Từ lúc Trình Cảnh Minh bước vào cửa Hoàng Đình, Trần Hoài đã hay tin, cậu ta ngồi trên giường, mang vẻ tức giận vì bị quấy rầy giấc mơ đẹp, khuôn mặt lịch thiệp hôm nào bây giờ lộ rõ vẻ ác ý.
"Cậu ta tới đây giờ này làm gì?" Trần Hoài hỏi.
Trước mặt cậu ta có một người đang đứng, chính là cậu phục vụ trẻ tuổi dẫn Trình Cảnh Minh đi, tên là A Kỳ.
A Kỳ nghiêm túc nhìn vị thiếu gia trước mặt, trong lòng hơi run rẩy, cúi đầu trả lời: "Trình Cảnh Minh gần hai tháng nay không đến, sáng nay đột nhiên dẫn một cô gái tới, có vẻ là muốn chơi, đi thẳng tới chỗ cũ.
"À?" Trần Hoài lẩm bẩm, có vẻ suy ngẫm gật đầu.
A Kỳ giải thích: "Vẫn như cũ, em nói thô lỗ mấy anh ta cũng không bận tâm, cờ bạc hay mại dâm đều từ chối vì không có tiền. Không biết thực lòng hay giả vờ."
Trần Hoài cười khẽ: "Đưa một cô gái như thế nào?"
"Trông rất trẻ, có lẽ cũng tuổi như anh thôi, có vẻ chưa đến những chỗ này bao giờ, hơi e dè."
Trần Hoài kêu lên một tiếng: "Thú vị đấy!"
A Kỳ "ừ" một tiếng.
Trần Hoài suy nghĩ một lúc, "Không kiếm gái, mà đã vậy còn đem theo gái, thì thôi cứ để cậu ta thoả thích đi."
"Cho uống mấy viên thuốc hả?" A Kỳ hiểu ý nhướng mày.
Trần Hoài cười vỗ đầu cậu ta, "Thích cái óc mưu trí của cậu."
A Kỳ cười e thẹn, hài lòng lui ra.
Cánh cửa phòng bị khóa lại, A Kỳ quay đầu lại nhìn, biển hiệu ghi 0332, phòng 0332 câu lạc bộ Hoàng Đình, nơi này luôn là địa điểm riêng của Trần Hoài. Nói về cậu thiếu gia này của ông chủ cũng có chút thú vị, tuổi còn nhỏ mà đã học hết mấy trò bẩn thỉu của người lớn, ăn chơi mại dâm cờ bạc hút chích, gì cũng chơi rất cừ, lại còn giấu giếm ba mình. Trần Hoành Chí tới giờ vẫn tưởng con trai mình tính tình ngoan hiền tốt bụng lắm, chỉ là học hành có phần trung bình.
Quá ngây thơ rồi.
A Kỳ trầm ngâm một lúc, định xuống phòng Trình Cảnh Minh, mới đi được hai bước thì gặp một cô gái gọi, A Kỳ nhận ra đây là người mới, ngoại hình rất chỉnh chu, cũng trẻ, chỉ là tính cách khá cứng rắn. Ban đầu mới vào bị "dạy dỗ" khá khắc nghiệt, giờ đây không còn là gái mới nữa. Lúc này cô ta đang đi về hướng phòng 0332.
Đi ngang qua A Kỳ, cô gái gật đầu khe khẽ chào: "Anh Kỳ."
A Kỳ cũng gật đầu, nhướng nhướng mày, "Cậu ấy gọi cô à?"
Cô gái "vâng" một tiếng, nhíu mày nhẹ, không biết là lo lắng hay sợ hãi, hay là cả hai.
Sau khi A Kỳ đi, Trần Hoài lại nằm xuống giường, thầm suy nghĩ về Trình Cảnh Minh, anh Khải luôn bảo cậu ta theo dõi người này, nhưng cậu ta cảm thấy hắn chẳng có gì đáng quan tâm, cậu ta đã xem hồ sơ của hắn, con trai của một bà mẹ làm gái ở khu ổ chuột Lộc Cảng, bà mẹ chết vì bệnh từ lâu, bỏ lại một mình hắn, lớn lên trong khu ổ chuột như sào huyệt, sống sót đến mười mấy tuổi, trở thành tên du đãng nhỏ, hai ngày một lần vào đồn cảnh sát, các cảnh sát đồn ấy đều quen mặt lắm. Sau này chọc giận ai đó nên chuyển đến huyện Giang, vẫn sống trong một đống phế thải. Thậm chí anh Khải còn nghi ngờ tính xác thực của hồ sơ, nhiều lần kiểm chứng nhưng không tìm ra sai sót gì, ngược lại còn khiến cậu ta cũng bắt đầu hoang tưởng, luôn cảm thấy có gì đó không ổn ở tên này.
Những rác rưởi ở hẻm Hậu, cũng chỉ xứng với những thứ rác rưởi. Tên rác rưởi như hắn... dù ngoại hình coi được, biết đánh nhau, quan hệ rộng, thì cũng vẫn chỉ là rác rưởi.
