Một viên gạch hung đỏ bỗng bay vút ngang tai Tuấn và đập thẳng vào trán tên côn đồ. Trong khi gã còn đang choáng váng, bước này nhầm bước kia thì Long liền lao nhanh đến quàng tay qua tay phải của Tuấn. Hiểu ngay ý bạn, Tuấn dồn hết sức vào nửa thân bên phải, làm trụ cột thật vững chắc cho bạn bật lên, xoay người tung cú đá kinh thiên động địa vào ngực tên côn đồ. Cảnh tượng thật hoành tráng, vô cùng mãn nhãn hệt như phim hành động vậy. Gã đầu gấu tuy đã nằm vật ra đất cùng 1 mớ máu mồm máu mũi tung tóe mà Long vẫn không chịu buông tha. Anh xông đến chộp lấy con dao bên cạnh gã, toan rạch nát vai gã, nhưng liền bị Tuấn chặn lại.
- Thằng điên! Mày muốn giết người hay sao vậy?!
- Buông ra!! – Long điên tiết quát lên – để tao cắt luôn 2 cánh tay của nó!!
Tuấn dùng hết sức lực đẩy bạn ra xa khỏi tên côn đồ đã bất tỉnh. Xong anh cũng quát lên theo:
- Điên quá! Có giết nó thì viết thương của tao cũng đâu tự hết!!!
Thiên Long vuốt ngược mái tóc lên và thở hổn hển, nhưng không phải vì đuối sức. Tuấn thận trọng lườm bạn, vừa lắc đầu vừa nói:
- Mày…đúng là thằng ca sĩ bạo lực nhất mà tao từng biết!
- Còn mày là thằng nhạc sĩ yếu nhất tao từng chứng kiến! – Long hùng hổ đáp trả
- Sao cũng được, nhưng vai tao đau quá… - Tuấn vờ than vãn, mong cho Long quên phứt đi chuyện trả thù tên côn đồ
Long chạy ra ngoài đầu hẻm, cố gọi 1 chiếc taxi để đưa Tuấn đến bệnh viện nhưng tất cả đều xẹt ngang anh 1 cách vô tình. Nóng ruột, anh lấy điện thoại ra và nhấn số của Thùy Trâm, cô bảo sẽ đến đón anh trong vòng 7 phút nữa. Tuấn nhìn bộ đồng phục xốc xếch và mái tóc đen rối bù của Long mà cảm thấy 1 sự thân thương, quen thuộc đến mức anh ngỡ mình vẫn còn ở lứa tuổi 16. Thiên Long trước mặt anh, gã hoang dã, nghịch ngợm, ngang tàng này mới là người bạn thân từng cùng anh sẻ chia bao ngọt bùi đắng cay thời học trò…
- Long, tao hỏi thật đấy, tao không nghĩ mày dễ dàng từ bỏ bài hát đó như thế, chẳng phải mày muốn nó 1 cách điên cuồng sao?
- Tao muốn nó 1 cách điên cuồng? – Long hỏi ngược lại bạn
- Không phải à?
Long cho 2 tay vào túi, ngước mắt lên bầu trời đầy sao rồi nói với vẻ ưu tư:
- Thật ra, là bố tao muốn đấy chứ. Có thể mày không tin, nhưng hầu hết các bài hát…à không, mọi thứ trong cuộc sống của tao đều do ông ấy quyết định.
Tuấn ngạc nhiên vô cùng và dĩ nhiên là anh không tin 1 chút nào cả. Bởi gã bạn ngang tàng này đâu phải là loại dễ phụ thuộc vào gia đình đến thế. Mặc dù không muốn ngờ vực bạn, nhưng Tuấn vẫn để lộ sự bối rối qua ánh mắt. Thiên Long lấy từ túi ra bao thuốc lá, vụng về xé nó ra rồi tóm lấy điếu thuốc đặt lên môi. Châm lửa xong, anh nheo mắt rít 1 hơi dài rồi thả ra những làn khói trắng đục quyện vào không khí thanh mát của đêm khuya vắng lặng. Từng cử chỉ của Long đều ướp theo hương vị đăng đắng không rõ nguồn gốc, như 1 nỗi niềm khó nói đã được chôn chặt quá lâu trong cõi lòng. Sải từng bước ngắn về phía Tuấn, anh chìa điếu thuốc đang bốc khói nghi ngút mời bạn và thản nhiên cất lời:
- Tao đâu có quyền quyết định bất cứ thứ gì, bởi tao đâu phải con ruột của ông ấy.
