Đoạn Vân Tụ đột nhiên nghĩ đến nàng có phải hay không là vì mình mà đến, nhưng lập tức liền phủ định ý nghĩ này ---- chính mình thật sự là quá đề cao bản thân, nàng đã nói chỉ xem mình như bằng hữu, làm sao có thể vì một người bạn như vậy mà đặc biệt chạy xa ngàn dặm đến đây? Chính mình không cần tự mình đa tình mới tốt!
Nghĩ đến đây, Đoạn Vân Tụ trong lòng có điểm mất mát, nhưng rất nhanh phấn chấn lại ---- đoạn đường này lại có Diệp Tú Thường làm bạn, mình nên cao hứng mới đúng!
Diệp Tú Thường xem Đoạn Vân Tụ trầm mặc một hồi, gắp một khối thịt gà đến trong bát đối phương, cười nói: “Đoạn công tử nghĩ gì thế? Nếu không ăn nhanh sẽ nguội!”
Đoạn Vân Tụ cười cười, “Tại hạ là muốn trở về thăm nhà, nơi đó là thâm sơn cùng cốc, Diệp cô nương cũng muốn đi?”
“Có gì không thể? Ta nghe cha nói ở Cán Trung có hai ngọn núi Thăng Hoa cùng Ngọc Hoa cảnh sắc không tệ, đang muốn đi xem thử.”
“Tốt lắm, tại hạ liền mang Diệp cô nương đi.”
Hai người ăn cơm nước xong liền thúc ngựa hướng Cán Trung phi đi. Đoạn Vân Tụ sốt ruột hồi hương, luôn chọn đường gần nhất để đi. Một ngày sắc trời đã tối, hai người đi xuyên qua mấy đỉnh núi, thấy phía trước có một gian khách điếm, liền quyết định tiến đến nghỉ trọ.
Rất nhanh hai người đã đến khách điếm, chỉ thấy điếm tiểu nhị ân cần chạy tới dẫn ngựa.
“Không nghĩ tới một địa phương hẻo lánh như thế này còn có một gian khách điếm như vậy!” Đoạn Vân Tụ đánh giá một chút khách điếm, thấy bên trong trang hoàng đều rất lộng lẫy, hơn kém trong thành không bao nhiêu.
Diệp Tú Thường cũng đánh giá khách điếm, trong lòng sinh nghi.
“Hai vị khách quan ăn chút gì đó không?” Điếm tiểu nhị kia lại đây hỏi.
“Cái gì cũng đều không cần, cho chúng ta hai gian phòng sạch sẽ là tốt rồi!” Diệp Tú Thường đáp.
Đoạn Vân Tụ vốn còn muốn điểm một chút thức ăn khuya, nghe thấy Diệp Tú Thường nói như vậy, trong lòng có điểm kỳ quái, bất quá vẫn là theo tiểu nhị lên phòng.
Điếm tiểu nhị đem Diệp Tú Thường cùng Đoạn Vân Tụ đưa vào hai gian phòng liền lui ra ngoài.
Diệp Tú Thường vào phòng liền đánh giá bốn phía. Bằng kinh nghiệm hành tẩu giang hồ của mình, trong lòng nàng có một loại dự cảm không lành ---- khách điếm này nằm ở trong núi lại là nơi hẻo lánh, theo lý sinh ý hẳn là phải thực kém mới đúng, nhưng mà nó lại được bày trí hết sức tráng lệ, đây rất có thể là một hắc điếm!
Nhưng nàng nhìn tới nhìn lui cũng không có phát hiện cái gì khác thường, đang bối rối thì nghe thấy tiểu nhị ở ngoài cửa nói: “Cô nương, bữa ăn khuya của ngài đến rồi!”
Nàng mở cửa vừa nhìn, thấy tiểu nhị bưng một mâm sủi cảo nóng hổi cùng với mỡ điệp.
“Ta không có điểm thức ăn khuya a!”
“Là vị công tử đối diện kia điểm, hắn điểm hai phần, nói đem cho cô nương ngài một phần!”
Diệp Tú Thường tiếp nhận mâm đồ ăn, đang muốn đóng cửa, tiểu nhị kia lại khom đầu tiến vào nói: “Vị công tử kia đã dùng qua rồi, nói hương vị tốt lắm, cô nương ngài nhất định phải nếm thử a!”
“Ta đã biết, ngươi cứ đi trước.”
Diệp Tú Thường xem tiểu nhị ly khai, lập tức lấy ra một cây ngân châm hướng sủi cảo trên bàn đâm tới, ngân châm biến sắc.
Diệp Tú Thường thầm nghĩ không ổn, lập tức rời khỏi phòng đi tìm Đoạn Vân Tụ.
