-Mời Lê Hạ Quân vào-cô y tá bước ra gọi tên , cô giật thốt cả người rồi bước vào trong.Mùi sát trùng của bệnh viện rất đặc mùi nên cô cảm thấy sống mũi hơi khó chịu .Cô tiến lại gần chỗ ghế của bệnh nhân, ngồi đối diện với bác sĩ nữ trẻ tuổi.
-Em cảm thấy thế nào?-Người bác sĩ hỏi
-Dạ, em thấy hơi ''đau tim'' khi gặp thầy của em, và cảm thấy hơi nhói nhói khi thầy ấy nghĩ dạy một thời gian - Cô thành thật kể cho bác sĩ nghe, mong sao bác sĩ có thể chữa khỏi bệnh cho mình.
-Học sinh...mà lại như vậy? - bác sĩ nhìn cô một hồi lâu rồi nói- Có phải đi nhầm bệnh viện không?- Bác sĩ nữ nói,làm cô giật mình. Sao lại nhầm? Bệnh viện này là bệnh viện tim mạch đúng rồi mà? Sao bác sĩ nói vậy chứ!Thật bực mình.
_Sao ạ, em vào đúng rồi mà?_cô hỏi lại
_Chị nghĩ em đến bệnh viện tâm lý ấy chứ?_Lại thêm một câu nói khó hiểu nữa.Hừ... Cô nương đây đâu bị điên hay áp lực đâu? Cần gì tới bệnh viện tâm lý kia chứ!Xí.
_Thôi!Chị nói luôn, em hiện tại đang yêu và biết yêu lần đầu đấy nên em mới có cái bệnh như vậy!Em đến bệnh viện tâm lý thì sẽ đươc tâm lý nhiều hơn,chị thì không có rành à nha_Bác sĩ ấy mỉm cười.
_Yêu? Không được! Chị khám cho em đi mà _cô lay tay bác sĩ.Bác sĩ gật đầu rồi khám tổng quát cho cô.Nhưng kết qủa cô đâu bị gì về tim mạch, chẳng lẽ đúng như bác sĩ cô Y.Ê.U _Mà còn là thầy Nguyên cơ đấy.Người không đội trời chung với cô.
_Chị khám thêm lần nữa được không chị?_Không tin vào kết quả này .Cô này nỉ bác sĩ.
_Không!Chị đã khám cho em tận 3lần rồi cơ đấy_Chị bác sĩ ấy nói, đội này liễu chau lại.Cô gật đầu thành toán, rồi ra về.
_Nè!Làm gì lâu thế_Nhung ngồi bên ngoài chờ đợi.
_Không có gì đi thôi_Cô nói rồi kéo tay Nhung đi ăn bánh xèo.Chiều đã ngã bóng,hai bóng dáng mảnh mai bước đi trong hoàng hôn_Khi mặt trời sắp lặn