- Tao không hiểu vì sao mày lại treo cái này ở đây, trong khi mày theo ngành nhiếp ảnh và bỏ mặc mấy năm đại học thành sương khói.
Lâm ngẩng mặt lên, như vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi ma lực của những bức ảnh trên tay, anh thẫn thờ đáp:
- Ờ…để nhắc tao nhớ là nên suy nghĩ kĩ trước khi quyết định điều gì đó.
- Kể ra… - Phong vuốt cằm – bạn tao đứa nào học cũng giỏi, trước tao quen con bé kia thủ khoa cả Đại học Y…
Bỗng dưng, Phong khựng lại như vừa bị sét giáng xuống đầu 1 quả bất ngờ! Một khoảng ký ức nhỏ xẹt ngang tâm trí cùng với giọng nói thân thiết của Tuấn vang vọng bên tai anh. Tuấn từng kể rằng Thiên Long và anh là bạn học cấp 3 của nhau, và gã đó là 1 tên học sinh cá biệt đích thực! Lười học không ai bằng mà khả năng đánh đấm thì nhất nhì ngôi trường. Nên đã dẫn đến kết quả là hắn đã tự thôi học trước kì ôn thi tốt nghiệp 2 tuần. Sau đó, bẵng 1 thời gian dài, hắn vụt lên trở thành 1 ngôi sao trong hàng ngàn trái tim cô gái trẻ nhờ ông bố giám đốc âm nhạc, cùng chút giọng hát cũng ra trò. Rồi để gia tăng mức độ hâm mộ của công chúng, hắn đã tự vẽ thêm cho mình 1 xuất thân hoàn hảo: từng là 1 học sinh ưu tú và tốt nghiệp trường Đại học Ngoại thương.!
- Hahaha – Phong bật lên cười, rồi nói vẻ khoái chí – tao vừa nghĩ ra trò này vui cực mày ạ!
- Gì nữa đó ba! – Lâm ngờ vực nhìn bạn
- Mày tin không? Thằng Thiên Long chưa tốt nghiệp cấp 3 đấy – Phong nhếch môi ranh mãnh – cũng có nghĩa là học bạ của nó vẫn được lưu lại trường.
- Thì sao?
- Tao sẽ lấy cắp cái học bạ mà tao đoán chắc rằng chứa đầy nỗi nhục 1 thời của nó!
- A ha! Phải rồi – Lâm mở to mắt vẻ ngây thơ – mày sẽ vác bộ mặt non chẹt của mày vào trường rồi trịnh trọng tuyên bố: tôi là bố Thiên Long và tôi muốn rút học bạ cho con mình. Xong họ sẽ vui vẻ đưa ngay học bạ cho mày, thiếu điều muốn hôn mày 1 cái!
- Mày ăn nhầm cái khỉ gì hả Lâm?
Lâm thở dài, ngán ngẩm nói:
- Shittttt, không dễ thế đâu thằng đần. Nếu giả làm bố nó, thì bắt buộc phải có chứng minh nhân dân để đối chiếu đấy.
- Mày làm tao nghi ngờ cái bằng tốt nghiệp loại ưu của mày đó thằng thiếu muối!
