"Ừ ừ, vậy tôi ở top 20 chờ cô."
"Được."
Không phải Khuynh Thành không có nghi ngờ với Tả Phi Phi, có điều cô không đưa tay đánh người mặt cười thôi.
Cuộc tranh tài vòng thứ hai vừa mới kết thúc, Khuynh Thành liền nhận được tin nhắn của người đàn ông yêu nghiệt, nội dung tin nhắn vẫn như cũ, đơn giản, rất hợp với tính cách của anh: "Đi nghỉ phép."
Nhìn thấy nội dung tin nhắn, khóe miệng Khuynh Thành liền co giật.
Không có chuyện làm hay sao mà đi nghỉ phép, người đàn ông này thật sự quá nhàn rỗi rồi.
Cô thật sự không biết nói thế nào với người đàn ông này, không phải nhiều năm anh chưa quay về sao? Dựa theo lý, anh vừa về nước sẽ nhận việc trong công ty, phải rất bận rộn chứ, sao lại có thời gian ra ngoài nghỉ phép.
Trong lòng nghi ngờ, liền muốn hỏi, cô nhắn tin lại:
"Anh không bận à?"
Đối phương nhắn lại rất nhanh:
"Chờ anh ở trước cửa đài truyền hình, sẽ có xe đến đón em ngay lập tức, đến tối chúng ta đi cùng nhau."
Bận bịu tính là gì? Vợ mới là quan trọng nhất.
Được rồi, những lời này là không cho phép người ta từ chối, Khuynh Thành bất đắc dĩ lắc đầu cất điện thoại, sau đó dọn đồ xong, cô chuẩn bị rời khỏi phòng nghỉ.
Cô vừa mới chuẩn bị đi, liền bị một người chặn đường, ngẩng đầu lên nhìn đối phương, là tuyển thủ cùng tổ với cô, cô không hiểu, tại sao anh ta lại ngăn cô lại?
"Xin chào, anh có chuyện gì sao?" Cố Khuynh Thành hỏi rất khách khí, cũng vì, chỗ này không cho phép cô không khách khí.
Vì Khuynh Thành chủ động mở miệng, đối phương liền hồi hộp, Khuynh Thành như hiểu ra chuyện gì, cảm thấy có chút bó tay, rõ ràng người đàn ông trước mặt nhỏ tuổi hơn cô.
Khuynh Thành liền vội vàng nói: "Xin lỗi, bạn trai đang đến đón tôi."
Nghe Khuynh Thành nói, đối phương liền sững sờ, lập tức ngượng ngùng nói: "A, xin lỗi, đã làm phiền, hẹn gặp lại."
Giải quyết một mối nguy hiểm tiềm ẩn xong, Khuynh Thành liền hơi thở dài, trong lòng âm thầm nói may mắn, cũng may, cũng may, người đàn ông bá đạo kia không thấy, nếu không có lẽ cô không thể tiếp tục tham gia thi đấu nữa.
Cuối cùng Khuynh Thành bị người đàn ông bá đạo đưa đến một nơi giống như khu du lịch, xuống xe, câu đầu tiên Khuynh Thành nói là: "Hai chúng ta đến đây, con trai nhỏ ở nhà thì sao?"
Rất nhanh Khuynh Thành liền hối hận mình đã nói ra câu này.
Ba ngày nghỉ phép, cô không thể ra khỏi cửa phòng.
Buổi tối ngày thứ ba, giọng nói của người đàn ông yêu nghiệt vang lên bên tai cô: "Thành Thành, biết mình sai chỗ nào chưa?"
Biết cái gì? Cô chẳng biết cái gì cả.
Đương nhiên Khuynh Thành không dám nói lời này ra, trên mặt vẫn nở nụ cười ngây ngô.
Kết quả cổ cô bị người ta cắn mạnh một cái, nghe cô kêu đau, người đàn ông yêu nghiệt liền tiếp tục nói bên tai cô, bắt đầu quở trách tội lỗi của cô: "Thứ nhất, ngày đó ở cửa hàng, em không nên để tên đàn ông khốn kiếp kia bóp cằm em, anh nhìn rất chướng mắt."
Trong lòng Khuynh Thành muốn phản bác, đó là vì người ta muốn kiểm tra mặt cô có bị sửa hay không.
Cho dù là lý do gì, cô chỉ có thể phản bác trong lòng, vì cậu Lạc bá đạo sẽ không nghe bất kỳ lý do gì.
"Thứ hai."
Cái gì, còn có thứ hai sao? Gần đây cô vi phạm nhiều như vậy sao?
"Thứ hai là cái gì?"
Dưới ánh mắt nghi ngờ của Khuynh Thành, người đàn ông yêu nghiệt từ từ nói lỗi thứ hai của cô: "Sau này khi chúng ta ở cùng nhau, không cho phép nhắc đến tên nhóc con kia."
Khuynh Thành nghe xong liền vui mừng, tình cảm là thuốc nghiện ghen sao? Hơn nữa còn ghen với con trai của mình.
Đường cong trên khóe miệng của Khuynh Thành chạm vào chỗ không vui của anh, cô gái này thật đúng là không ngoan, sao lại không lấy anh làm trung tâm, cả ngày không phải nhớ đến con trai thì cũng nghĩ đến chuyện khác.