- Cái…gì…? – Tuấn trố mắt kinh ngạc, cố gắng tìm lời lẽ nào đó để an ủi bạn nhưng cổ họng cứng đơ.
- Ngạc nhiên quá hả?
Long cười khẩy và làm ra vẻ chẳng có gì là to tát cả. Vẻ mặt gần như thất thần của Tuấn bất giác khiến anh nhớ đến chính mình khi lần đầu biết được sự thật nghiệt ngã ấy. Long là kết tinh tình yêu của mẹ anh và 1 người đàn ông khác, người cha mà anh chưa từng 1 lần gặp mặt. Bà yêu người đàn ông kia đến điên cuồng, thậm chí bà sẵn sàng mang 1 phần sinh linh của ông trước khi bị ép gả cho người chồng giàu có. Khi Thiên Long tròn 16 tuổi, 1 kết quả xét nghiệm máu vô tình làm lộ thân phận của đứa con trai tội nghiệp, 1 bí mật đáng lẽ nên được chôn giấu cả đời. Người bố sau đó trở nên xấu tính hẳn đi, ông thường xuyên cáu gắt với gia đình, nhất là với người vợ đã nhẫn tâm lừa dối ông suốt mười mấy năm. Cuối cùng, vì không thể chịu đựng được sự giằng xé của lương tâm, người vợ đã ra đi trên giường bệnh như 1 sự giải thoát duy nhất. Còn Thiên Long từ khi biết mình chỉ là đứa con hoang, mọi sự tự tin trong cuộc sống của anh đều đổ vỡ. Anh vừa thương vừa hận mẹ, đồng thời cũng mang cảm giác mắc nợ người cha bất đắc dĩ này đến vô cùng. Cảm giác khổ đau của 1 kẻ bị bỏ rơi dần thống trị anh, khiến anh trở nên yếu đuối, nhu nhược lúc nào không hay…Khoảng thời gian ấy, anh chán nản tất cả, từ việc học, gia đình, tình yêu cho đến chính cả bản thân mình.
Tuấn đặt 1 tay lên vai bạn, như có thể xuyên thấu và chạm vào mọi nỗi niềm mà Long phải chịu đựng trong suốt ngần ấy năm. Anh từ tốn hỏi:
- Vì sao…lúc trước mày không bao giờ kể tao nghe hả Long?
- Đàn ông không nên nói những điều ủy mị.
- Vậy là ông ấy ép buộc mày làm cái trò đê tiện đó với tao sao?
- Đừng nói về lão ta nữa – Long nạt ngang – nói thật là trong đời tao bây giờ chả có cái chó gì đáng giá cả, cho đến khi tao nhận ra sự quan trọng của mày. Vì thế mày khôn hồn mà ngậm mồm lại trước khi tao sút mày ra khỏi cuộc đời tao luôn.!
- Không đến nỗi ủy mị lắm – Tuấn nói vẻ khôi hài
Ngay lúc ấy, chiếc Roll Royce đỗ ngay đầu hẻm. Thùy Trâm đẩy cửa xe rồi cuống cuồng chạy về phía Thiên Long với vẻ mặt lo lắng. Nhìn vào bộ dạng như “bang chủ Cái bang”của Long, cô chau mày hết cỡ và tiếp tục bài ca “cằn nhằn”:
- Trời ơi, hôm nay bày thêm chuyện đánh nhau nữa, sao anh lớn rồi mà như trẻ con vậy?
- Trâm à, giá như cô thấy tôi oai phong lẫm liệt như thế nào khi đánh nhau thì cô sẽ yêu tôi vô điều kiện luôn!
