_Đáng ghét, đáng ghét mà!
_Được rồi, Quân Quân đi về lớp đi_Anh nắm lấy bàn tay của cô, khẽ cười.
Ọt ọt...
Bụng của cô đang đánh trống kêu "QUAN" lúc vào đây cô dự định sẽ rủ anh đi ăn sáng nà. Giờ sắp vào học rồi, phải làm sao đây?HỪ tại cái nụ hôn quyến rũ đến mê người của anh làm cô quên mất đi.
_Em chưa ăn? _Anh nheo mắt về phía cô.
_Ừm..._cô cúi đầu gật gật.
_Không sao, em đã ăn rồi đấy!._Anh nói.
_Ăn? ĂN gì cơ?_ cô khó hiểu
_Ăn nụ hôn! _ Anh nói, cô ngượng đổ cả mặt định cất bước đi. Anh kéo tay cô lại, đưa cho cô một cái bánh ngọt hương bơ. Mùi thơm phức!
_Anh đưa em rồi lấy gì ăn _Cô cầm bánh trên tay rồi nói
_Không sao, Anh còn bánh hương kem_Anh nói
_Sao anh đưa em ăn bơ mà không phải kem? _Cô hỏi.
_Vì anh biết em không bao giờ thích ăn kem!
...
Sân sau của trường, Nhung đang ngồi bên gốc cây phượng để chờ Huy, nhưng hôm nay có lẽ anh ta không đến. Lá cây rì rào Nhưng ngước nhìn lên nhưng chỉ là gió thoảng qua chứ không có ai leo vào cả, thất vọng! Nhung ráng chờ thêm tí nữa... vẫn không có gì. Tiếng trống vang lên, cô ngoái lại lần cúi rồi bước đi vào lớp!
Xoẹt Xoẹt... Lá cây xao động, Nhung bước đi cứ nghĩ chỉ là gió mà bước thẳng vào lớp.
Một chàng trai nhảy vào không ai khác chính là _Lâm Minh Huy, người mà Nhung thích gặp nhất! Nhưng có lẽ cô chưa có duyên rồi, kể vừa đi người bước đến thật là...haizz nếu như vậy liệu Nhung và anh còn có duyên không??? ...
...
Vào lớp cô đang ăn bánh ngọt còn Nhung thì uể oải nằm dài trên bàn.
_Sao vậy?_Cô liếm môi rồi nói.
_Không có gì..._Nhung nói xong rồi nằm xuống tiếp. Aizz sao lại không chia sẽ mà giấu trong lòng đây? Đúng là bạn thân có khác, tuy tính cách không giống nhau Cô thì nhí nhảnh hay cười còn Nhung thì yếu đuối và trầm lặng hơn, nhưng có một điểm cực kỳ giống không thể nào khác được đó là giấu nổi buồn trong lòng!
_Liệu có duyên không?_, Nhung ngẩn đầu dậy hỏi cô, cô trợn mắt thật là to. Nhung đang nói gì thế nhỉ? Có bị ấm đầu không? Cô áp bàn tay nhỏ bé của mình vào trán Nhung. Nhiệt độ bình thường...