Nãi nãi Hổ tử bị chọc tức khuôn mặt lập tức đỏ bừng, ánh mắt nhìn Diệp Trăn Trăn dường như mang theo lửa.
"Ngươi cái tiểu… "
Bà ta vốn muốn mắng Diệp Trăn Trăn là tiểu súc sinh, nhưng nhớ tới chuyện vừa rồi, không tự nhiên chuyển miệng, mắng: "Ngươi cái tiểu tiện, nhân! Người lớn nhà ngươi không biết được dạy ngươi, ngay cả già cả lớn bé trên dưới cũng không biết vậy thì hôm nay để ta dạy dỗ ngươi thật tốt."
Nói xong đôi chân nhỏ lắc lư muốn nhào tới đánh Diệp Trăn Trăn.
Diệp Tế Muội có thể để yên cho bà ta tới đánh? Lập tức nghiêng người ngăn cản đường đi của bà ta, trầm mặt mắng: "Hai chúng ta hôm nay dù sao cũng đã trở mặt, ta cũng mặc kệ bà lớn hay nhỏ tuổi, có phải cái trưởng bối chó má gì hay không, dù sao ta chỉ một câu, nếu bà dám đụng đến một đầu ngón tay Trăn Trăn nhà ta, có tin hôm nay ta sẽ chặt ngay đôi tay này của bà hay không?!"
Hứa Hưng Xương lúc này cũng đứng ở bên cạnh Diệp Tế Muội, ánh mắt lặng im nhìn chằm chằm nãi nãi Hổ tử.
Cho dù ông là người thành thật, nhưng cả nhà bị sỉ nhục đến mức này ông không còn biện pháp nào nhẫn nhịn được nữa.
Vả lại, Diệp Tế Muội giờ đã là thê tử của ông, Diệp Trăn Trăn là nữ nhi ông, để ông - một đại nam nhân đứng ở chỗ này, còn có thể để cho người ta ức hiếp thê tử của mình sao?
Làm trượng phu, làm phụ thân, nếu như ngay cả thê tử nữ nhi của mình cũng không bảo vệ được, vậy ông còn là nam nhân làm gì?
Cho nên trong lòng Hứa Hưng Xương đã hạ quyết tâm, nếu như nãi nãi Hổ tử thật dám đả thương Diệp Trăn Trăn và Diệp Tế Muội một cái, cho dù liều mạng không cần nhã nhặn, ông cũng phải động thủ với bà ta.
Lúc này, Hứa Du Ninh cũng ngồi trên xe lăn thò người ra, một tay nắm chặt tay Diệp Trăn Trăn kéo nàng đến bên cạnh mình, một cái tay khác thì nắm chặt gậy gỗ trong tay.
Vừa rồi mặc dù hắn được Diệp Tế Muội và Hứa Hưng Xương đỡ trở về xe lăn, nhưng để tránh ngộ nhỡ, gậy gỗ trong tay hắn không ném đi, vẫn giữ trong tay, nằm ngang ở trên đầu gối mình.
Diệp Trăn Trăn hiểu được hành động của ba người bọn họ là đang bảo vệ nàng, trong lòng rất cảm động, hốc mắt cũng nhịn không được hơi nóng lên.
Đời trước nàng mặc kệ là bị đệ đệ ăn hiếp hay là bị ngoại nhân ăn hiếp cha mẹ của nàng chưa từng bảo vệ nàng thì không nói, ngược lại mỗi lần như vậy đều trách cứ nàng. Lâu dần chính nàng cũng không quan tâm đến nữa. Thậm chí có đôi khi cảm thấy nàng là người dư thừa trong nhà, trên đời này căn bản sẽ không có người quan tâm đến nàng.
Nhưng mà hiện tại, Hứa Hưng Xương, Diệp Tế Muội, còn có Hứa Du Ninh, đối mặt với người có khả năng gây bất lợi với nàng, ba người bọn họ đều đứng ở trước mặt nàng, để nàng ở sau lưng mà bảo vệ.
Cổ họng Diệp Trăn Trăn êm ẩm, nói không ra lời, chỉ biết trở tay nắm thật chặt tay Hứa Du Ninh.
