Mục lục
HUYNH SỦNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Du Ninh đột nhiên cười nhẹ.

Hắn là cái người mặc dù lúc đối đáp với người khác trên mặt thường mang theo nụ cười ấm áp làm cho người ta cảm thấy hắn rất thân thiết gần gũi nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ nhận ra cả người hắn giống như được bọc trong một lớp băng mỏng quanh thân. Coi như biểu hiện với người khác rất thân thiết gần gũi nhưng thật ra là rất xa cách.


Nhưng bây giờ, đôi mày dài của hắn giãn ra, đuôi mắt nhếch lên. Trong nháy mắt chỉ làm cho người ta cảm thấy lớp băng mỏng trên người hắn kia đang tan chảy, mặt mày tuấn tú nhu hòa đến không thể tin được.

Vậy mà Diệp Trăn Trăn rất không có tiền đồ nhìn ngây dại.

Hứa Du Ninh đã vươn tay, hai ngón tay thon dài trắng noãn nhặt lên một viên kẹo tống tử từ trong lòng bàn tay nàng cho vào trong miệng, sau đó khóe môi lộ ra nụ cười nhẹ, gật đầu về phía nàng nói cảm ơn: "Bánh tống tử đường rất ngọt, cám ơn."

Giọng nói du dương thanh mát còn mang theo vài phần ý cười.

Không những sinh ra có vẻ ngoài xuất chúng mà giọng nói cũng dễ nghe đến như vậy. Người này thật đúng là con cưng của lão thiên gia a.

Trong lòng Diệp Trăn Trăn nghĩ như vậy cũng nhẹ gật đầu với Hứa Du Ninh, không nói chuyện.

Thứ nhất là bị giật mình trước vẻ đẹp còn chưa kịp phản ứng lại hoàn toàn. Thứ hai là hai người bọn họ vẫn còn chưa quen thuộc, không biết nói lời gì với hắn mới tốt. Thứ ba cũng là quan trọng nhất, nguyên thân đến cùng thì cũng ngây ngốc nhiều năm như vậy không thể ngay lập tức tất cả đều tốt lên được. Nên làm cho người bên ngoài cảm thấy nàng đang tốt lên từ từ.


Tiếp sau đó Hứa Du Ninh mang nàng đến gian phòng của nàng.


Mặt chính Hứa gia có ba gian phòng, nhà chính ở giữa, hai bên theo thứ tự là phòng ngủ của Hứa Hưng Xương và Hứa Du Ninh. Bây giờ phòng ngủ của Diệp Trăn Trăn là phòng ngủ ban đầu của Hứa Du Ninh ở giữa xây một bức tường ngăn cách thành hai gian.

Là nửa gian trước. Bên trong đặt một chiếc giường gỗ mỏng giản dị, một tủ quần áo, một chiếc bàn vuông nhỏ và một cái ghế.

Mặc dù mọi thứ đơn sơ cũng đã cũ nhưng có thể nhìn ra được phụ tử hai người Hứa gia đều rất dụng tâm sắp xếp.

Sau khi Hứa Du Ninh vào nhà, vừa nói chậm rãi giới thiệu xuất xứ các đồ vật trong phòng này cho Diệp Trăn Trăn, hỏi nàng có muốn mua thêm vật gì không vừa dùng ánh mắt không để lại dấu vết quan sát nàng.

Rõ ràng người trong thôn Long Đường đều nói Diệp Trăn Trăn là đồ ngốc nhưng mà theo những gì hắn vừa mới nhìn thấy, Diệp Trăn Trăn tuyệt đối không phải là đồ ngốc.

Nhưng rất có thể là kiểu người không nói nhiều.

Đến cùng trước kia nàng là đồ ngốc thật hay là thôn dân nhìn thấy nàng không thích nói chuyện, nghe nhầm đồn bậy, mới nói nàng là cái đồ ngốc?

Chỉ thấy trên mặt Diệp Trăn Trăn cũng không có biểu hiện gì đặc biệt chỉ đi lại khắp nơi trong phòng nhìn xem. Chợt thấy trên tường dán bốn bức họa liền đi qua nhìn.

Là bốn tờ giấy trắng mềm rất bình thường, phía trên phân biệt vẽ hoa đào, hoa sen, hoa cúc và hoa mai, góc trên bên phải cũng có đề thơ.

Vậy mà tất cả hình vẽ đều không phải là màu đen trắng. Như hoa đóa ở trên những bức họa này đều dùng màu sắc của những thuốc màu từ phấn son bột chì. Lại vẽ đến hoa đào mềm mại xinh đẹp, hoa sen thanh tú, hoa cúc cao khiết, hoa mai kiêu ngạo lạnh lùng, tươi đẹp như mới vừa từ trên cành cây hái xuống dán ngay lên trên giấy sống động y như thật. Chữ viết khắc phía trên cũng tự nhiên ôn hòa có khuôn phép chuẩn mực nhưng lại không mất vẻ thanh tú nhẹ nhàng.

