Cho nên tôi chỉ biết thầy giáo mặc chiếc quần tắm màu tím than nom rất đẹp, thế thôi. Còn đẹp ra sao không miêu tả được.
Ly Cún nhìn Thầy một giây. Còn Thầy cũng nhìn Ly Cún với cái áo tắm con vịt nửa giây.
Nhưng cái nửa giây ấy không trôi qua mà ngưng đọng lại. Nếu tôi nói sẽ ngưng đọng mãi mãi thì sến quá, nhưng đúng là như thế. Tin đi.
Khi ngồi viết lại những dòng này, tôi vẫn nghẹn ngào. Phút giây đầu tiên của chàng trai 22 tuổi nhìn cô gái 17 tuổi trong bộ đồ tắm hình con vịt, tuyệt diệu quá, trời ơi.
Vô duyên chưa kìa. Trong tình cảm mà tôi đọc từ sách vở, trai gái phải nghẹn ngào khi chia ly, khi thiên tai nổ ra hoặc khi gặp gỡ sau bao năm xa cách. Đằng này lại nghẹn ngào ở bể bơi, lúc nhìn thấy nhau mặc đồ tắm lần đầu. Vô duyên quá nhỉ.
Mặc kệ. Trong truyện này Ly Cún, tức Ki Ki không sợ vô duyên.
Thầy vẫn đang nhìn tôi. Ki Ki lao xuống bể, ngay chỗ nước sâu lặn một hơi rồi ngoi lên, vẫy.
Thầy lập tức lao theo. “ùm”.
Thầy mất hút trên mặt nước. Ô, cũng biết lặn kìa.
Tôi cười hớn hở, khoan khoái chờ tới lúc thầy giáo Sử ngoi lên.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Mặt nước ồn ào như cái chợ. Nam nữ bơi lội tứ tung. Nhưng chả thấy Thầy đâu.
Ly Cún tái mặt.
Là một tay bơi cự phách, tôi biết người ta có thể lặn dưới nước bao lâu. Thời gian ấy đã qua, chả thấy bóng người đâu cả.
Không chút ngần ngừ, tôi leo lên thành bể, chạy tới đó, nhảy xuống.
Những đứa ngốc đọc tới đây sẽ hỏi tại sao lại không bơi đến mà phải leo lên bờ. Ngốc ơi, hãy nhớ rằng bơi không khi nào nhanh bằng chạy. Đặc biệt khi chạy đến trai của mình.
Tôi nhào đến chỗ thầy giáo chìm, lặn cực nhanh. Vớ ngay được tay Thầy đang quẫy tứ tung, Ly Cún nắm bàn tay ấy, cố kéo lên. Nặng quá. Buông ra. Cả hai sẽ chết bây giờ.
Đứa nào tưởng bể bơi không chết đuối được là rất ngây thơ. Nếu rơi phải chỗ sâu, dù có trăm người xung quanh nhưng không ai để ý, ta vẫn chết như thường.
Tôi ngoi lên vẫy anh cứu hộ đang ngồi trong ghế bồ trên bờ, hét to:
-Cứu........
Anh ta lao ngay xuống. Còn một anh khác huýt một tiếng còi.
Trai gái chạy dạt ra. Bể bơi ầm ầm náo loạn như có đám cháy dưới nước.
Thầy dạy Sử được nhanh chóng đưa lên, kéo vào bờ. Im lìm, bất động.
Ly Cún khóc ré lên, chạy tới, nhưng bị gạt ra. Cứu hộ đưa ngay nạn nhân vào phòng. Cửa đóng lại. Con vịt chỉ còn cách đứng bên ngoài nghe ngóng.
Bể bơi lại rộn rã. Trai gái lại vô tư. Rõ ràng không nên chết đuối một cách cô đơn khi thiên hạ đang vui vẻ thế này.
Một ông trong ban quản lý bước ra nói:
-Đừng lo cháu. Bồ cháu không sao.