Phong kiêu hãnh nói rồi mở toang tủ quần áo xập xệ của cậu bạn. Như mọi lần, anh đều nhăn mặt vì bị cái mùi gỗ cũ hâm hẩm cùng những chiếc quần jean mốc xì xộc thẳng vào mũi. Tuy gu thời trang của Lâm không đến nỗi nào, thậm chí vẫn có vài chiếc áo sơ mi trông rất bắt mắt và sang trọng, nhưng trong mắt Phong thì chưa đến đâu cả. Dù không muốn, anh vẫn bất giác nhớ về chiếc tủ quần áo hoành tráng ở căn nhà vô hồn ấy…
- Tiêu tao rồi, tủ đồ dở hơi này sẽ phá hỏng kế hoạch của tao mất… - Phong ngán ngẩm thốt lên
- Một thằng đến nhà tao chỉ với bộ đồ trên người là giá trị, thì nên ngậm mồm và bớt phàn nàn đi nhé! – Lâm đáp trả ngay tức khắc
Xong anh nhìn bạn đang chăm chú vào màn hình điện thoại với cảm giác nôn nao, lo lắng đến khó tả. Lâm chống tay lên cằm, tự hỏi mấy khi được trông thấy vẻ cuống cuồng, lo lắng ở cậu bạn vốn lúc nào cũng điềm tĩnh kia. Bài hát đó quan trọng với Tuấn, anh hiểu điều đó. Nếu có tên nào dám cả gan cướp lấy tâm huyết của anh, anh thề sẽ khiến cho nó phải hối hận vì đã trót sinh ra trên cõi đời này. Nhưng với 1 người chưa từng nghe qua nó như Phong, thì cớ gì phải lo cuống lên như vậy? Chưa kể mới hôm qua, anh chàng này đã thề sẽ chẳng thèm hé môi với Tuấn nửa lời… Rồi… bỗng 1 ý nghĩ khá lãng mạn len lỏi vào dòng suy tư khiến Lâm phì cười. Khi người ta từ bỏ lòng tự tôn của mình, đó luôn là vì người khác…
- Này, mày định cải trang thành bố nó thật à? – Lâm vui vẻ hỏi
- Tao sẽ giả làm mẹ nó, nếu tao mọc 2 cái của nợ trước ngực và mông tao to ra 1 tý!
- Dạo này mày thật thô thiển!
Cái trề môi khinh khỉnh của Lâm luôn khiến Phong buồn cười. Anh để yên cậu bạn với những tấm hình rồi tiếp tục vuốt đi vuốt lại màn hình điện thoại. Hàng chục cái tên trôi nhanh qua ngón tay, nhưng Phong vẫn chưa quyết định sẽ gọi cho ai cả. Mặc dù ngay từ đầu, anh đã biết chỉ có thể nhờ vả người ấy trong lúc này thôi…
-----------------†-----------------
Ánh nắng ban mai tràn qua khung cửa sổ nhỏ, vẫy gọi 1 cách khiêu khích những kẻ mê ngủ nướng. Hương vị thanh mát của nó luôn khiến tinh thần con người ta sảng khoái, tuy nhiên Lâm lại vô cùng bực bội khi thằng bạn thân cứ lay vai anh liên tục; cùng với nhũng tràng la hét đến điếc cả tai. Anh chàng mê ngủ lì lợm này bắt đầu làm Phong nổi cáu, Phong thẳng tay kéo toạt tấm chăn đang quấn gọn lấy người Lâm, để mặc cậu bạn thỏa sức nằm phơi chiếc quần nhỏ màu xám tro của mình rồi bật lên cười ha hả. Lâm bắt đầu cảm thấy 2 bắp đùi lành lạnh, rồi chuyển sang lạnh thấu xương! Sau cùng hết chịu nổi, anh bật người dậy và mắng chửi Phong xối xả:
- Bố cái thằng khỉ này!!! Có tin tao “hậu môn chỉ” mày không hả?! Làm phiền tao cả đêm qua chưa đủ hay sao???!!!
Phong trong chiếc áo phông rộng đơn giản cùng chiếc quần kaki lửng; chỉ đứng khoanh tay nhìn cậu bạn vẻ hả hê mà chẳng buồn đáp trả. Điều này khiến Lâm không khỏi hoài nghi, anh tự hỏi thằng Phong dữ tợn, chuyên “ăn miếng trả miếng” như mọi ngày đâu rồi…và khi anh vô tình liếc mắt về phía bàn làm việc, thì đã thấy Vy đang ngồi 1 cách nhã nhặn trên chiếc ghế xoay, nhưng mặt mũi lại đỏ ửng lên như vừa bị ai đó hôn trộm vậy. Linh cảm mách bảo có chuyện chẳng lành, anh liếc mắt xuống người và giật thót tim khi nhận ra mình chỉ mặc mỗi chiếc quần nhỏ…! Nhanh như cắt, Lâm giật lại chiếc chăn trên tay bạn rồi quấn quanh người. Điệu cười khúc khích của Vy lúc này chỉ khiến cho anh ngượng đến mức muốn cắm đầu xuống đất mà thôi…
- Gì…gì vầy..? mày chơi tao hả thằng ôn dịch kia?!!! – Lâm phùng mang trợn má lên trông khá dữ tợn, nhưng vẫn không giấu được vẻ xấu hổ
- Lạy trời là mày không trần như nhộng – Phong thản nhiên nói – dậy mà chào đón “nhà tài trợ” của chúng ta đi.