Xong anh kéo Tuấn lôi vào xe, rồi hối thúc cô quản lý nên khẩn trương nếu không muốn bạn anh chết vì mất máu.
--------------†---------------
Về đến nhà Tuấn, anh thẫn thờ bước xuống xe, đầu óc vẫn còn ám ảnh khung cảnh và không khí của bệnh viện. Từ khi Nhi mất, anh tự nhủ sẽ hạn chế số lần vào bệnh viện đến mức tối đa. Tuấn nghiêng người chào bạn qua lớp kính xe rồi tiến về những bậc thang cũ kĩ của khu chung cư. Chiếc Roll Royce tiếp tục lăn bánh trên lòng đường phố quạnh hịu, Long tựa đầu vào cửa kính xe và ngân nga 1 giai điệu buồn da diết… Thùy Trâm đã lén nhìn sang anh khá nhiều kể từ lúc Tuấn bước ra khỏi cửa xe. Cô cảm thấy hôm nay cậu chủ lạ lắm, không buồn trêu ghẹo cô như mọi ngày nữa. Cô vờ cất tiếng gọi nhưng anh không trả lời. Lo lắng, cô dừng hẳn xe lại và lay mạnh vai Thiên Long, rồi đột nhiên, anh chàng quay sang tựa đầu vào vai cô khóc nức nở, mái tóc dài của cô nhẹ nhàng phủ lên má Long như che giấu hộ anh sự yếu đuối đáng nguyền rủa. Hơi trở Long trở nên nặng nề hơn, nước mắt anh thấm qua lớp áo sơ mi và ướp vào da thịt cô như truyền tất cả nỗi đau vào đấy để cô cùng chia sẻ. Sự gần gũi này phút chốc khiến cô bối rối, nhưng cô vẫn rụt rè đặt tay lên lưng anh, nhẹ nhàng vỗ về…
---------------†---------------
Thái Hà nằm đan chân trên chiếc giường êm ái, được thêu dệt đầy loại hoa mùa xuân và liên tục chuyển kênh tivi. Cô dừng lại khá lâu bên hình ảnh 1 nghệ sĩ đang đàn piano rồi lại thở dài chuyển kênh khác. Thời sự lúc này đang chiếu lại cảnh tượng tai nạn thảm khốc ở ngã ba đường, dòng xe chảy xiết 2 bên vỉa hè bất giác khiến Thái Hà giật thót tim và tắt phụp tivi 1 cách sợ hãi…
Cùng lúc ấy, ông Dũng cất tiếng gọi vọng lên từ dưới nhà, ông nhờ cô lấy hộ tập hồ sơ trong phòng mình. Thái Hà ngồi thừ ra 1 hồi rồi cũng đứng lên sang phòng bố. Cô tiến đến gần tủ sách to đùng chứa hàng đống tài liệu, sổ sách và cố nheo mắt lại tìm kiếm bộ tài liệu có bìa sơ mi màu đỏ như ông căn dặn. Khi phát hiện ra nó, một chút bất cẩn của cô đã khiến gần nửa hàng tài liệu đồng loạt đổ ập xuống nền nhà. Từ phong bì màu nâu nhạt rơi ra những bức ảnh của người phụ nữ rất đẹp – 1 nét đẹp đậm chất Á Đông. Thái Hà nheo mắt, cúi xuống nhặt 1 tấm ảnh lên săm soi rồi lật ngược lại phía sau, 1 dòng chữ bằng viết bi xanh đã phai màu: Kỷ niệm 2 năm, em yêu anh.
Ông Dũng đẩy mạnh cánh cửa ra, vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt vốn lúc nào cũng điềm tĩnh của ông, có lẽ vì ông đã nghe thấy tiếng động lớn trên phòng mình. Ông nhìn bức ảnh trên tay Thái Hà bằng ánh nhìn thất thần rồi nhanh chóng lao đến giật nó lại. Cô con gái vẫn giữ nguyên tư thế cứng đờ, ánh mắt cô xoáy sâu vào cha như 1 lời buộc tội kín đáo
- Người phụ nữ đó là ai vậy?
- Con ra ngoài đi!