Phòng ở thôn quên vốn thấp bé, bốn vách tường cũng không có cọ sạch, cửa sổ mở cũng không lớn cho nên khó tránh khỏi trong phòng lộ ra tia sáng ảm đạm. Ở bên trong ở lâu ngày đến cả tâm tình cũng sẽ bắt đầu có mấy phần ảm đạm.

Nhưng mà bây giờ trên bức lồi lõm không bằng phẳng này dán bốn tờ tranh này, chỉ làm cho người ta cảm thấy trước mắt tươi sáng, tâm tình cũng tốt lên không ít.

Hơn nữa nhìn thật sự cũng có chút giống gian phòng của tiểu cô nương gia ở.

Bức vẽ hoa, đề chữ này là của người nào? Cho dù Diệp Trăn Trăn không hiểu chút nào về thư hoạ phía trên nhưng cũng nhìn ra được những bức vẽ hoa này rất tốt, chữ cũng viết rất đẹp.

Diệp Trăn Trăn quay đầu nhìn Hứa Du Ninh.

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc nhìn qua của nàng Hứa Du Ninh mỉm cười giải thích: "Đồ dùng trong phòng đều đã cũ, màu sắc cũng ảm đạm, ta lo lắng ngươi ở sẽ không thích. Cho nên trong lúc rảnh rỗi ta liền vẽ ra bốn bức họa này, ngươi sớm tối nhìn xem tâm tình cũng sẽ tốt lên một chút."

Thì ra đây là Hứa Du Ninh vẽ hoa, viết chữ nha! Khó trách mấy ngày nay nàng từng nghe đám người Diệp Hà Hoa và Diệp Tế Muội nhắc qua, nói Hứa Du Ninh là cái người rất thông minh, tài học rất cao.

Chỉ đáng tiếc là sau này đùi phải của hắn bị gãy nếu không bây giờ chắc chắn đã đã thi đậu tú tài. Nói không chừng còn thi đậu kì thi hương nha.

Hơn nữa người này đúng là cẩn thận nha. Còn biết vẽ mấy bức họa dán trong phòng tiểu cô nương. Chỉ là lo lắng nàng sẽ ghét bỏ gian phòng này thu dọn sắp xếp không tốt, lo lắng nàng sẽ không thích.

Nguyên thân làm đồ ngốc nhiều năm như vậy, người này chắc chắn cũng biết đến. Nhưng còn vì cái đồ đần là nàng đây mà hao phí tâm tư chứ không phải qua loa cho xong. Xem ra hai phụ tử Hứa gia này thật sự đều là người rất hiền lành.

Diệp Trăn Trăn trong lòng cảm kích liền nghĩ lần này phải mở miệng đa tạ hắn một câu.

Liền nhẹ gật đầu với hắn, khách khí nói: "Cám, cám ơn, ngươi."


Mặc dù dây thanh âm của nguyên thân cái gì cũng bình thường nhưng đã tám năm nay cũng không có nói một lời nào. Cho dù bây giờ Diệp Trăn Trăn muốn nói chuyện nhưng thanh âm vẫn cứ khó tránh khỏi sẽ mang theo một chút khàn khàn và cắn chữ không rõ ràng.

Nhưng Hứa Du Ninh vẫn nghe hiểu. Nhẹ nhàng cười với nàng: "Sau này ngươi ta chính là huynh muội, ngươi không cần khách khí với ta như vậy."

Diệp Trăn Trăn nhớ lại Hứa Du Ninh với mới nói chuyện trước mặt Hứa Hưng Xương, lúc ấy Hứa Du Ninh đã gọi nàng là muội muội.

Khi đó trong lòng Diệp Trăn Trăn cũng có mấy phần kinh ngạc, nghĩ đến người này thật đúng là không có chút khách khí nào. Diệp Tế Muội và Hứa Hưng Xương nửa đường thành phu thê, trước kia Hứa Du Ninh cũng không quen biết nàng nhưng ngay lập tức liền có thể gọi nàng là muội muội.

Bây giờ xem ra, đây chính là chỗ thông minh của Hứa Du Ninh. Cũng rõ ràng khí chất con người hắn âm u lạnh lẽo nhưng vẫn sẽ để cho người ta cảm thấy lúc nói chuyện với hắn một chút gánh nặng trong lòng cũng không có.

Bởi vì hắn nói chuyện làm việc cho tới bây giờ đều là đứng ở góc nhìn suy nghĩ của đối phương.