Trời Phật ơi, đấy không phải bồ. Đấy là thầy giáo của tôi. Nhưng bây giờ có ai tin điều đó?
Ki Ki bèn ra ghế ngồi chờ. Với kiến thức vùng vẫy của mình, nó biết rằng Thầy sẽ qua cơn nguy hiểm.
Cảm ơn Ba tôi quá.
Trong khi lũ bạn những ngày hè cắm đầu vào học thêm, quơ quào chút Toán Lý Hóa để xào nấu khi vào năm học mới. Ba tôi lại cương quyết đưa con gái tập bơi. Ông nói:
-Khả năng con chết vì dốt Toán cũng có, nhưng ít hơn nhiều khả năng con chết khi ngã xuống sông.
Cho nên lúc lũ bạn vùi thân vào các dãy số thập phân, Ly Cún đâm đầu xuống bể.
Nếu Ly Cún chìm với Leonardo trên tàu Titanic, anh ấy không chết vì Ly sẽ vớt anh lên. Hai người yêu nhau, rồi sẽ cãi nhau, chia tay nhau một cách êm đềm. Bi kịch sẽ theo kiểu khác.
Kìa, thầy đã đi ra. Vẫn mặc quần bơi. Mặt hơi xanh. Xanh ít thôi, chứ không xanh như bánh cốm.
Tôi không lao tới đón Thầy cũng không òa lên khóc. Tôi chỉ reo lên:
-A!
Thầy ngồi xuống với tôi bên thành bể, có vẻ hơi quê:
-Cảm ơn em nhiều. Ki Ki. Cảm ơn vì đã cứu Thầy.
-Em có cứu đâu. Em chỉ kêu lên thôi ạ.
-Không. Em có nắm tay Thầy dưới nước đấy chứ.
Tôi im lặng. Biết nói gì được bây giờ.
-Thầy không biết bơi, Ki Ki ạ.
Ôi chao, sao tôi lại ngốc như thế, sao tôi lại cứ đinh ninh trai đẹp, trai thông minh, trai cá tính lại phải biết bơi.
-Dạ, bơi dễ lắm. Em sẽ dạy cho.
Nói xong, Ly Cún biết ngay mình hớ. Thầy dạy ta Lịch sử, ta dạy Thầy bơi? Như vậy có công bằng không? Chả lẽ Thầy cho mình điểm 10, mình lại cho Thầy điểm 0?
Nhưng cái ý nghĩ bỗng có khả năng cho điểm giáo viên làm tôi khoái tỷ cả người. Hạnh phúc làm sao khi mình làm khuôn mặt buồn rầu, cho Thầy một con số 0 to tướng, sau đó dặn Thầy hôm sau cần phải phấn đấu.
Chết vì sướng mất thôi. Bởi trong suốt 11 năm trên ghế nhà trường, Ly Cún và đồng bọn không thiếu gì lúc cảm thấy mình bị cho điểm xấu oan nhưng chẳng khi nào có thời gian cãi lại.
Hôm nay, thời cơ ấy tới, nhưng lại ở một khía cạnh không ngờ.
-Ki Ki này, em phải dạy Thầy bơi, thật đấy.
-Dạ vâng. Nhưng Thầy ơi. Sao Thầy không bơi từ nhỏ. Việc đó dễ quá mà.
Thầy giáo cười:
-Ừ. Nhưng tôi mới nhỏ cách đây ít lâu thôi mà.
Ô, 22 tuổi người ta nhỏ sớm hay nhỏ muộn? Chịu!
-Bây giờ mình xuống bể đi. Sẽ tới chỗ nước nông. Mà sao hồi nãy Thầy nhảy xuống chỗ sâu vậy?
-Lúc đó tôi không nghĩ tới nước. Tôi chỉ nhảy theo em.
Mãi về sau, nghĩ lại câu nói này, tôi mới thấy nó hay một cách mơ hồ.