- Con cần 1 lời giải thích!!! – Hà gằng giọng
Ông Dũng nổi giận quát lên và dứt khoát chỉ tay về phía cửa:
- Không có gì để giải thích hết! Người đàn bà này không liên quan gì đến gia đình ta cả! Giờ thì đi ra khỏi phòng ngay!!!
Thái Hà cố nuốt cục tức xuống cuống họng rồi dùng dằn bỏ ra ngoài, sau khi ném cho bố ánh nhìn đầy sự bất mãn. Khi về đến phòng mình, Hà chầm chậm lôi ra 1 tấm ảnh mà cô lén giấu vào túi áo phông rộng thùng thình và tiếp tục săm soi nó. Trong lúc cô lưỡng lự không biết có nên nói cho mẹ nghe hay không, thì chuông điện thoại bất ngờ reo vang. Người chị làm trong ngành báo chí gọi cô đến quán bar quen thuộc, nhưng vì không có tâm trạng nên Hà tế nhị từ chối. Song khi liếc sang bức ảnh, 1 ý nghĩ đầy tính phiêu lưu kỳ bí thoáng qua tâm trí cô. Cô nói ngay trước khi người kia kịp cúp máy:
- Em nhờ chị điều tra hộ em 1 người được không?
- Ok, điều tra là nghề của chị mà – đầu dây kia vui vẻ đáp
- Cám ơn, em sẽ gửi thông tin cho chị sau. Mà…chị này… - Hà ấp úng
- Sao em?
- Người đàn ông khi cất giữ quá nhiều hình ảnh của 1 người phụ nữ, mặc cho có bị cô ta cự tuyệt hay cái gì đoại loại thế là sao hả chị?
- Tức là ông ta yêu đến điên cuồng chứ còn gì nữa! Kiểu si tình ấy có khi suốt đời chỉ yêu mãi 1 người thôi.
- Vậy ạ…?
Thái Hà thổn thức cúp máy…thay vì bận tâm đến chuyện mờ ám của bố, thì hình ảnh căn phòng lãng mạn của Bảo Lâm lại ngập tràn trong tâm trí cô…
-----------------†----------------
- Ông là đồ xấu xa! Tôi sẽ giết ông! Ông phải chết!!!
Cậu thanh niên vừa gào lên trong tiếng khóc tức tưởi, vừa điên cuồng nả súng vào người đàn ông trước mặt. Âm thanh điếc tai phát ra từ nòng súng làm chấn động cả 1 cánh đồng cỏ héo úa, từng đóa hoa, từng nhánh cỏ dại như đều run sợ trước cảnh tượng hãi hùng ấy đến mức nhạt phai cả màu sắc. Máu người đàn ông chảy như vết son loang trên nền đất cằn cỗi, đồng thời cũng khắc vào trái tim ông ta những vết rạn đen ngòm. Cậu thanh niên thả lỏng ngón tay bóp cò, nỗi khiếp sợ kéo cậu quỳ xuống nền đất rồi lại bật lên cười như điên dại…
Phong bừng tỉnh và ngồi giật phắt dậy. Mồ hôi nhễ nhại trên trán nhưng anh không buồn dùng tay quệt ngang nó mà chỉ ôm ngực thở lấy thở để. Phong liếc mắt xung quanh căn phòng quen thuộc rồi thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra đó chỉ là 1 giấc mơ, chính xác hơn nó là cơn ác mộng.