Bàn tay thiếu niên kỳ thật cũng không tính là dày rộng có lực, trong lòng bàn tay thậm chí còn có một lớp vết chai mỏng. Nhưng lúc này, được một bàn tay như vậy cầm, Diệp Trăn Trăn vẫn cảm thấy trong lòng an ổn, yên tâm trước đây chưa từng có.
Bỗng nhiên bị tay Diệp Trăn Trăn lật ngược cầm thật chặt, Hứa Du Ninh nghiêng đầu nhìn qua. Chỉ thấy hốc mắt tiểu cô nương hồng hồng, khi nhìn kỹ, bên trong đôi mắt hạnh dường như đang lóe lên ánh nước.
Hứa Du Ninh chỉ cho là Diệp Trăn Trăn bị sợ hãi, ôn nhu an ủi nàng: "Đừng sợ, chúng ta ở chỗ này, sẽ không để bà ta đánh muội."
Đây là muội muội của hắn, người nhà của hắn. Trước đó một đường không ngại cực khổ đẩy hắn, đỡ hắn, vừa rồi còn không để ý chính mình còn bé sợ hãi, cũng mở miệng lên tiếng ủng hộ Diệp Tế Muội và Hứa Hưng Xương, hắn nhất định phải che chở nàng thật tốt, sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào đánh nàng dù chỉ một cái.
"Vâng."
Diệp Trăn Trăn liên tục gật đầu.
Nàng không sợ. Có người nhà bảo vệ nàng như thế, từ nay về sau nàng không còn sợ cái gì nữa.
Bên kia tình huống lại có biến hóa. Cha Hổ tử đã từ phòng nhỏ bên cạnh tìm được dây thừng trở lại, thấy cảnh tượng mẹ của mình đang giằng co với Diệp Tế Muội và Hứa Hưng Xương. Hơn nữa rõ ràng mẹ hắn lại còn ở thế yếu. Vội vàng ném đồ vật cầm trong tay nhanh chân đi tới, quát hỏi Diệp Tế Muội và Hứa Hưng Xương: "Hai người các ngươi muốn làm gì?"
Cha Hổ tử dáng người cao lớn thô kệch, rất khỏe mạnh. Bỗng nhiên mở miệng lớn tiếng nói chuyện, không nói đến tiếng nói như chuông lớn, chấn động màng nhĩ đến mức đau nhức, thế nhưng khẳng định không thể khinh thường.
Có điều Diệp Tế Muội cũng không sợ hắn!
Bà mà giận lên, ai cũng không sợ, ai cũng dám mắng, ai cũng dám đánh.
Tức thì ngẩng đầu, ánh mắt rất bình tĩnh nhìn cha Hổ tử, nói: "Nương ngươi muốn đánh nữ nhi ta, ngươi nói ta có nên ngăn cản bà hay không?"
Cha Hổ tử nhìn thoáng qua Diệp Trăn Trăn.
Tiểu cô nương trông có vẻ mảnh khảnh rất, dường như gió thổi một cái cũng ngã. Tiểu cô nương như thế này, ai nhẫn tâm ra tay đánh chứ?
Nhưng Hổ tử cha biết nương mình là hạng người gì. Ngay cả cháu gái ruột của mình cũng có thể độc ác quyết tâm vứt bỏ, đánh một tiểu cô nương tám tuổi thì tính là gì?
Nên nhẹ giọng nói với nãi nãi Hổ tử: "Nương, người ta vẫn một đứa bé, làm sao người muốn đánh nó?"
Trong giọng nói khá không đồng ý.
Nãi nãi Hổ tử nghe xong phổi thiếu chút tức đến nổ tung, quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn cha Hổ tử một cái.
Được lắm, nhi tử ruột của mình, cùi chỏ giơ ra bên ngoài, ấy vậy nói giúp người ngoài không giúp bà ta!
Bắt đầu lớn tiếng la hét: "Ngươi cái thứ vong ân bội nghĩa này! Ngươi xem người ta là một đứa bé, yêu thương nàng, nhưng nó vừa mới mắng nương ngươi là tiểu súc sinh đấy! Loại hài tử không được gia đình dạy dỗ, sao ta không đánh được hả? Đánh nàng là vì tốt cho nó, dạy dỗ nó, để cho sau này nó khỏi ra ngoài chửi loạn người ta, bị người ta đánh."