Nàng ở ngoài phòng Đoạn Vân Tụ hạ giọng kêu một tiếng “Đoạn công tử”, bên trong không có phản ứng. Nàng lại thôi một chút, phát hiện cửa khoá trái từ bên trong rồi. Trong lòng nàng rất sốt ruột, liền một kiếm phá then cửa đẩy cửa mà vào. Mới vừa bước vào, nàng lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người ---- Đoạn Vân Tụ đang khoát một thân trường sam bạch sắc, chân trần đứng ở bên mộc dũng, tóc dài tán ở sau người. Này trường sam tuy rằng che khuất thân hình Đoạn Vân Tụ từ trên tới dưới, nhưng Diệp Tú Thường liếc mắt một cái là nhìn ra được dáng người thanh nhã trước mắt này quyết không thể là của một nam tử.
“Là, Diệp cô nương, làm sao cô vào được?” Đoạn Vân Tụ giật mình không thôi. Vừa rồi nàng đang tắm, nghe thấy thanh âm của Diệp Tú Thường, đang muốn tìm cớ để ngăn cản nàng tiến vào, ai ngờ rất nhanh đã nghe thấy tiếng then cửa bị phá, đành phải để thân mình trần trụi từ trong mộc dũng nhảy ra, đồng thời bắt lấy trường sam khoát lên cơ thể, lúc này nàng thấy thần sắc kinh ngạc của Diệp Tú Thường, biết đối phương đã minh bạch cái gì rồi, nhưng trước mắt không phải là thời điểm để giải thích, trên người nàng ướt sũng, trường sam bị thấm ướt thập phần khó chịu. Vừa nhìn thấy cửa cũng mở nàng vội vàng đi đóng cửa, xong quay lại phía bên kia cái bàn.
Nàng xoay người lại, đối Diệp Tú Thường nói: “Diệp cô nương, đợi chút nữa ta tiếp tục hướng cô giải thích, trước tiên cô tránh đi một chút được không?”
Diệp Tú Thường nhất thời không kịp phản ứng, chỉ là ngơ ngác nhìn nàng.
Đoạn Vân Tụ xem Diệp Tú Thường đứng ở nơi đó bất động, có điểm xấu hổ đỏ mặt.
“Diệp cô nương?”
Diệp Tú Thường lúc này mới từ trong khiếp sợ kịp phản ứng, trong lòng theo đó mà nổi lên sóng to gió lớn ---- tại sao có thể như vậy? Hắn thế nào lại là nữ tử? Chính mình từ Lâm An ngàn dặm xa xôi tìm đến, không ngờ là vì một cái nữ tử sao?
Diệp Tú Thường thẳng tắp nhìn Đoạn Vân Tụ, trong lòng cảm thấy thực hoang đường đến cực điểm, chua sót cũng xâm nhập vào nội tâm.
“Ngươi, ngươi là nữ tử?” Diệp Tú Thường thật vất vả mới thốt ra được một câu, thanh âm lại run rẩy.
Đoạn Vân Tụ gật gật đầu, “Thực xin lỗi, Diệp cô nương, ta vì hành tẩu thuận tiện mới thay đổi nam trang, mong Diệp cô nương thứ lỗi!”
“Thứ lỗi?” Diệp Tú Thường nghe được hai chữ này, cảm thấy thực buồn cười ---- một tiếng “Thứ lỗi” là có thể giải quyết được sao? Chính mình thật là khờ, muốn đem trái tim giao cho 'người', lại không thể ngờ đối phương cũng như mình chỉ là một nữ tử! “Thứ lỗi” có ích lợi gì? Có thể thay đổi được cái hoang đường này không? Nực cười! Ngươi có thể trả lại trái tim cho ta không?
Đoạn Vân Tụ trông thấy sắc mặt Diệp Tú Thường trở nên tái nhợt, trong lòng có điểm luống cuống. Nàng vốn nghĩ đến Diệp Tú Thường chỉ xem mình như bằng hữu, coi như biết mình là thân nữ nhi cũng sẽ không như thế này, nhưng bây giờ nhìn phản ứng của nàng, cũng cảm giác được sự tình không phải đơn giản như vậy.
“Ta không tin! Ngươi làm sao có thể trong khoảng khắc liền biến thành một nữ tử!” Diệp Tú Thường oán hận nhìn Đoạn Vân Tụ, đi tới.
Nàng muốn làm cái gì? Chẳng lẽ muốn nghiệm thân sao? Đoạn Vân Tụ trong lòng nghĩ đến điểm ấy, không khỏi lui về sau mấy bước, thẳng đến va vào mộc dũng.