- Nhà tài trợ???
Phong gật đầu rồi vẽ ra kế hoạch lấy cắp học bạ cho cậu bạn nghe. Để thực hiện được kế hoạch này anh cần có 2 thứ: trang phục để cải trang và 1 chiếc xe hơi để tiện cho việc đi lại ( trong trường hợp để chạy trốn thì quả thật rất tiện!). Phong sẽ cải trang thành 1 người đàn ông đứng tuổi, quyền lực và Lâm sẽ giả làm quản lý của cậu bạn. Lâm hơi cau có khi nghe đến khoảng này, nhưng sợ Phong lại giật tấm chăn của mình nên thôi.
- Chắc là chỉ cần 2 thứ đó không đấy? Chứng minh nhân dân thì sao?
- Tao có nó rồi – Phong tự tin đáp – giờ thì vác cái mặt bẩn thỉu của mày vào wc rồi trở ra đây ngay! Chúng ta sẽ xuất phát trong 30 phút nữa.
- Shit…sao tao phải đi chung với mày chứ…? – Lâm dúi đầu mình vào trong chăn, nói 1 cách lười biếng
Mắt Phong đột nhiên sắc như dao, lóe lên 1 tia sáng của sự nham hiểm. Anh túm chặt lấy tấm chăn toan kéo nó ra nhưng Lâm đã kịp thời giữ lại, và đành phải xuống nước với cậu bạn:
- Thôi thôi, sợ mày quá, giờ thì tránh ra cho bố vào nhà vệ sinh!
Khi Lâm trở ra, thì đã trông thấy anh bạn thân thật bảnh bao, sang trọng trong bộ vest đen tuyền, chất liệu vải không thể chê vào đâu được, màu sắc rất đẹp và thẳng thóm từ cổ đến chân. Còn Hạ Vy thì đứng trước mặt Phong, nhẹ nhàng thắt cà vạt cho anh. Ánh mắt cô nàng không hiểu sao lại tràn đầy hạnh phúc như 1 người vợ được chăm sóc chồng trước khi đi làm mỗi buổi sáng…đó là ánh mắt của 1 cô gái si tình từng bị tổn thương đó sao…? Lâm im lặng tựa lưng vào cạnh cửa, 1 cảm giác thoáng buồn thâm nhập vào trong anh và khiến lòng anh bùng lên niềm cảm thông vô hạn đối với Hạ Vy. Nếu Phương Nhi không xuất hiện, có thể Phong sẽ trao cho cô niềm hạnh phúc thật sự, niềm hạnh phúc trọn vẹn chứ không phải chỉ là 1 chút cảm xúc mơ màng được biểu lộ qua ánh mắt. Số phận quả thật rất thích trêu đùa con người…
Vy bất ngờ xoay sang Lâm, cô nói trong khi tay vẫn chưa chịu buông chiếc cà vạt xanh trên cô áo Phong:
- A! Anh cũng nên thay đồ đi, vest xám chắc hợp với anh lắm.
Lâm mỉm cười thân thiện rồi với lấy bộ vest được đặt sẵn trên bàn. Nhưng khi chuẩn bị quay ngược trở vào nhà tắm, anh ngoảnh lại vừa gãi đầu vừa nói:
- Ờ…2 người đứng yên, cho tôi chụp một bức có được không…?