Đương nhiên cũng có một mặt là phụ tử hai người bọn họ thật sự rất vui khi Diệp Tế Muội gả tới đây, yêu ai yêu cả đường đi cho nên ngay cả đối xử với nàng cũng rất tốt.

Liền nhẹ gật đầu đang muốn nói chuyện chợt nghe thấy phía ngoài sân truyền đến một trận ồn ào.

Diệp Trăn Trăn theo bản năng quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ liền nhìn thấy bên ngoài sân có một đội người tới.

Là đội ngũ đưa gả. Diệp Tế Muội tới.

Ngay sau đó là một trận lốp bốp, tiếng pháo đốt đinh tai nhức óc vang lên.

Mặc dù Diệp Trăn Trăn nhìn thấy Hứa Du Ninh đang nói chuyện nhưng trong tiếng pháo đốt lớn như này cho dù là công phu sư tử rống nàng cũng chưa chắc có thể nghe được a. Phỏng đoán Hứa Du Ninh chắc là gọi nàng đi cũng với hắn ra ngoài. Nàng cũng không chần chờ, đi qua đẩy xe lăn liền cùng Hứa Du Ninh đi ra khỏi phòng.

Diệp Tế Muội đã vào trong nhà, ánh mắt đang nhìn xung quanh tìm kiếm Diệp Trăn Trăn. Khi nhìn thấy Diệp Trăn Trăn lập tức đi nhanh về phía trước vài bước, nắm lấy tay nàng.

Mặc dù mới tách ra chưa đến một buổi sáng nhưng trong lòng Diệp Tế Muội vẫn cứ nhớ mong đến Diệp Trăn Trăn. Chỉ sợ hôm nay Hứa gia nhiều người, Hứa Hưng Xương không để ý tới Diệp Trăn Trăn để cho nàng chịu ủy khuất.

Bây giờ nhìn nàng rất tốt, Diệp Tế Muội mới yên lòng.

Pháo bên ngoài đã đốt xong, lỗ tai Diệp Trăn Trăn mới cảm thấy thanh tịnh được đôi chút thì tiếng cười đùa cùng tiếng nói chuyện hò hét ầm ĩ khắp cả phòng lại ngay lập tức lao qua.

Nàng cố gắng lắm mới có thể nghe được Diệp Tế Muội đang nói chuyện với nàng, hỏi nàng buổi sáng qua đây có tốt không, có người khi dễ nàng hay không.

Diệp Trăn Trăn vốn còn muốn dùng gật đầu lắc đầu để trả lời nhưng nghe thấy Diệp Tế Muội hỏi xong câu này, nàng liền không biết nên gật đầu hay là lắc đầu.

Nàng trải qua buổi sáng rất tốt, cái kia nàng nên trả lời gật đầu, có người khi dễ nàng hay không, cái đó nàng nên lắc đầu. Cho nên rốt cuộc là nên gật đầu hay là lắc đầu đây?

Nghĩ một chút, nàng liền xoay người chỉ vào Hứa Du Ninh nói với Diệp Tế Muội: "Có hắn, hắn chăm, chăm sóc con, con, con rất tốt."

Diệp Trăn Trăn cũng phát hiện, bây giờ nàng nói một chữ hai chữ vẫn còn lưu loát, nói ba chữ trở lên sẽ có chút nói lắp. Nhưng nàng cũng không lo lắng, kiểu gì sau này cũng sẽ luyện tập từ từ tốt lên.

Giọng nói của nàng vốn dĩ không lớn chỉ có Diệp Tế Muội, hai người thôn dân đứng bên cạnh Diệp Tế Muội và Hứa Du Ninh đứng ở sau lưng nàng, Hứa Hưng Xương nghe được. Diệp Tế Muội và Hứa Du Ninh thì thôi đều biết nàng đã có thể nói chuyện nên cũng không có quá ngạc nhiên. Nhưng hai thôn dân kia và Hứa Hưng Xương chính là sợ hãi đến hỏng rồi dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ nhìn Diệp Trăn Trăn.


Trong đó có một thôn dân khôi phục trở lại đột nhiên lớn tiếng hô lên: "Cha nương ơi! Cái ngốc khuê nữ ngốc nhà Tế Muội lại vừa mới nói chuyện? ! Hai lỗ tai này của ta sẽ không phải là bị tiếng pháo nổ vừa rồi mà nghe lầm đi?"

Diệp Tế Muội lập tức không vui: "Ngươi cái người này sao lại nói như vậy? Khuê nữ của ta sao lại ngốc được?"

Nói xong, đưa tay lên sờ đầu Diệp Trăn Trăn, mỉm cười triều mến: "Trăn Trăn nhà ta chưa bao giờ là đồ ngốc."