Diệp Tú Thường cách Đoạn Vân Tụ khoảng một thước, cẩn thận nhìn Đoạn Vân Tụ, không buông tha bất kỳ một chi tiết nhỏ nào trên người nàng, muốn tìm ra chứng cớ để phá hủy cái sự thật trước mắt. Nhưng hy vọng của nàng đã tan biến ---- nhìn Đoạn Vân Tụ gần trong gang tấc mái tóc rối tung, mặt như bạch ngọc lộ ra đỏ ửng, có vẻ dị thường ôn nhu, trước ngực có lồi có lõm, trên người còn tản ra hương thơm nhàn nhạt. Đột nhiên nàng thoáng nhìn qua giá áo thấy một dãy buộc ngực màu trắng.
“Ngươi chính là dùng cái này biến thành nam tử hay sao?” Diệp Tú Thường chỉ vào buộc ngực chất vấn Đoạn Vân Tụ.
“Ta không nghĩ phải đổi thành nam tử, chỉ là tạm thời cải trang một chút...” Đoạn Vân Tụ trên mặt một mảnh hồng vân, “Diệp cô nương, này trường sam đã bị ướt, cô trước để ta đổi lại được không?” Nói xong cũng không đợi đối phương đáp ứng, cầm lấy khăn cùng xiêm y liền vọt đến trên giường, xả hảo màn vội vàng thay đổi.
Xuyên thấu qua màn lụa mỏng manh Diệp Tú Thường thấy Đoạn Vân Tụ cởi bỏ bạch sam, buộc lên mái tóc đen, thấp thoáng hiện ra phần lưng trắng như tuyết. Bất quá này cảnh trí chợt hiện rồi biến mất, rất nhanh bị quần áo bao phủ, mái tóc thật dài cũng bị vãn lên.
Chờ Đoạn Vân Tụ kéo màn xuống giường, lại biến thành thiếu niên tuấn tú như trước.
Bây giờ nhìn đến trang phục của Đoạn Vân Tụ, nước mắt Diệp Tú Thường lại dâng lên. Nàng không muốn cho Đoạn Vân Tụ thấy nước mắt của mình, lập tức tránh cái bàn đi ra ngoài.
Đoạn Vân Tụ ngẩn người, vội vàng đuổi theo, một mực truy đuổi đến một cánh đồng hoang vắng.
Diệp Tú Thường đứng ở nơi đó, nước mắt lã chã rơi xuống, gió đêm thổi qua, lạnh thấu thân thể của nàng, cũng lạnh thấu lòng nàng.
Đoạn Vân Tụ đứng ở phía sau Diệp Tú Thường, trong lòng rất đau. Nàng nghĩ muốn đến ôm Diệp Tú Thường, đem ấm áp của mình cho thân ảnh đơn bạc kia. Nhưng nàng phải áp chế cổ xúc động này của mình.
“Diệp cô nương...” đứng thật lâu sau, Đoạn Vân Tụ rốt cục mở miệng. “Nếu cô nương là bởi vì ta dối gạt cô mà thương tâm, như vậy, ta sẽ hướng cô giải thích...”
Diệp Tú Thường cười khổ ------ “Thương tâm?” Tại sao ta lại thương tâm? Là bởi vì một nữ tử mà thương tâm? Bởi vì chính mình thích một cái nữ tử mà thương tâm? Nếu như ta thật sự bị thương tâm, ngươi một câu “Giải thích” lại có tác dụng gì!
Nhưng nàng phải thừa nhận rằng trái tim mình đã bị rách một lỗ, đau đớn vô cùng.
Diệp Tú Thường liền đứng ở nơi đó, thẳng đến gió đêm làm khô nước mắt trên mặt nàng.
Đoạn Vân Tụ cũng đứng ở nơi đó, đến khi thân mình đã bị gió đêm thổi đến cả người phát run.
“Diệp cô nương, trở về được không, nơi này gió lớn...”
Diệp Tú Thường vẫn trầm mặc, không có bất kỳ phản ứng gì. Ngay lúc Đoạn Vân Tụ nghĩ đến không còn gì để nói nữa, đột nhiên nghe được thanh âm thập phần bình tĩnh của Diệp Tú Thường hỏi: “Ngươi còn gạt ta cái gì, 'Đoạn công tử'?”
Ngữ khí thập phần bình tĩnh, lại bị một tiếng “Đoạn công tử” nghe có vẻ cực kỳ trào phúng.