--------------†--------------
Trong khi chờ Lâm thay quần áo, Phong tranh thủ đứng ngắm nghía bộ dạng cực bảnh bao, quyền lực của mình trong gương. Chiều cao 1m75 lý tưởng cộng với đôi vai vuông khiến người ta có cảm tưởng rằng: trang phục vest được tạo ra là để dành cho anh. Tuy nhiên, anh lại rất ghét bộ trang phục “kín cổng cao tường” này, nó mang hơi hướng kỷ luật, khuôn khép y hệt như người bố của anh vậy! Từ thuở ấu thơ, mỗi khi thấy bố khoác trong mình bộ vest là sắc mặc anh trở nên u ám, vì anh biết bố sẽ chuẩn bị rời khỏi nhà; dù cho anh có cố níu chân ông ở lại…chỉ duy nhất trong ngày sinh nhật của mình. Nhưng vì Tuấn, anh đành phải bất chấp gỡ bỏ quy tắc do mình đặt ra thôi.
Qua tấm gương lớn quằn quện do kết tinh của bụi và nước, Phong nhìn sang Vy, rồi tự cảm thấy lòng vô cùng ray rứt…Ánh mắt Vy trông buồn quá, buồn như cái ngày chia tay của 2 người vậy…Phong nhẹ nhàng xoay người rồi bước đến ôm chầm lấy Vy không 1 chút ngần ngại…
- Anh…mặc vest đẹp lắm…! – Vy vòng tay ôm hờ eo anh
- Anh xin lỗi, lẽ ra thằng tồi tệ như anh không nên làm phiền đến cuộc sống của em nữa.
- Chúng ta đang nói đến 2 chuyện khác nhau đấy – cô vờ cười lớn – em đang nói về áo vest cơ mà!
Thấy vẻ mặt Phong vẫn còn nét nghiêm trọng, Vy nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay anh. Ánh mắt cô trở nên khá mơ màng nhưng chứa chan sự chân thành, cô nói:
- Em không thể hận anh, vì thế em sẽ tiếp tục yêu anh, cho đến khi…
Phong hơi nhướng mày, chờ đợi câu nói của cô nàng
- Cho đến khi em có thể mở lòng với 1 ai khác – Vy nghịch ngợm quệt ngang chóp mũi Phong – vì thế anh không cần phải lo cho em.
- Em…
Ngay lúc ấy, Lâm mở cửa phòng tắm bước ra. Anh giơ 1 ngón cái lên báo hiệu đã sẵn sàng xuất phát. Riêng Phong vẫn còn ngẩn người bởi lời nói vừa rồi, nụ cười của Hạ Vy bất giác khiến anh cảm thấy hoang mang nhưng đồng thời cũng nhẹ nhõm phần nào…
Sau khi đưa Vy về nhà, Lâm nhảy lên ghế trước ngồi cạnh cậu bạn. Còn cô nàng Hạ Vy vẫn đứng quan sát chiếc xe cho đến khi nó khuất dạng ở khúc rẽ cuối đường. Lòng quặn thắt cơn đau như cái ngày cô biết mình sẽ mất anh mãi mãi…một thứ chất lỏng trong suốt như kết tinh của 1 nỗi đau không lời; dần dần lướt nhẹ trên gò má Vy. Cô tự hỏi mình 1 cách đắng cay rằng trên đời này liệu còn có ai thay thế được Vũ Phong, còn mấy ai khiến cô yêu có thể thương nhiều đến như thế…?
---------------†----------------
Chiếc xe Ford màu bạc dừng trước cổng trường Hoàng Hoa Thám. Phong và Lâm cùng đặt chân xuống nền xi măng khô cằn trước hàng chục ánh mắt ngưỡng mộ của các cô nữ sinh. Mái tóc giả màu muối tiêu, vài nếp nhăn giả và cặp kính râm đen vẫn không làm lu mờ đi sự phong độ của Phong. Bảo Lâm tay xách chiếc vali, sánh bước bên cạnh anh trông cũng không kém phần hào hoa phong nhã. Bộ trang phục lịch lãm, chỉn chu rõ ràng rất được việc. Ông bảo vệ già liếc họ từ trên xuống dưới rồi tiếp tục đọc tờ báo trên tay mình. Phong kiêu hãnh bước vào khuôn viên trường, làm lơ các cô gái trẻ đang ra sức trầm trồ anh; và đôi khi phải véo tai Bảo Lâm vì mải ngắm nghía bọn con gái đến suýt đâm sầm vào bồn cây.