Xì, đáng để cậu ta theo dõi sao?
Nhắc tới hẻm Hậu làm cậu ta không tự chủ được nghĩ đến Lục Tri Hạ, đóa hoa mọc trong đống rác.
Đáng thương, dễ vỡ, bị ngược đãi cũng bất lực, mong manh quá.
Những thứ mong manh thì nên ở trong nhà kính, không may mọc ra ngoài thì đừng trách gió bão vô tình.
Khóe miệng cậu ta nhếch lên một chút, vì giây phút suy ngẫm, trong lòng dâng lên h@m muốn.
Lúc này cửa rung lên, gái trẻ vào, cúi đầu ngoan ngoãn: "Cậu Trần à, cậu gọi tôi?"
Giọng nói mềm như nước, mang chút e ấp gợi tình non nớt.
“Jasmine à?” Trần Hoài nhấc người lên, tựa vào đó, quan sát cô gái đứng ở cửa qua ánh đèn mờ ảo trong phòng ngủ. Những cô gái ở Hoàng Đình không khác gì mấy so với những nơi khác, tất cả đều có một cái tên giả, và những cái tên này cũng chẳng có gì mới lạ, toàn là những danh xưng tầm thường. Nhưng vẻ ngoài của họ thì luôn là hàng đầu, người phụ nữ trước mắt này càng làm cho người ta chú ý.
Người phụ nữ được gọi là Jasmine gật đầu, mái tóc trượt xuống trước ngực theo động tác gật đầu, lướt qua cổ áo thấp xuống tới ngực.
Trần Hoài ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, gọi cô ta: “Cô qua đây!”
Jasmine bước đi chậm rãi về phía đó, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn, người của Hoàng Đình không sợ Trần Hoành Chí nhưng lại sợ Trần Hoài, cô ta cũng sợ hãi, dù chưa từng tiếp xúc nhưng chân luôn run rẩy không kiểm soát được.
Cuối cùng thì quãng đường ngắn ngủi ấy cũng đã đi đến hồi kết, sự kiên nhẫn của Trần Hoài như đã cạn kiệt từ lâu, cậu ta giật cô ta lại, quăng lên giường, lật mình lên trên, tay chạy dọc theo mái tóc xuống tới ngực cô ta, nắm lấy thứ mềm mại nhưng kiên cố ấy, nắn b óp vài cái rồi cười khẽ, "Thật là thứ đồ chơi thú vị! Chạm vào hai lần mà tôi đã cứng rồi."
Cậu ta cởi bỏ áo ngủ, để lộ thân hình tr@n trụi, và khoe khoang vật tự hào của mình trước ngực cô ta, như một hành vi thường thấy ở sinh vật giống đực.
Còn Jasmine thì run rẩy mãnh liệt.
Cử chỉ tinh tế ấy như chọc giận cậu ta, cậu ta bắt đầu hành động thô bạo, túm lấy mái tóc cô ta, thân hình vốn đang ngồi trên eo cô ta bỗng dưng nhấc lên cao, cho đến khi miệng cô ta ở ngang mặt cậu ta. Cậu ta giữ chặt mái tóc cô ta, buộc cô ta phải ngửa đầu ra sau, cằm hướng lên. Giọng cậu ta trầm thấp: "Mở miệng ra."
Jasmine nhắm mắt lại trong nỗi u buồn, và sau một lát, cô ta cảm nhận được thứ gì đó chui vào miệng, từ từ nóng lên, trở nên cứng cáp, giống như một viên đá núi lửa nóng hổi và cứng rắn, len lỏi vào sâu bên trong, tiến mãi đến tận cuống họng. Cô ta muốn nôn mửa, nhưng phải kìm nén lại.
"Nuốt vào!" Cậu ta ra lệnh, sau đó bắt đầu di chuyển một cách thô bạo.
Jasmine cảm thấy khó chịu đến nỗi như sắp chết, nỗi sợ hãi bao trùm lấy cô ta như một lời nguyền, giống như lần đầu tiên cô ta bước vào Hoàng Đình, đầy nhục nhã, giận dữ và bất lực. Cô ta nhớ lại lời ai đó từng nói, con người không thể hạ thấp đáy vực của mình, nếu không sẽ cứ thế mà tuột dốc mãi mãi cho đến khi không còn gì cả. Mọi thứ, từ khi cô ta bước chân vào đây, đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của cô ta nữa, đáy vực của cô ta, đã sớm biến mất.
"Sướng không?" Trần Hoài vỗ vào mặt cô ta.
Jasmine mở mắt ra, gương mặt gần như chôn vùi vào vùng kín của cậu ta, dáng vẻ ấy giống như một nô lệ há miệng chờ chủ nhân đi tiểu. Cô ta cảm thấy buồn cười và bi thảm trước suy nghĩ đột ngột này của mình.
