Mái tóc đen tung bay trong gió, gương mặt xinh đẹp như ẩn như hiện trong màng che mặt.
Cả người nữ tử ấy toát ra một loại khí u lan thoang thoảng trong gió xuân khiến người ta yêu thích không thôi.
Xuân nương vừa thấy Du Mộng Nhi xuất hiện lập tức cung kính nói.
“ Chủ tử, mừng ngài chở lại.”
Du Mộng Nhi cười nhẹ, giọng nói của nàng ta êm dịu như một làn nước, đôi mắt to ngập nước của nàng ta lại không dịu dàng như giọng nói mà nó chỉ là một mãnh lạnh lùng.
“ Xuân nương, vất vã cho ngươi rồi.”
“ Được phụ vụ cho chủ nhân là vinh hạnh của thuộc hạ, không vất vã.” Xuân nương thụ sủng nhược kinh nói.
Du Mộng Nhi câu môi cười như không cười nói:
“ Có nhân vật nào không nên xuất hiện ở đây không?”
“ Chủ tử, có một vị công tử tên Diệp Khuynh, bộ dáng đẹp mắt, khí chất bất phàm nhưng không có nội lực, hẳn là vị công tử của gia đình kinh thương nào đó.” Xuân nương vốn không tính bẩm báo nhưng nàng ta khi thấy Diệp Y Lam khi bước vào phòng có dặn dò không cần mang mĩ nhân vào khiến nàng ta nghi ngờ.
Diệp Khuynh sao?
“ Cho ám vệ theo dỏi một chút, phòng trước tránh xảy ra dị động.” Du Mộng Nhi mặc dù miệng thì nói vậy, nhưng ánh mắt rõ là sự coi thường, nàng ta cũng không rảnh quan tâm đến tôm tép.
“ Là.” Xuân Nương lập tức lĩnh mệnh lui xuống.
Xuân Nương có chút không hiểu vì sao chủ nhân lại cần giết quỷ y, rõ ràng không có người ra giá giết quỷ y.
Hơn nữa Hồng Hạc Môn chưa bao giờ giết những người không được thuê giết.
Du Mộng Nhi nở nụ cười nhìn chân trời xa sôi, đối với nàng, quỷ y chính là cản chở con đường của nàng và cả bí mật năm xưa.
Còn có một người nữa....
Trên nóc nhà, một bóng dáng màu lam không rỏ nam nữ nghe rõ từng câu từng chữ, mái tóc đen của người đó tung bay trong gió.
Khóe miệng người đó cũng cong lên nụ cười lạnh sau đó mấp máy môi mỏng: đệ nhất sát thủ Hồng Hạc Môn - Ngọc Diện ( Du Mộng Nhi ) thú vị....
Sau đó hắn cũng biến mất trong không khí.
Hắn vừa biến mất thì tại chỗ đó Diệp Y Lam lại xuất hiện.
Diệp Y Lam nhìn tàn ảnh còn sót lại.
Là Mê Ảnh của Ẩn tộc, vì sao người của Ẩn tộc lại ở đây?
Vì sao lại nhắm vào nữ chính Du Mộng Nhi.
Xem ra có vài chuyện không nằm trong tầm kiểm soát của nàng, trước mắt cứ về hỏi Hồng Ngạn về hoạt động gần đây của Ẩn tộc.
Diệp Y Lam tung người nhảy xuống sau đó chuyển bước chở lại căn phòng.
Nàng ngồi trong phòng nhìn chằm chằm xuống phía dưới, đột nhiên biên độ âm thanh cách phòng nàng có chút thay đổi, Đinh Hương đôi mắt lóe lên tia tàn độc.
Diệp Y Lam thản nhiên nhìn sau đó làm như không thấy tiếp tục thưởng trà.
Quả không hỗ là nữ chính, đủ cẩn thận.
Đinh Hương khó chịu cau mày, lại nhìn chủ nhân của mình đang nhàn nhạt uống trà, một bộ dáng không liên quan đến ta thì lập tức biết chủ nhân tự có tính toán.
--- -----
Bên dưới lầu có một bóng dáng của một nam tử xuất hiện, một thân hắc báo, gương mặt của nam tử cũng không quá đặc biệt, y phục rất tầm thường nên khi bước vào cũng không kinh hách đến đám người xung quanh.
“ Công tử hữu lễ. “ Xuân Nương một bộ dáng nũng nịu xuất hiện trước mặt nam tử hắc bào.
Không như lời chào hỏi của nàng ta với Diệp Y Lam, nàng ta đối với Diệp Y Lam không có cảm giác gì nhưng đối vị công tử náy chính là tôn kính.
Vì chủ nhân của nàng nói người trước mặt chính là quỷ y mà gian hồ hay nhắc đến.
Quỷ Y câu môi cười nhạt: “ Cho ta một phòng đơn một bình rượu là được...”
Lời quỷ y chưa dứt thì một tiếng cắt ngang.
“ Vị công tử này, chủ tử ta chờ người đã lâu.”
Cả Xuân Nương và Quỷ Y tinh tường quay đầu, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn, gương mặt tầm thường cùng với y phục nô bộc bình thường không có điểm khác biệt, nhưng khí chất tuyệt không phải của người bình thường có được.
Xuân nương nhận ra đây là tùy tùng đi cạnh vị công tử tên Diệp Khuynh kia.
Quỷ Y nhìn thoáng qua Đinh Hương, hơi động mũi ngửi được hương nữ tử trên người Đinh Hương thì môi mỏng vẽ lên vòng cung khác lạ.
“ Vậy phiền dẫn đường.”
Đinh Hương bày ra tư thế mời, đợi quỷ y đi qua người mình, thì nàng lạnh nhạt liếc mắt nhìn xuân nương một cái rồi xoay bước bỏ đi, nàng mới không có thời gian nhìn xem sắc mặt của Xuân nương.
Đinh Hương vô cùng khách khí dẫn Quỷ Y lên phòng bao.
Quỷ y rất thắc mắc là vị khách nào lại quỷ dị như vậy, nhưng khi hắn thấy người ngồi trong phòng, một cơn áp lực vô hình đánh thẳng vào hắn.
Diệp Y Lam một tay nâng ly trà, đôi mắt thản nhiên liếc nhìn quỷ y, rồi lại đảo mắt về phía ghế ý bảo ngồi.
Quỷ y thấy vậy cũng không khách khí ngồi xuống, tấm mắt thẳng một đường đánh giá Diệp Y Lam.
Nàng bị người khác đánh giá cũng không để ý, chỉ chuyên tâm thưởng trà.
Rất lâu sau Quỷ y mới mở miệng.
“ Rất không biết vị công tử này quý danh là gì.”
Quỷ y không biết vì sao hắn đối với nàng một chút bài xích cũng không có, hơn nữa còn vô cùng thoải mái