Khó khăn bắt đầu khi diện tích ngôi trường này quá rộng lớn, Phong và Lâm loay hoay mãi mà chưa tìm thấy văn phòng quản lý hồ sơ học sinh đâu cả. Sau cùng, họ đành phải hỏi đường 1 nữ sinh đang chải tóc ở bồn rửa mặt, đương nhiên Lâm xung phong thực hiện “nghĩa vụ cao cả” đó. Khoảng hơn 5 phút sau, Lâm quay lại khoác vai bạn kéo đi
- Văn phòng nằm ở gần cổng ra vào, tao với mày đi lố rồi.
- Tao định trải ghế bố ra nằm chờ mày tán gái luôn đó Lâm! – Phong cau có phàn nàn
- Thôi ngậm mồm đi! Mày biết rõ tao chỉ yêu ai mà!
Thoáng 1 cái họ đã đứng trước văn phòng. Lâm vừa cảm thấy thích thú, vừa hồi hộp, giống như anh là điệp viên siêu cấp đang thi hành nhiệm vụ vậy. Anh nhìn sang Phong lúc này đang đặt tay lên nắm cửa với vẻ mặt điềm tĩnh, pha 1 chút tự tin vốn có. Bất giác anh phì cười, trong khi anh vẫn chưa chắc chắn gì về kế hoạch trẻ con này, thậm chí anh cảm giác nó thật mơ hồ, thì Phong lại tỏ vẻ như chẳng có gì phải bận tâm và lo lắng cả.
Hơi máy lạnh phả vào da thịt họ ngay khi cả 2 chỉ vừa đặt chân lên nền gạch hoa bóng loáng. Trong phòng lúc này chỉ có 1 người phụ nữ tầm 40 đang hì hục ghi chép vào 1 quyển sổ to đùng. Tiếng đế giày tây của Phong gõ xuống những âm thanh thay cho lời chào khiếm nhã. Người phụ nữ ngẩng mặt lên, bà không cười nhưng vẫn chào hỏi lịch sự:
- Chào ông, ông cần gì?
Đôi mắt nghiêm nghị đằng sau cặp kính dày cộm của người phụ nữ bắt đầu khiến Lâm cảm thấy bất an. Lạ thật, đi rút học bạ đường đường chính chính mà anh cứ thấp thỏm lo sợ như đi ăn trộm vậy. Sau hồi đấu tranh tư tưởng, anh tự dặn mình nên bớt lo xa và tin tưởng vào chàng bạn thân. Phong điềm đạm ngồi xuống chiếc ghế nhựa đối diện với người phụ nữ, chống tay lên chiếc bàn dài trắng muốt ngăn cách 2 người rồi nói với giọng ồm ồm, như thể anh đã già đi mấy chục tuổi; khiến Lâm phải bất ngờ:
- Hm…tôi đến để rút học bạ của con trai. Nguyễn Hoàng Thiên Long. Nó chưa tốt nghiệp.
- Nguyễn Hoàng Thiên Long? – người phụ nữ chợt buông bút – cậu học trò cá biệt của khóa 7 năm về trước?
- Tôi ngạc nhiên là chị vẫn còn nhớ nó sau ngần ấy năm – Phong thản nhiên đáp không chút lo sợ
Nhưng…ánh mắt người phụ nữ đột nhiên sắc lên, bà tiếp tục:
- Sao lại không? Nó bị tôi mời phụ huynh mãi mà.
“Chết dở!”, Lâm nuốt nước bọt cái ực và cảm thấy lòng mình nóng như lửa đốt. Trong khi Phong chỉ hơi đổi sắc 1 tý nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Anh ngã lưng vào ghế, tạo kiểu ngồi thật quyền lực, rất ra dáng 1 ông chủ và đáp với vẻ ngạc nhiên:
- Ồ, vậy sao? Thế mà tôi chẳng biết gì cả.