Ly Cún và Thầy lại ra bể. Và các bạn tin không thì tùy. Ly Cún dắt tay Thầy. Các nữ sinh hãy tập bơi đi. Sẽ có thời cơ dắt tay trai đẹp.
Buổi sáng thứ bảy hôm đó trôi qua thật tuyệt vời khiến tôi quên cả thời gian. Và tôi phát hiện ra một điều kỳ lạ: ở dưới nước, thầy dạy Sử rất kém cỏi. Tay đi đằng tay, chân đi đằng chân, chả thứ gì ăn nhập với thứ gì.
Dừng lại
Các bạn nữ sinh hay đọc sách, xem phim, chắc chắn thường gặp vô số các trai tráng anh hùng, đánh tan một đám lưu manh hoặc vừa bơi thuyền, vừa bắn súng, vừa lái phi cơ.
Chưa kể còn thông minh, học giỏi.
Ồ không, không có trai nào như vậy đâu. Ly Cún cam đoan thế. Hôm nay Ly Cún đã sáng mắt ra.
Tiếp tục
Đói bụng khủng khiếp. Bạn cứ thử vừa mặc đồ tắm, vừa suýt chết đuối, sau đó lại vùng vẫy tới trưa xem có đói bụng không?
Tôi và Thầy thay quần áo, lên bờ, ăn hai đĩa cơm tấm to đùng với trứng ốp la.
À quên, chỉ ở dưới nước một lúc, tôi đã quên khuấy mình đang mặc đồ tắm như thế nào. Lúc ấy, con vịt, con gà, hay con tê giác trên người cũng chả quan trọng nữa.
Khi chia tay, Thầy nói:
-Hôm nay vui lắm, Ki Ki. Mình sẽ bơi nữa nhé.
-Dạ vâng.
Tối thứ bảy hôm đó, Ki Ki ngủ say sưa, mơ thấy một giấc mơ hồng.
Sáng chủ nhật thức dậy, lần đầu tiên trong đời, mở chăn ra, Ly Cún vội vã lôi thời khóa biểu trong cặp xem, thứ mấy sẽ có giờ Lịch sử. Lúc này, Lịch sử còn quan trọng hơn Tết lẫn Noel.
May quá, thứ ba lại có rồi.
Các bạn ơi, đã đi học, chúng ta đều biết mọt tuần có bảy ngày. Nhưng hoàn toàn không chút giống nhau.
Có những ngày học ta mong mỏi vì hôm đó nhiều môn ta thích. Có những ngày học ta lê bước vào bàn vì đó là môn ta khiếp sợ.
Nhưng Lịch sử không còn khiến Ly Cún khiếp sợ. Nó khiến cô bé xinh đẹp say mê.
À quên, Ly Cún khuyên các bạn nữ sinh phải dám thỉnh thoảng tự gọi mình là cô bé xinh đẹp. Chứ chờ con trai gọi thế còn lâu.
Hoặc chúng không nhận ra sự xinh đẹp của ta. Hoặc chúng thấy rõ ràng, chúng say mê tới run lên nhưng vẫn làm như không thấy. Rất tệ.
Do đó, trong học hành mình nên khiêm tốn, còn trong xinh đẹp mình phải kiêu kỳ. Nhớ chưa các bạn.
Thứ ba tới rồi.
Thứ ba tuyệt diệu của tôi.
Thầy giáo bước vào. Vẫn cái túi đeo chéo oai hùng, vẫn chiếc áo sơ mi như mọi khi, trắng còn hơn bông bưởi.
Hôm nay Sử gì nhỉ? Sử điện ảnh hay Sử bánh bao? Hoặc gần gũi hơn, Sử nộm khô bò.
Nộm khô bò là món nữ sinh kẻ nào chưa ăn, kẻ đó chưa phải học trò.
Nhưng thầy hình như hoàn toàn không biết thế.
-Các em hãy lấy giấy ra. Hôm nay chúng ta làm bài kiểm tra.