"Nữ nhi của ta chính ta sẽ dạy, không phiền bà động thủ."
Lời này là Hứa Hưng Xương nói. Ông cũng thật sự rất tức giận, không phải căn cứ vào sự dạy dỗ khi còn bé của ông, căn bản không thể mở miệng cãi lại lão nhân tóc đã hoa râm.
Thế nhưng trước kia ông cũng chưa từng gặp phải lão nhân nào không thèm nói đạo lý, hung hăng càn rỡ giống như nãi nãi Hổ tử.
"Nữ nhi ngươi?" Nãi nãi Hổ tử nghe vậy, giọng nói rất trào phúng, buồn cười nói với ông, "Năm đó chính ngươi nhặt đượ đứa con trai đem về nuôi, đổ vỏ liền thôi, hiện tại tuổi đã cao, nửa đường thành thân, cũng xem đứa con gái người ta không biết nhặt ở nơi nào thành nữ nhi mình. Lão tử ngươi dầu gì cũng sinh được đứa con là ngươi, nhưng có thể đến đời ngươi, Hứa gia các ngươi sẽ phải. . ."
Lời nói hả hê, cười trên nỗi đau của người khác còn chưa nói xong, lại đột nhiên nghe được đến mấy tiếng vỗ bàn nặng nề: "Đi, đi, các ngươi mỗi người bảy mồm tám mỏ chõ vào không yên được! Ồn ào khiến ta nhức đầu."
Là Diệp Tu Văn vỗ bàn.
Hắn ta vốn chỉ là muốn cho Hứa Hưng Xương ăn tức, nhìn ông không thoải mái. Mà dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với Hứa Hưng Xương, cảm thấy người đàng hoàng này cho dù có tức giận, nhất định sẽ chôn trong lòng, không biểu hiện ra ngoài. Nhưng cái nào biết được hôm nay mặt trời mọc đằng Tây, Hứa Hưng Xương lại còn biết tức giận mắng chửi người! Hơn nữa nhìn dáng vẻ kia của ông, lại thêm nãi nãi Hổ tử lại không thèm nói đạo lý, làm không tốt Hứa Hưng Xương sẽ động thủ mất!
Nãi nãi Hổ tử cũng thế, giọng vừa nhọn vừa sắc, kêu lên giống như mấy trăm con vịt ghé vào tai hắn kêu vậy. Giọng Diệp Tế Muội đương nhiên cũng không thể khinh thường. Lại thêm cha Hổ tử và Hứa Hưng Xương, Diệp Tu Văn chỉ cảm thấy đầu của mình bị bọn họ gây ầm ĩ muốn nổ tung. Không thể nhịn được thêm nữa, lúc này mới vỗ bàn để mấy người bọn họ im miệng.
Hứa Du Ninh không nói gì, chỉ thờ ơ lạnh nhạt quan sát tình hình trong phòng.
Hắn hiện tại còn chưa lớn, có thể trong phòng đều là người lớn, không có chỗ cho hắn xen vào. Nhưng chỉ cần hắn vào thời khắc mấu chốt nói một câu quan trọng thì có thể đủ để thay đổi tình thế.
Ngay cả Diệp Tu Văn cũng đã phát cáu, nãi nãi Hổ tử tự nhiên không còn dám cao giọng nữa.
Nhưng bà không muốn cứ như vậy buông tha Diệp Tế Muội, quay sang hỏi Diệp Tu Văn: "Tộc trưởng, roi da trừng phạt Diệp Tế Muội này, còn muốn đánh nữa hay không?"
Diệp Tu Văn vẫn không trả lời, Hứa Hưng Xương nói trước: "Con trai ta mới đã nói rồi, nếu Tế Muội đã là thê tử của ta, như vậy nàng đã không còn là nàng dâu thôn Long Đường nữa. Làm sao còn có thể dùng tộc quy thôn Long Đường để ràng buộc nàng? Trong thiên hạ không có đạo lý này."
Trong lời nói rất bảo vệ Diệp Tế Muội.
