Diệp Y Lam bị nhìn có chút không thoải mái, nhìn cái gì chứ, cái tên ngựa đực này, còn nhìn nữa lão nương sẽ nhịn không khoét mắt ngươi quăng cho chó ăn ngay bây giờ tin không.
Tháihậutinh quái nhìn Quân Phong Minh lại nhìn ánh mắt cực kì lạnh nhạt của Diệp Y Lam thì ánh mắt trở nên lấp lánh đầy sao.
Tháihậunhìn qua tần ma ma bên góc, ánh mắt liếc về bàn cờ trên bàn.
Tần ma ma đi theo tháihậunhiều năm như vậy, lập tức hiểu ý của chủ tử.
Tần ma ma kéo léo nhìn qua bàn cờ, kinh hô nói:
" Đây chẳng phải bàn cờ hôm trước tháihậucùng hoàng thượng đánh sao, đây vốn là thế cờ không thể đi tiếp, không nghĩ tới hoànghậunương nương lại có thể khiến nó là cờ hoà."
Quân Phong Minh đôi mắt loé lên thâm ý nhìn bàn cờ, nước cờ không xảo quyệt nhưng quyếttuyệt, mỗi một lần hạ cờ đều có ý nghĩa riêng.
Không nghĩ đến hoànghậunổi tiếng cái gì cũng không biết, về thiên phú chơi cờ lại giỏi như vậy.
Có chút ý tứ.
Quân Phong Minh thì thong thả rồi nhưng Diệp Y Lam tay chân lạnh ngắt, hiện tại nàng không hiểu ý của tháihậunữa thì nàng chính là ngu xuẩn không chỗ nào chê được, nàng thầm hận không thể độn thổ ngay bây giờ.
Tháihậuthấy ánh mắt Quân Phong Minh vẫn giống như một khối băng tuý ý liếc nhìn bàn cờ xong nhanh chóng không thèm để ý tới lập tức bà cảm thấy thất vọng.
" Được rồi, Phong Nhi và Lam Nhi hai con liền ở lại dùng cơm trưa với ai gia đi."
Diệp Y Lam không thể từ trối chỉ mong ngựa đực hoàng đế nhanh chóng từ chối đi.
( Tiểu Nhã: Em nói này, chị đừng có 1 chữ ngựa đực, hai chữ ngựa đực được không, chị là Trạchnữthì anh ấy cũng là Trạch nam đó./ DYL: Thật ra thì người như khối băng như hắn đúng là không trông mong gì/ Tiểu Nhã : Nghẹn...)
Đáng tiếc, dường như Quân Phong Minh căn ban không hề nghe lời cầu nguyện của nàng, hắn rất bình tĩnh nhận lời tháihậu.
" Nhi thần cũng đã lâu không dùng bữa cùng mẫuhậu, hiện tại công vụ cũng không vội, liền cùng mẫuhậudùng bữa đi."
Diệp Y Lam quẫn, ta quẫn, ngươi thật không biết tốt xấu, vì cái gì không nhận lời chứ.
Quân Phong Minh, ngươi nhớ kỹ cho lão nương.
Nụ cười bên khoé môi của Diệp Y Lam cực kì ' ôn nhu' khiến cho Quân Phong Minh lạnh có sống lưng.
Có chút ý tứ.
Quân Phong Minh đáy mắt loé lên chút ý vị thâm trường liếc nhìn Diệp Y Lam một chút.
Tháihậulại một chút cũng không cảm thấy nụ cười của Diệp Y Lam rất quái dị, bà thân mật kéo tay nàng ngồi xuống bàn ăn.
" Ai gia thấy con càng ngày càng gầy, vì thế cho ngự thiện phòng chuẩn bị vài món ăn con thích." Tháihậusót xa nhìn Diệp Y Lam, nàng đã 16 tuổi rồi lại gầy như vậy, một cơn gió cũng có thể thổi bay nàng.
Không được bà nhất định sẽ bồi bổ tốt nha đầu này.
Quân Phong Minh cũng nhịn không được đánh giá Diệp Y Lam, mày kiếm hơi nhíu lại.
Quả thật rất gầy,nữnhân của hắn sao lại gầy như vậy.
Diệp Y Lam cong môi, ra vẽ giận dỗi nói :
" Mẫuhậuđây là chê Lam Nhi không đẹp sao."
" Đúng vậy, nên con phải ăn nhiều một chút, gầy thành cái dạng gì rồi."
Thức ăn đúng dịp đưa lên, tháihậulập tức quăng con trai bảo bối một xó vô cùng vui vẻ gắp thức ăn cho Diệp Y Lam.
Diệp Y Lam hốc mắt có chút đỏ, trong lòng một cổ ấm áp chạy qua.
Trong cung này chỉ sợ có mình tháihậuđối với nàng thật tốt thôi.
Bậc đế vương không thể tin.
Nữnhânhậucung cũng rất đáng sợ.
Vậy hiện tại đối với nàng thật tâm với nàng chỉ có tháihậu.
Lúc trước trong kịch tình chỉ biết hoàng đế với tháihậuvốn tình mẫu tử rất tốt.
Khinữchính xuất hiện, tháihậukhông đồng ý nàng ta lên ngôihậumà bịnữchính hạ sát.
Ai, tháihậuvì mẫuhậutốt với Lam Nhi nên Lam Nhi hứa dù có chết, Lam Nhi cũng sẽ bảo vệ mẫuhậu.
Lại nghĩ đến tên hoàng đế bên cạnh, một cổ tức giận từ đâu xông đến.
Ngựa đực khốnkiếp, nhìn ngươi như vậy lão nương cực kì chán ghét ngươi.
Nàng hung hăng cắn miếng thịt do tháihậugắp, cứ nghĩ đến đó là Quân Phong Minh mà hả giận.
Lão nương cắn chết ngươi, lão nương cắn này, cắn chết ngươi này.
Sau một hồi đại chiến Diệp Y Lam rốt cuộc cũng hả giận mỉm cười.
Chỉ là nàng thấy không khí xung quanh có chút không ổn.
Nàng nhìn tháihậuđũa dừng trên không trung tập trung nhìn nàng, như muốn biết bao lâu rồi nàng không ăn cơm.
Càng nghĩ lòng tháihậuvàng xót xa hơn.
Trái lại Quân Phong Minh là bị ngẩn người, mắt hắn dáng chặt lên đôi môi nhỏ của Diệp Y Lam đang hung hăng cắn thức ăn của nàng.
Hắn nổi cảm xúc lạ thường.
" A, xin lỗi, tướng ăn của con có hơi không tốt." Diệp Y Lam xoa đầu cười hề hề vô tư nói.
" Không sao, rất đẹp ..." Quân Phong Minh lời vừa nói ra, liền hối hận.
Tháihậukhó tin nhìn hắn, Diệp Y Lam trực tiếp ngốc lăng.
Tản băng vừa rồi khen nàng.
Nàngtuyệtđối điên rồi, hay hắn lại lên cơn rồi.