Người trong phòng cũng đều sợ hãi, tất cả đều dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Diệp Trăn Trăn.

Lần đầu tiên làm tiêu điểm ở trong đám người Diệp Trăn Trăn nhận ra bản thân còn rất bình tĩnh. Lại còn có thể thận trọng ung dung đối với mấy người thôn dân sắp ngây người ra như phỗng này gật đầu nhẹ.

Diệp Hà Hoa làm bà mối cũng vừa mới đi trong đội ngũ đưa gả Diệp Tế Muội theo qua đây. Buổi sáng bà đã biết chuyện Diệp Trăn Trăn có thể nói chuyện, bây giờ nhìn thấy những thôn dân trong nhà đều ngây ngốc ra, bà liền rất có cảm giác thành tựu mở miệng lớn tiếng nói: "Bây giờ các ngươi mới biết Trăn Trăn có thể mở miệng nói chuyện sao? Nói thật cho các ngươi biết thật ra hài tử Trăn Trăn này tối hôm qua đã mở miệng bắt đầu nói chuyện."

Nói xong rồi lại cười: "Ta nói cửa hôn sự của Tế Muội và Hứa tú tài này có kết quả tốt nha. Vượng nhân! Các ngươi nhìn xem, tám năm trước Trăn Trăn không có nói ra một chữ vậy mà tối hôm qua đột nhiên có thể mở miệng gọi nương. Hai mắt nhìn cũng sáng sủa lên. Ta nhìn a, nói không chừng sau này chân của hài tử A Ninh cũng có thể tốt lên. Hứa tú tài, ngươi có phúc khí nha. Sau này, cuộc sống của ngươi và Tế Muội chắc chắc càng ngày càng thịnh vượng."

Hai câu nói cuối cùng là nói với Hứa Hưng Xương và Hứa Du Ninh.

Trên mặt Hứa Du Ninh vẫn là nụ cười nhẹ nhàng lễ phép, không có biểu lộ cảm xúc đặc biệt gì. Vẻ mặt Hứa Hưng Xương thì có chút ngại ngùng cũng có chút phấn khích.

Thứ nhất ở trước mặt nhiều người như vậy bị Diệp Hà Hoa nói cửa thành thân của hắn và Diệp Tế Muội tốt, da mặt hắn mỏng, tóm lại sẽ có chút không hay lắm. Thứ hai, hắn cũng biết chuyện Diệp Trăn Trăn ngốc tám năm nay, một chữ cũng chưa nói nhưng quả thật hắn cũng vừa mới chính tai nghe được Diệp Trăn Trăn nói chuyện.

Loại thuyết pháp xung hỉ (1) dân gian này vẫn còn đang lưu hành, mặc dù trước đây Hứa Hưng Xương không tin nhưng mà bây giờ hắn tình nguyện tin tưởng.
(1) xung hỉ: Phong tục mê tín thời xưa. Khi một người bị bệnh nặng họ sẽ sử dụng chuyện vui để xua tan cái gọi là linh hồn ma quỷ giống như cứu mạng sống của một người bằng cách cho anh ta một đám cưới để chống lại sự xui xẻo của anh ta.

Hơn nữa bây giờ Diệp Trăn Trăn quả thật đột nhiên có thể nói chuyện, sự thật bày ra trước mắt.

Liền chắp tay hành lễ với Diệp Hà Hoa, vái chào thật sâu: "Đa tạ cát ngôn của ngài."

Có người hành lễ như vậy đối với mình chắc chắn vẫn rất cao hứng. Huống chi thật ra trong lòng Diệp Hà Hoa cũng kính trọng người đọc sách nếu không đối với chuyện thành thân của hai người Diệp Tế Muội và Hứa Hưng Xương bà cũng sẽ không nhiệt tình tác hợp đến như vậy.

Có lòng muốn để cho tất cả mọi người đều vui mừng. Đặc biệt là nhân vật chính ngày hôm nay Hứa Hưng Xương và Diệp Tế Muội vui mừng, bà đi qua nắm lấy tay Diệp Trăn Trăn, cười hiền từ nói chuyện với nàng: "Hảo hài tử, hôm nay là ngày thành thân của nương con."

Nói xong đưa tay chỉ Hứa Hưng Xương và Hứa Du Ninh cho Diệp Trăn Trăn nhìn, dịu dàng nói: "Sau này đây chính là cha con, ca ca của con. Đến, hảo hài tử, lại đây gọi bọn họ một tiếng đi."

Nói xong đẩy Diệp Trăn Trăn đến trước mặt Hứa Hưng Xương và Hứa Du Ninh, một mặt mong đợi nhìn nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK