- Em à, nhanh lên! Hôm nay chúng ta phải qua ba mẹ rồi chiều đến phải về Bến Tre thăm mẹ em đấy. - Hắn vừa nhìn đồng hồ vừa nói vọng lên.
- Vâng vâng, em xuống liền. - Nó hớt ha hớt hải chạy xuống.
- Em làm gì lâu thê?
- Tại anh đấy, sáng không chiều kêu em dậy sớm.
- Ơ, sao tại anh. Tại em ngủ như heo nên anh không nỡ đánh thức em dậy đấy chứ!
- Sao tại em, tại anh ấy chứ?
- Thôi được rồi, tại anh hết được chưa. Đi thôi.
- Dạ.
Nó và hắn cùng đi ra xe rồi cùng nhau đến biệt thự của ba mẹ. Sau 30 ' ngồi xe, hắn đã chở nó đến một ngôi biệt thự vô cùng sang trọng nhưng không kém phần ấm áp. Xung quanh biệt bao phủ bằng rất nhiều cây xanh và có một giàn hoa giấy ngay cửa rào. Nó trầm trồ:
- Wow, đẹp quá đi à!
- Đẹp lắm phải không? Ba mẹ là người rất yêu cây xanh đấy.
- Thiệt hả anh?
- Ừ.
- Chắc ở trong còn rất nhiều loại cây nữa phải không anh?
- Tất nhiên là vậy rồi.
Nó cùng hắn bước vào và hiện ra trước mắt nó bây giờ là một vườn hoa toàn hoa và hoa. Hắn bước đến bên nó và hỏi:
- Đẹp không?
- Đẹp, rất đẹp nữa là đằng khác.
- Vậy có muốn mai mốt anh xây cho một khu vườn giống vầy không?
- Muốn, muốn chứ anh.
Đột nhiên có một giọng cất lên:
- Chào cô chủ, cậu chủ đã về. Mời cô chủ, cậu chủ vào nhà, ông bà chủ đang đợi dùng cơm trưa ạ. - Đó là quản gia của nhà họ Lê - quản gia Trần. Bà đã sống ở đây hơn 30 năm rồi, bà cũng là người đã chăm sóc và chứng kiến Quang Bảo lớn lên. Hắn nói:
- Lâu rồi mới gặp bác, quản gia Trần. Đây là vợ cháu.
- Cháu chào bác. - Nó luôn lễ phép với người lớn.
- Ừm, cô chủ đáng yêu quá.
- Dạ, bà làm cháu ngại quá.
- Cậu chủ đã lớn rồi, giờ đã có vợ rồi. Tui cũng già rồi.
- Bà đừng nói vậy, bà vẫn là quản gia của gia đình cháu mà. - Hắn nói.
- Thôi, cô chủ, cậu chủ vào nhà để ông bà chủ đợi lâu.
- Dạ.
Nó và hắn bước vào nhà. Ba mẹ hắn đang ngồi xem TV. Hắn nói:
- Chào ba mẹ.
- Chào ba mẹ, con mới về. - Nó lễ phép.
Ba và mẹ hắn mừng rỡ.
- Hai đứa vô đây ngồi. Bảo Phương, con qua đây ngồi với mẹ. - Mẹ hắn vừa nói vừa chỉ tay chỗ ngồi kế bên bà, nó bước đến và ngồi kế bên bà.
- Hai đứa sao rồi, có hòa thuận với nhau không? - Mẹ hắn hỏi.
- Dạ, anh Bảo rất tốt với con ạ.
- Mà sao con nhìn gầy quá vậy? Quang Bảo, con ăn hiếp vợ con phải không?
- Oan quá mẹ à, con làm gì dám ăn hiếp cô ấy. Cô ấy ăn hiếp con thì có đó.
Cả nhà đều phá lên cười vì câu nói của hắn. Ba hắn lên tiếng:
- Rồi hai đứa tính chừng nào cho ba mẹ ẳm cháu đây?
Ba hắn vừa dứt câu, mặt nó đã đỏ như gấc. Hắn thấy vậy liền nói:
- Cũng gần rồi ba mẹ à.
- Anh này... - Nó lấy tay véo cánh tay hắn.
- Ây da, anh nói sự thật mà. - Hắn vừa nói vừa lấy choàng tay qua vòng eo nó rồi kéo nhẹ một cái khiến nó ngã vào người hắn. - Đó, như vầy thì chẳng phải sắp có rồi sao. - Hắn nói thêm một câu khiến mặt nó càng đỏ hơn.
Cả nhà lại có thêm một tràn cười thả ga nữa. Mẹ hắn nói:
- Thôi, không giỡn nữa. Vào ăn trưa thôi, cơm canh nguội lạnh hết bây giờ.
- Dạ.
Nói rồi, cả nhà cùng nhau ngồi vào bàn ăn trưa. Ăn xong, ba mẹ hắn lại lôi nó và hắn ra phòng khách để nói chuyện. Nó và hắn ở chơi với ba mẹ đến chiều rồi cũng chào tạm biệt ba mẹ để về Bến Tre thăm mẹ nó. Trước khi đi, mẹ hắn nói nhỏ vào tai nó là " Con nhớ là phải sớm có cháu cho ba mẹ bồng nha, bây giờ mẹ mà nói ra trước mặt thằng Bảo là nó lại giỡn giỡn đấy, nhớ là phải ráng cố gắng đó. "