Anh uể oải bước vào nhà vệ sinh rồi trở ra chỉ sau 5 phút. Bảo Lâm hôm nay đến studio sớm vì lịch hẹn chụp ảnh. Cậu bạn này không những tốt bụng mà còn ân cần như bà vú, anh đặt sẵn trong tủ thức ăn 1 đĩa ốp la, 2 ổ bánh mì và căn dặn Phong nhớ khóa cửa trước khi ra ngoài. Phong nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng rồi thản nhiên quẳng muỗng và đĩa bẩn vào bồn rửa, vừa nghĩ đến gương mặt cau có của Lâm vừa cười vẻ khoái chí. Khi đi ngang bàn làm việc, 1 bức ảnh đẹp mê hồn lẫn trong hàng chục bức trên đấy đập ngay vào mắt anh. Đó là khoảnh khắc Phương Nhi và Tuấn ngồi cạnh nhau trên băng ghế đá trắng muốt, cô dịu dàng vuốt tóc anh kèm theo nụ cười ấm áp. Bức ảnh lãng mạn đến nỗi khiến Phong hơi ghen tỵ 1 chút, nhưng đồng thời cũng giúp anh hiểu ra lý do vì sao anh thích vuốt tóc Tuấn đến như vậy. Rồi bằng cử chỉ khá rụt rè, Phong chầm chậm đặt những đầu ngón tay lên gương mặt Tuấn và lướt xuống thân hình cao to ấy, cố mường tượng anh đang chạm vào 1 con người bằng da bằng thịt. Cõi lòng Phong phút chốc bùng lên những cảm xúc thật mãnh liệt, đến mức lồng ngực anh như muốn vỡ tung ra thành trăm mảnh…Bao yêu thương vẫn còn nguyên nơi đây, mọi kỷ niệm chưa bao giờ héo úa giống như 1 đóa hoa trường tồn bất tử… Rồi bần thần…những nỗi đau chợt ập đến, lời chia tay ngày nào lại vang vọng bên tai khiến đôi môi anh run run…Anh dứt tay ra khỏi bức ảnh và kiên quyết bước đi…
Trên đường đến trạm xe bus, Phong trông thấy vị đạo diễn đang đi nhanh vào con hẻm rộng trước mắt, bước chân ông cuống cuồng như bị ma đuổi vậy. Phong ngẩn ngơ 1 hồi rồi nét mặt chợt chuyển sang trạng thái vô cùng hoảng hốt! Gương mặt đó, bộ côm-lê mà vị đạo diễn đang mặc hoàn toàn giống với người đàn ông xấu số trong cơn ác mộng đêm qua…
Không cần phải nghĩ suy gì thêm, Phong tức tốc chạy theo vị đạo diễn nhằm ngăn chặn điều tồi tệ nhất có thể xảy đến với ông. Phong len lén theo sau ông đến bãi đất khá hoang vu, những ngọn cỏ cao lêu nghêu mọc um tùm dọc hai bên lối vào sâu trong bãi đất. Cảnh vật, không khí đều giống hệt giấc mơ của anh, và điều đó khiến anh càng thêm lo lắng. Anh cẩn thận theo sau ông, len lỏi vào trong những ngọn cỏ để tìm lối đi. Ông Cường đi khá nhanh, chắc vì đã thuần thục đường lối ở đây, còn Phong mãi lo nhăn mặt khó chịu vì da bị dị ứng với cỏ nên đã bất cẩn mất dấu ông. Anh bắt đầu toát mồ hôi lạnh khi trông thấy trước mắt mình chỉ toàn cỏ là cỏ. Anh thô bạo dạt chúng sang 2 bên và cuống cuồng chạy về phía trước, lòng thầm mong tiếng súng oan nghiệt đó sẽ không vang lên như điềm báo của giấc mơ khủng khiếp ấy…
Thoát khỏi đám cỏ cây quỷ quái, trước mắt Phong bây giờ là hình ảnh vị đạo diễn đang ngồi quỳ trước 1 ngôi mộ… Tấm bia khắc tên: Trần Anh Dương kèm theo hình ảnh cậu thanh niên giống hệt người nổ súng trong giấc mơ của Phong. Khi anh cố định thần lại, anh mới nhận ra cậu thanh niên ấy đồng thời cũng chính là người trong bức ảnh gia đình vị đạo diễn…
Ông Cường quay sang, ném cho Phong ánh nhìn ngạc nhiên
- Sao…cháu lại ở đây?
- Cháu…nằm mơ…à không phải… - Phong khổ sở gãi đầu
Vị đạo diễn cười hiền rồi gọi Phong đến gần mình. Anh bước đến ngồi quỳ xuống như ông, cảm thấy không khí hơi ngượng và không thoải mái lắm. Ông nhìn vào tấm bia, cất giọng nói buồn buồn:
- Đây là con trai chú.
