Hôm nay là ngày đầu tiên của nó ở cái tuổi 19, cái tuổi chông chênh bước vào đời, cái tuổi mà các cô cậu đã đủ chính chắn để rời khỏi vòng tay cha mẹ mà bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng nó thì lại khác, ở cái tuổi 19, nó đã yêu, đã kết hôn và đã có một người chồng hết mực yêu thương nó...
Reng...Reng...Reng...
- Alo. - Nó đang ăn thì có điện thoại.
- Xin chào, có phải là cô Lương Ngọc Bảo Phương vợ của tổng giám đốc công ty B & N không? - Một giọng nữ nhẹ nhàng cất lên.
- Phải. Có chuyện gì? - Nó có một cảm giác bất an.
- Cô biết tôi là ai không?
- Không và tôi cũng không cần biết.
- Mạnh miệng nhỉ. Tôi là người yêu cũ của Quang Bảo và cũng là người đã gây một thiệt hại lớn cho công ty cô cách đây vài năm. Phạm Gia Nghi, tôi nghĩ chắc cô còn nhớ tôi.
- Tất nhiên là nhớ, làm sao tôi có thể quên được chứ cô Phạm.
- Ồ...
- Vậy xin hỏi cô Phạm đây gọi cho tôi có chuyện gì?
- À, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô một chút thôi.
- Nói. Có chuyện gì?
- Đúng là không qua mắt được cô, hôm nay tôi muốn hẹn cô đến quán bar " Dark ", được chứ?
- Giờ.
- Ngay bây giờ.
- OK.
Nó thu dọn lại chén bát rồi bước lên lầu thay đồ. Nó mặc khá đơn giản, nó mặc một chiếc quần bó màu đen cùng với chiếc áo pull trắng, cuối cùng nó khoát trên người một chiếc áo khoát đen, nó mang giày bata trắng sọc đen, mái tóc được nó xõa tự nhiên.
Nó vừa bước xuống taxi, chuẩn bị bước vào quán thì phát hiện có kẻ theo dõi. Nó cười khẩy một cái rồi chuẩn bị bước đi, đột nhiên có một cái gậy đánh thẳng vào đầu nó khiến nó ngã xuống rồi ngất đi. Một giọng đàn ông vang lên:
- Thưa cô, bây giờ làm gì tiếp ạ?
- Đưa nó vào khách sạn Lover ở đường X cho tôi, còn việc tiếp theo chắc ông đã biết phải làm gì rồi chứ? - Giọng nữ cất lên.
- Vâng, thưa cô.
- Chỉ cần ông làm tốt thì chắc chắn sẽ có thưởng.
- Cảm ơn cô.
2.00 p.m.
- Thưa tổng giám đốc, có cô Phạm cần gặp. - Thư ký nói.
- Cho cô ta vào đi. - Hắn thoáng ngạc nhiên.
Gia Nghi bước vào rồi làm vẻ hoảng hốt chạy đến bên hắn và nói:
- Quang Bảo, anh mau đi theo em. - Nghi kéo hắn đi.
- Cô làm gì vậy? - Hắn giật tay ra khỏi Nghi tức giận quát.
- Anh mau đi theo em mau lên, vừa rồi em thấy vợ anh đi vào khách sạn cùng một người đàn ông đó.
- Cái gì? Làm sao cô biết được vợ tôi.
- Em đã từng thấy cô ấy rồi, cô ấy dạo này rất hay xuất hiện trên báo chí.
- Vậy làm sao cô chắc chắn là cô ấy?
- Anh không tin thì cũng nên đi theo em một lần, nếu không phải em sẽ chịu hết.
- Được, tôi sẽ tin cô một lần.
Nói rồi, hắn bước đi trước. Bất chợt Nghi nở một nụ cười gian tà rồi nói thầm: " Lương Ngọc Bảo Phương, lần này tôi sẽ cho cô biết hai chữ đau khổ viết như thế nào. "
Tại khách sạn Lover.
- Anh, chính là phòng này.
- Cô chắc chứ.
- Vâng, anh cứ vào sẽ biết.
Hắn khẽ đưa tay nhấn chuông, tim hắn giờ đây đập liên hồi, hắn mong khi cánh cửa mở ra thì hắn sẽ không nhìn thấy nó đang ở bên trong. Cánh cửa mở ra và đứng trước mắt giờ đây là một người đàn ông chỉ có một chiếc khăn quấn ngang hông:
- Các người tìm gì?
Hắn đẩy tên đàn ông ra và hắn không thể tin được vào mắt mình nữa khi giờ đây trước mặt hắn chính là hình ảnh nó không một mảnh vải đang nằm trên giường. Hắn tức giận tiến đến bên cạnh nó và nắm lấy tay nó kéo lên, hắn tức giận quát:
- Cô nói cho tôi biết tôi có điều gì không tốt mà cô lại làm ra những chuyện này.
- .... - Nó nhìn hắn không trả lời.
- Tại sao lại không trả lời.
- .... - Đáp lại hắn chỉ là sự im lặng.
- Tôi hỏi cô tại sao lại không trả lời. - Hắn gầm lên.
- Em còn gì để nói. - Nó lạnh nhạt, nó không thể tin được rằng kết quả cuối cùng lại như thế này.
- BỐP!!! - Một âm thanh chói tay vang lên, hắn đã tát nó, một cái tát thật mạnh nhưng nó không đau ở da thịt mà nó đau ở con tim, nó không thể tin được hắn có thể làm như thế. Nó cười khẩy một cái.
- Tôi không ngờ cô lại là người như thế, thì ra từ trước cho đến giờ tôi chỉ yêu một con đĩ.
Hắn tức giận bỏ đi, Nghi đuổi theo:
- Quang Bảo, chờ em!
Người đàn ông cũng mặt quần áo vào rồi bỏ đi, chỉ còn lại nó ở đó. Một giọt, hai giọt rồi ba giọt, nó đã khóc, khóc cho tất cả, khóc vì hắn. Nó cầm lấy điện thoại rồi nhấn gọi cho Thanh Uyên.
- Thanh Uyên, phiền mày bắt người đàn ông này và điều tra giúp tao. Khi nào xong thì lưu lại và gửi qua cho tao một bản, chắc chắn sẽ có lúc cần tới.
- Có chuyện gì sau.
- Không. - Nó nói rồi tắt máy.
Nó lê thân mình bước vào nhà vệ sinh làm VSCN rồi rời khỏi khách sạn. Trên mi mắt nó vẫn còn đọng lại một giọt nước mắt đau khổ.