Cuối cùng, cô ta vẫn gật đầu, giống như một nô lệ lay đuôi xin xỏ, cố gắng làm người khác hài lòng.
Chủ nhân chẳng bao giờ coi trọng lòng trung thành ấy, Trần Hoài cười méo xệch môi, "Thật là đáng đánh!" Cậu ta nói những lời tục tĩu, vẻ mặt lộ rõ sự hả hê độc ác, "Cứ tiếp tục nuốt đi! Li3m cho kỹ vào."
- -------
Mặt Xuân Hòa nóng ran, nhưng không dám giãy giụa, chỗ này có vẻ rất lộn xộn, có người cùng đinh nát nhếch nhác, cũng có kẻ áo vest sang trọng ngồi trước bàn cờ bạc, họ dẫn theo đàn em và máy đếm tiền, âm thầm giết chóc, nhỡ có kẻ thua sạch tiền, nhân viên câu lạc bộ mặc đồng phục đỏ trắng sẽ cho họ vay nặng lãi, tất cả diễn ra trật tự.
Xuân Hòa nhìn chằm chằm những người này, chỉ kêu lên nhỏ: "Đây là phạm pháp mà."
"Luôn có những nơi mặt trời không chiếu tới." Trình Cảnh Minh giải thích cho cô.
Có người va vào Xuân Hòa, thấy là cô gái rất trẻ, tưởng là gái mới vào, nói với Trình Cảnh Minh: "Chơi xong nhường tao chơi đi."
Trình Cảnh Minh liếc anh ta, chỉ chửi thầm một câu: "Cút đi."
Có lẽ vì ánh mắt quá lạnh lùng của hắn, tên kia bỏ đi ngượng ngùng.
Xuân Hòa dựa sát vào hắn hơn, như kẻ đuối nước bám lấy cọng rơm duy nhất, chỉ biết níu chặt.
Qua khu sòng bạc là một sân trống, sân trống đặt hai cái bàn, bàn có vài gã đàn ông cường tráng trong bộ đồ bó sát màu đen ngồi chơi bài cách qua loa.
"Đây là đàn em giữ trật tự. Xung đột ở đây, cảnh sát không thể giải quyết được."
Xuân Hòa nuốt nước bọt, gật đầu.
Hai người tiếp tục đi sâu vào trong, phía trong là các phòng riêng, "Ở trong đó là bọn nghiện m@ túy, và thú vị hơn là hầu hết là thiếu niên."
Trình Cảnh Minh nhíu mày, không chắc việc đưa cô đến đây là đúng hay sai.
"Không ai báo cảnh sát à?" Xuân Hòa ngước nhìn hắn, mặt ngạc nhiên.
Trình Cảnh Minh cười khẩy một tiếng, có lẽ cười cô ngốc nghếch, "Ở đây có luật riêng."
Vòng qua các phòng nhỏ, phía trong hơn nữa là một khán đài hình vuông giống sàn đấu quyền anh, xung quanh là khán đài, có người đứng trên sàn diễn gì đó, Trình Cảnh Minh che mắt cô, "Đó là mấy gái bao, trò họ chơi quá tục tĩu, em đừng nhìn nữa."
Xuân Hoà “ừ” một tiếng, cảm thấy người mình như lơ đãng, như đang trong mơ, không phải sự thật.
Chỗ này... có đủ cả ba tệ nạn: mại dâm, cờ bạc, m@ túy.
Cuối cùng họ đã đến nơi, hắn cuối cùng cũng buông tay che mắt cô ra, nơi này tận sâu bên trong, nhưng không có gì mới lạ cả, chỉ là một phòng chơi bi-a, bên trong toàn là những thanh niên, có vài khuôn mặt mà Xuân Hoà có thể nhận ra, là học sinh của trường trung học Chiêu Dương.
"Ồ, đại ca Minh đến rồi."
"Lâu rồi không gặp."
"Nào nào, đại ca Minh chơi một lúc ở đây đi."
"Đây không phải là chị dâu sao? Chào chị dâu, chị dâu khỏe không!" Người kia tiến lại bắt tay Xuân Hòa nhưng bị Trình Cảnh Minh ngăn lại.
Hắn cười một cách khó hiểu: "Rút tay ra đi, tay của chị dâu có phải để nắm bừa đâu?"
Xuân Hòa thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay đầy mồ hôi, chỉ có thể cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, mặt không biểu cảm nhìn những người kia.
Người đó cười ngượng ngùng: "Tôi xin lỗi!"
Trình Cảnh Minh không nói thêm gì nữa, dẫn Xuân Hòa đến chiếc sofa bên cạnh và ôm cô ngồi xuống.
Hắn nói: "Ngồi lên đùi tôi đi, gần gũi một chút."
"Cái gì?" Xuân Hòa nghi ngờ mình đã nghe nhầm.
"Tôi sẽ giải thích khi ra ngoài." Hắn thấp giọng nói với cô: "Chịu đựng một chút, được không?"
Danh Sách Chương: