng tượng diễn thử quá trình một lần, cuối cùng đỏ mặt bỏ qua suy nghĩ này.
A, hôm nay chị ấy trang điểm rất trang nhã, chưa tẩy trang mà ngủ rất hại làn da. Vì thế Thủy Nhạc rốt cục phát hiện giá trị bản thân, lấy chút nước tẩy trang cẩn thẩn giúp Lam Băng tẩy lớp trang điểm trên mặt, sau đó dùng khăn mặt thấm nước ấm lau mặt cho nàng, động tác mềm nhẹ, cẩn thận từng li từng tí.
Lau lau, bất tri bất giác ngừng động tác, Thủy Nhạc cách một hơi thở, bị mê hoặc chăm chú nhìn gương mặt ba mươi tuổi mỹ lệ vô song kia.
Cặp mặt động lòng người giờ phút này đang đóng chặt, hàng mi xuôi theo dán lên làn da, nhưng Thủy Nhạc đã bắt gặp bọn nó mở ra, bên trong cất chứa ngàn vạn quang mang. Chóp mũi tuyệt đẹp ưỡn lên, dưới ánh đèn ám trầm phác họa ra đường cong mộng ảo.
Còn có cặp mắt kia, đây là lần thứ ba Thủy nhạc có thể gần gũi miêu tả hình dáng nó đến vậy. Lần đầu tiên là lúc Lam Băng bị bệnh, cô cũng giống như bây giờ giúp nàng lau mặt, nhưng khi đó Lam Băng tỉnh, Thủy Nhạc chỉ dám nhìn thoáng qua. Lần thứ hai là ở bờ biển, nàng nằm ngủ trên chân Thủy Nhạc, sau này Thủy Nhạc đã vẽ cảnh ấy lại thành một bức tranh. Mà lúc này đây, Thủy Nhạc thầm nghĩ hôn nàng.
Hôn nàng. Khi từ này cùng với hàm nghĩa của nó như điện quang hỏa thạch chợt lóe trong đầu, Thủy Nhạc bị xúc cảm mềm mại trước nay chưa từng có làm run rẩy, giây tiếp theo trái tim như bị trọng kích, rung động cơ hồ rút đi toàn bộ sức lực cô. Thủy Nhạc để mặc bản thân ghé vào trên người Lam Băng, chôn đầu vào giữa cổ nàng, kinh hãi bất lực, áp lực hô một tiếng: "Lam..."
Ngày hôm sau Lam Băng tỉnh lại, đầu có chút đau, xem ra di chứng sau khi say rượu cũng không chỉ là truyền thuyết. Giật giật cơ thể thích ứng đau đớn. Lam Băng đột nhiên mở mắt, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, đây là phòng Thủy Nhạc. Tuy lần trước chỉ nhìn thoáng qua, nhưng nàng nhớ rõ, còn có hương vị lưu lại trong chăn, nàng thực thích.
Thủy Nhạc không ở, Lam Băng ma xát gối đầu chốc lát, xốc chăn lên xuống giường. Liếc mắt liền nhìn thấy quần áo sạch sẽ đặt trên bàn, hẳn là Thủy Nhạc đã mặc qua, đương nhiên nàng một chút cũng không ngại. Còn có dụng cụ vệ sinh hoàn toàn mới, khẳng định là lấy từ chỗ Y Ân, hoặc là buổi sáng vừa mua.
Lam Băng cong cong khóe môi ôm một đống đồ vật vào phòng tắm, sau đó nhìn thấy chính mình một thân lễ phục nhiều nếp nhăn cùng đầu tóc hỗn loạn, đứng người. May mắn, em ấy đã giúp mình tẩy trang, thật ngoan.
Đi ra phòng ngủ, Lam Băng lại tưởng tượng một chút Thủy Nhạc mặc quần áo ở nhà đi tới đi lui, cũng đương lúc nhìn thấy Y Ân ngồi trước kệ sách mới trở về hiện thực.
"Sớm ~" Y Ân ngẩng đầu, vẻ mặt thường thường nhìn Lam Băng chào hỏi.
"Sớm. Thủy Nhạc đâu?" Phòng khách vẫn giống như ngày đầu tiên nàng đến, chỉ là con gấu kia đã bị giấu đi, còn bức tranh lớn dưới sàn, đã đổi một hình ảnh khác.
"Ra ngoài." Y Ân chần chờ một lát: "Chính xác mà nói, xuất ngoại."
Lam Băng lập tức thu lại vẻ mặt thoải mái, nhìn chằm chằm Y Ân hơn mười giây, sau đó xoay người đi ra cửa.
"Đã lên máy bay rồi." Y Ân nhìn bóng lưng Lam Băng phảng phất trở nên cô độc, vô thanh thở dài một hơi.
Trầm mặc hồi lâu, Lam Băng chậm rãi xoay người lại: "Đên qua, em, đã làm gì?" Nàng hỏi đến gian nan, thậm chí không dám nhìn vào mắt Y Ân.
Đột nhiên Y Ân có chút không đành lòng, chút thầm oán cuối cùng cũng biến mất: "Em, hẳn là không làm gì. Em uống say nhưng rượu phẩm tốt lắm, vẫn luôn ngủ rất trầm. Vốn định đưa em về chỗ Diệp tử, nhưng lại gặp kẹt xe, nên đã về nơi này."
Lam Băng ngồi xếp bằng xuống, không tiếp lời, nhìn bức tranh xếp hình đã xếp được một nửa trên sàn nhà, thì ra là một bức vẽ cung nữ cổ trang.
"Lúc em ấy tìm anh đặt vé rất bình tĩnh, không giải thích gì cả. Em biết mà em ấy không có thói quen giải thích. Nhưng trước khi đi em ấy đã trở về Y gia một chuyến, nói tạm biệt với Lão gia và Giang bá, còn cố ý nhờ Giang bá làm một phần bữa sáng đem về cho em." Y Ân chỉ chỉ hướng phòng bếp: "Chỉ là xuất phát sớm hơn vài ngày so với kế hoạch, lão gia đã phái người đến chăm sóc. Em không cần lo."
Y Ân để lại chìa khóa liền đi.
Lam Băng ngồi đó rất lâu, hít sâu một hơi, đứng lên đi đến phòng bếp hâm nóng phần ăn sáng kia, nói thật, mùi vị rất ngon.
Sau đó trở lại sàn nhà, ôm gối ôm Thủy Nhạc để lại, xếp tiếp bức tranh cung nữ còn dở dang.