- 18 tuổi – Phong thì thầm – quá trẻ…Chuyện gì xảy ra với Dương vậy chú?
Ông sờ tay lên tấm bia, ánh mắt đau đáu 1 nỗi buồn vô hạn, nó in hằn biết bao cảm xúc bi thương khó diễn tả thành lời. Ông tiếp tục:
- Chính chú đã giết nó.
- Chú nói dối! – Phong buộc miệng nói khá to
- Vì niềm kiêu hãnh của bản thân, chú không cho phép nó làm chú xấu hổ, không cho phép nó yêu 1 người đồng giới!
Trước sự kinh ngạc của Phong, ông tiếp tục trải lòng mình với tất cả nỗi niềm, trông ông lúc này như 1 cánh chim đơn côi tìm được hảo hữu để trút bầu tâm sự vậy. Ông từng có 1 đứa con trai rất tuyệt vời, học giỏi, ngoan ngoãn và vô cùng hiếu thảo. Mặc dù những sự thay đổi dần theo năm tháng của Dương khác xa so với những cậu bé cùng tuổi khiến ông lo lắng, nhưng ông chưa 1 lần có can đảm để trò chuyện cùng con. Rồi một ngày nọ, từ trên sân thượng của mình, ông đã chứng kiến cảnh tượng Dương hôn 1 chàng trai lạ mặt, cử chỉ thân mật đến nỗi lý trí ông không cho phép mình biện minh cho đứa con trai tuyệt vời này nữa. Sau đó, ông giam lỏng Dương như 1 tù nhân, tuyệt đối nghiêm cấm cậu qua lại với chàng trai đó. 3 tháng trôi qua, Dương đã cắt cổ tay tự tử ngay trong phòng của mình. Chàng trai đáng yêu ấy ra đi trong sự tuyệt vọng về sự khắc nghiệt của xã hội lạc hậu ngày nay…
- Từ đó – vị đạo diễn nói như ru – chú hiểu 1 điều rằng Dương đang cố làm điều đúng đắn là chấp nhận bản thân mình, còn chú thì cố hủy hoại mọi thứ…
- Hy vọng kiếp sau cậu ta sẽ có 1 cuộc sống hạnh phúc hơn – Phong vừa nói vừa đặt tay lên vai an ủi ông
Bỗng, vị đạo diễn hướng mắt sang Vũ Phong, ông mỉm cười hiền hậu, cầm tay anh và nói:
- Phong à, hứa với chú rằng phải sống thật với con người của mình. Hãy đến với người cháu thật sự yêu thương và đừng mặc cảm, đừng bận tâm miệng lưỡi thiên hạ, bởi họ không góp phần làm nên hạnh phúc của cháu. Nếu cần, hãy hét lên cho họ biết chính những người kì thị giới tính như họ mới đáng kinh tởm…Chú đã sai lầm 1 lần rồi, và chú không muốn điều nghiệt ngã đó xảy đến với cháu. Đây là điều cuối cùng chú có thể làm cho Anh Dương, cháu có hiểu lời chú nói không?
Phong ngẩn người ra 1 hồi lâu rồi mỉm cười với vị đạo diễn. 1 ý nghĩ khá điên rồ thoáng qua tâm trí khiến anh vô cùng phấn khích. Anh ôm chầm lấy ông và cám ơn ông bằng tất cả tấm lòng:
- Cám ơn chú nhiều lắm chú Cường à, cháu biết mình nên làm gì rồi. Cháu sẽ tạo 1 bước ngoặc cho chính mình, cho Anh Dương và cho cả những người giống chúng cháu nữa.!
Dứt câu, Phong buông ông ra và đứng phắt dậy chạy đi. Ánh mắt anh lúc này tràn đầy sinh lực, thậm chí có thể trông thấy ngọn lửa của lòng quyết tâm đang cháy rừng rực trong con ngươi đen tuyền của anh. Ông Cường lo lắng gọi với theo Phong nhưng anh không quay lại. Ông thở dài, lòng thầm mong sao anh đừng nóng vội mà làm chuyện gì ngu ngốc…