- Phải… nhưng tên nhóc ấy lì lợm quá, nhất quyết không chịu mời phụ huynh đến. - bà ta thở dài – Rồi, bây giờ ông vui lòng cho tôi xem chứng minh nhân dân được chứ? Ông biết đấy, không thể để người lạ tùy tiện rút học bạ được.
“ Ta biết ngay mà, ả định chụp mũ ta sao?”, Phong đắc thắng thầm nghĩ nhưng vẫn giữ được nét mặt nghiêm nghị. Lâm nhìn bạn mà càng lúc càng nể tài diễn xuất của anh chàng này. Nhưng… bây giờ mới đến phần Lâm lo lắng nhất, Phong đã lấy cắp chứng minh nhân dân của bố Thiên Long khi nào? Hay anh chàng ranh ma đã tạo ra 1 bản chứng minh giả hòng qua mắt người phụ nữ kia?
Phong tìm tòi trong bóp mình 1 cách chậm rãi, rồi anh chợt chau mày và giơ tay ngoắc Lâm đưa chiếc vali cho anh
- Ôi tuổi già… - Phong lẩm bẩm – tôi chả nhớ nổi thứ gì nữa. Chị cứ lấy học bạ trong khi đợi tôi, tôi sẽ có việc bận sau 5 phút nữa, chị thông cảm.
Người phụ nữ kín đáo lắc nhẹ đầu, nhưng cũng tỏ ra đồng cảm phần nào với tuổi già của quý ông lịch lãm kia. Bà xoay chiếc ghế lại phía sau rồi kéo ngăn tủ chứa đầy học bạ học sinh được sắp xếp theo nhiều thể loại. Xong, bà cẩn thận lướt đầu ngón tay lên từng cạnh bìa cứng rồi đột ngột dừng lại ở 1 bản học bạ đã nhuốm màu thời gian. Bà lấy nó ra khỏi ngăn kéo, hơi né người đi vì đám bụi bay lất phất như phản chiếu lại những tháng ngày xưa cũ. Nhưng khi bà xoay chiếc ghế lại định đặt sổ học bạ lên bàn thì…bà đã hãi hùng với cảnh tượng trước mắt. Quý ông lịch lãm đang đặt 1 chân lên bàn, chồm người về phía bà và kề sát cổ bà 1 con dao sắc nhọn! Người phụ nữ ú ớ không thốt thành lời, mặt bà trở nên tái xanh vì kinh sợ…mọi cảm giác trên cơ thể đều biến mất, chỉ còn lại hơi lạnh chết người mà bà cảm nhận rõ mồn một ở phần cổ đang bị đe dọa…
Phong gỡ chiếc kính đen ra và nhếch mép cười đểu. Như thể muốn châm biếm bà ta rằng: “Chào bà, tôi hồi xuân rồi đây!”. Vẻ mặt anh lúc này trông cực kì gian ác hệt 1 tên chuyên đóng vai phản diện xuất sắc nhất mọi thời đại. Anh tự nhiên trở lại chất giọng trẻ trung của mình, nói thật rõ vào tai người phụ nữ:
- Có 2 điều bà nên biết lúc này! Thứ 1: cửa ra vào đã bị khóa, không ai có thể vào cứu bà ngay lúc này.! Thứ 2: chỉ cần bà hét lên, tôi sẽ rạch con dao này vào cổ họng bà không thương tiếc! Giờ thì đưa tôi sổ học bạ đó, nhanh!!!
Người phụ nữ mặt cắt không còn hột máu, nhưng tay vẫn giữ khư khư sổ học bạ, và điều đó khiến Phong bắt đầu nổi cáu. Đột nhiên…tiếng gõ cửa vang lên kèm theo những âm thanh nhốn nháo của vài cô nữ sinh:” Cô ơi, chúng em muốn đóng học phí”, “ Gì thế này, văn phòng có bao giờ khóa cửa đâu…?”,…
Lâm đứng chết trân cạnh cửa ra vào mà chẳng nói được 1 lời, miệng anh cứ cứng đơ như bị dính cả ký keo dán sắt hạng tốt vậy. Phong hơi liếc mắt về phía sau, tay anh hơi run và vẻ mặt không giấu được nỗi lo lắng nữa…