Đoạn Vân Tụ thấy cay đắng trong lòng. Nàng đi lên phía trước từng bước đứng ở bên người Diệp Tú Thường, nói: “Diệp cô nương nếu đã biết ta là thân nữ nhi, không cần tiếp tục xưng ta là công tử... Nếu ngươi nguyện ý cùng ta làm bằng hữu, có thể gọi ta một tiếng 'Vân Tụ'.” Dừng một chút, lại nói: “Ta vốn tên là Đoạn Vân Tụ, sống ở Cán Trung, phụ thân là Đoạn Hàn. Mười năm trước cả nhà bị sát hại, chỉ có mình ta trốn thoát...”
Diệp Tú Thường khiếp sợ trong lòng không thua gì vừa rồi. Nàng biết trăm năm trước Kinh Hạc Kiếm Pháp danh chấn thiên hạ, cũng nghe qua cuộc thảm sát mười năm trước Đoạn gia bị diệt môn. Chính là không nghĩ tới đứng bên cạnh mình đúng là hậu nhân của Đoạn gia. Nàng lúc này cũng mới hiểu được vì cái gì dưới đêm trăng Đoạn Vân Tụ có vẻ cô đơn cùng thê lương như vậy, vì cái gì ở Tru Ma đại hội Đoạn Vân Tụ hội xúc động như vậy xuất thủ.
Đoạn Vân Tụ lại chậm rãi nói: “Ta vốn đã sắp mất mạng, nhưng lại được Linh Ẩn đạo nhân cứu, rồi bái người làm sư phụ. Hai tháng rưỡi trước ta cáo biệt sư phụ xuống núi, muốn tìm cừu gia. Xong lại theo cô đi Minh Viễn Sơn Trang cũng không phải muốn kiến thức người nào, chỉ là muốn xem có thể thám thính một ít manh mối hay không, ai ngờ không thu hoạch được gì, nên mới khởi hành hồi hương, đi bái tế phụ mẫu cùng ca ca...”
Đoạn Vân Tụ ngữ khí cũng thập phần bình tĩnh, nhưng Diệp Tú Thường lại thấy được trên mặt nàng nỗi cô đơn cùng bi thương, giống như lần đó ở dưới nguyệt dạ. Trong lòng nàng bổng chốc đau nhói, nhưng nàng rất nhanh liền tức giận bản thân vẫn còn đau lòng vì Đoạn Vân Tụ.
“Nguyên lai ngươi là hậu nhân Kinh Hạc kiếm, Tú Thường ánh mắt kém cỏi rồi!
Đoạn Vân Tụ tâm như bị đâm một nhát, “Tú Thường không cần châm chọc, Đoạn gia sớm đã suy tàn, hiện giờ, chỉ còn một mình ta sống ở trên đời này, loại này đau buồn, Tú Thường cũng biết?” Nói xong một giọt nước theo hốc mắt chảy xuống, tích lạc trên cỏ xanh.
Nàng lại xoay người quay mắt về phía Diệp Tú Thường, “Bằng hữu của ta cực ít, từ sau khi quen biết cô, ta là thật tâm muốn cùng cô kết làm bằng hữu, cô thật sự không thể tha thứ cho ta sao?”
Diệp Tú Thường rất muốn nói “Ta cũng không muốn cùng ngươi làm bằng hữu, sai lầm của ngươi há một câu tha thứ lại có thể xóa bỏ sao!” Nhưng nhìn thấy vẻ mặt Đoạn Vân Tụ mang theo chân thành tha thiết mà lại cô đơn nàng nói không nên lời.
Đoạn Vân Tụ đợi thật lâu, thấy Diệp Tú Thường vẫn luôn trầm mặc, lòng nàng chìm xuống đáy biển ---- chính mình thật sự phạm vào tội lớn tày trời, không thể tha thứ sao? Tú Thường, ta rất muốn, thực sự rất muốn có được ấm áp của cô, chính là, nguyên lai cô cũng không thể hiểu được bi ai của ta...
“Một khi đã như vậy, coi như ta cùng Tú Thường không có duyên rồi...”
Nói xong Đoạn Vân Tụ xoay người rời đi. Nàng đi rất chậm rất chậm, hi vọng nghe được Diệp Tú Thường gọi lại chính mình, nói “Ta tha thứ ngươi”, nhưng là nàng đi ra rất xa cũng không có nghe được cái gì.
Diệp Tú Thường nhìn thấy bóng lưng Đoạn Vân Tụ mỏng manh đơn bạc, trong lòng vốn vừa đau vừa giận, nhưng lúc này lại tăng thêm một phần thương tiếc, cảm giác đau lòng càng mãnh liệt hơn. Nàng có cảm giác vô lực với nỗi đau chưa bao giờ có này, lại không cách nào xua tan nó đi được.
-------------