Nãi nãi Hổ tử đương nhiên không cam lòng, lớn tiếng kêu lên: "Làm sao lại không thể ràng buộc nàng? Cho dù nàng gả cho ngươi, chỉ cần nàng còn ở trong thôn Long Đường, như vậy nàng ắt phải thuộc quyền quản lý của Tộc trưởng. Tộc trưởng chúng ta nói nàng đã làm sai, muốn đánh nàng, vậy nàng phải gánh chịu."
Diệp Tế Muội cũng không phải người dễ bị lừa, nghe vậy lập tức nói: "Nếu đã nói như thế, vậy ruộng đồng dưới danh ta cũng không thể trả lại cho trong thôn. Chung quy không có người nào muốn ta giao ra ruộng đồng lại nói ta đã gả họ khác, không phải là người thôn Long Đường các ngươi, nhưng hết lần này đến lần khác muốn quản ta, đánh ta, còn nói ta còn ở nơi này phải được tộc trưởng quản lý ư? Coi như nói đến tận chân trời, vậy cũng không có cái lý này."
Bị vợ chồng bọn họ oán giận nói như vậy, nãi nãi Hổ tử trợn tròn mắt, căn bản không biết trả lời như thế nào.
Chỉ sốt ruột đưa tay hung hăng đẩy nhi tử đứng bên cạnh một cái, mắng ông: "Hai người bọn họ xúm lại mắng nương ngươi, ngươi không thèm kêu một tiếng. Chẳng lẽ ngươi làm nhi tử muốn đứng ở một bên nhìn người khác mắng nương ngươi sao?"
Cha Hổ tử khó xử nhìn bà ta một cái.
Ông cũng muốn giúp đỡ mà. Nhưng quan trọng là, thứ nhất ông là người ăn nói vụng về, thứ hai ông cảm thấy Hứa Hưng Xương và Diệp Tế Muội nói lời này thật không sai, rất hợp lý. Ông phải làm sao phản bác?
Nãi nãi Hổ tử thấy ông không lên tiếng, tức giận muốn nhéo hắn.
Nhi tử không trông cậy được, xem ra chính mình phải đích thân lâm trận.
Đang mở miệng muốn mắng, chỉ thấy Diệp Tu Văn lại đưa tay vỗ bàn một cái rõ to, sau đó đột nhiên đứng lên, đưa tay chỉ mấy người bọn họ, mắng: "Lời ta vừa nói các ngươi không nghe thấy sao? Xem như ta nói dóc đúng không? Kêu các ngươi đừng ầm ĩ, đừng ầm ĩ, còn muốn ồn ào. Cứ nói nhao nhao, mỗi người đều trói lại lấy roi ra đánh."
Thật sự đầu hắn ta đau đến muốn nứt ra mà mấy người này cứ ở chỗ hắn ta ầm ĩ không yên!
Trong lòng nãi nãi Hổ tử vẫn còn biết sợ Diệp Tu Văn, thấy hắn ta tức giận thật, đành phải cấm thanh bất ngữ (im lặng không nói).
Về phần Hứa Hưng Xương và Diệp Tế Muội, hôm nay hai người bọn họ tới vốn cũng không phải là để cãi nhau. Nếu không phải bị nãi nãi Hổ tử dồn ép nên mới tranh cãi với bà ta. Hiện tại nãi nãi Hổ tử không lên tiếng, hai người bọn họ cũng không nói tiếng nào.
Diệp Tu Văn thấy người trong phòng đều im lặng, cảm thấy bọn họ đều bị uy nghi của mình làm cho sợ hãi, trong lòng rất hài lòng.
Hai tay chắp sau lưng ở trong phòng đi tới đi lui, ánh mắt quét nhìn mấy người bọn họ, miệng còn dương dương đắc ý nói: Biết điều như thế này từ sớm có phải tốt không, cũng đỡ khỏi để ta đập bàn hai lần. Nói cho các ngươi biết, ta là tộc trưởng thôn Long Đường, không quan tâm các ngươi vui hay không vui, chỉ cần các ngươi còn ở chỗ này, vậy thì phải nghe ta. Ta nói muốn đánh ai thì đánh, các ngươi đều phải ngoan ngoãn đón nhận. . ."
Một câu chưa hết, chợt nghe bên ngoài có giọng nói uy nghiêm hỏi tới: "Ngươi muốn đánh ai?"