Trong mắt đàn ông đều xuất hiện hâm mộ, bọn họ hâm mộ người ta vừa sinh ra đã có tiền có quyền, cả đời cơm áo không lo. Trong mắt phụ nữ xuất hiện mơ mộng, đồng thời hi vọng đạt được càng nhiều sự chú ý của các cậu ấm này càng tốt, tốt nhất là viết nên một đoạn tình yêu như cổ tích.
Cho nên tất cả các cô gái bắt đầu hâm mộ Khuynh Thành, hâm mộ cô đạt được sự chú ý của cậu cả nhà họ Lâm, đối với cái này, Khuynh Thành rất dở khóc dở cười, cô bắt đầu có chút không hiểu suy nghĩ của mấy người phụ nữ này, rõ ràng đều biết Lâm Dịch Phong là người đàn ông phong lưu, còn nhào đến như thiêu thân lao vào hố lửa, bọn họ nghĩ gì trong đầu vậy.
Những người phụ nữ này, Tả Phi Phi là một ví dụ rõ ràng nhất.
Từ khi ánh mắt của Lâm Dịch Phong hướng về phía này, cô ta đã khẩn trương kéo ống tay áo của Khuynh Thành, sau khi đối phương rời đi, cô ta liền tiếc nuối nói với Khuynh Thành: "Vì sao anh ta không nhìn tôi."
Khuynh Thành không biết đáp thế nào, chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Đi thôi, về tắm, nghỉ sớm một chút, hoàn thành khóa luyện xong, liền nghỉ ngơi thật tốt ở khu du lịch này, có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội."
Đúng vậy, đối với rất nhiều người mà nói, nếu không tham gia chương trình này, bọn họ cũng không có cơ hội bước vào khu du lịch cao cấp này, nếu như tuần tiếp theo bị loại, bọn họ sẽ quay về cuộc sống bình thường, làm việc, kết hôn, sinh con, làm gì có thừa tiền đi đến những chỗ như nơi này.
Đám người tốp năm tốp ba tản ra, Khuynh Thành, Lạc Già, Cung Nhược Nam, còn có Tả Phi Phi đi sau cùng, Hi Linh Ca quấn lấy Tiêu Tuấn Trì đi trước mặt bọn họ.
Khuynh Thành vừa đi được mấy bước, sau lưng bị một lực làm cô dừng bước, xoay người, nhìn thấy người kéo cô lại chính là Bạch Tích Tích sắc mặt u ám, cô tự hỏi bản thân không có đắc tội cô ta chỗ nào nha.
Không đợi Khuynh Thành mở miệng, Bạch Tích Tích đã dùng giọng điệu ghét bỏ cảnh cáo cô: "Đừng tưởng rằng cô có khuôn mặt xinh đẹp liền có ý đồ tiến vào lãnh thổ không thích hợp với mình, mấy thứ quỷ nghèo như cô, chỉ xứng ở cạnh những quỷ nghèo khác, chỗ của chúng tôi không hợp với cô đâu."
Vứt xuống một lời nói không giải thích được, Bạch Tích Tích vượt qua bốn người.
Tính cách của Lạc Già là táo bạo nhất, lập tức bất mãn hét lên: "Cô gái này bị điên rồi." Cô và Cung Nhược Nam ở chung biệt thự với cô gái này, đã sớm bị tính cách "nhà mặt phố bố làm to" của cô ta làm tức giận ngút trời, một lời mắng này, xem như hoàn toàn phát tiết ra ngoài.
Lạc Già vừa dứt lời, Cung Nhược Nam bên cạnh liền phụ họa nói: "Có gì đặc biệt hơn người chứ, không phải trong nhà chỉ có một chút tiền thôi sao, tôi chống mắt lên xem ngày nhà cô ta phá sản, để xem cô ta có còn kiêu ngạo như vậy được nữa không." Trong giọng nói không hề che giấu chút không quan tâm nào, thật ra điều kiện gia đình của Cung Nhược Nam rất không tệ, nhưng từ nhỏ ba cô ta đã dạy cô ta phải biết khiêm tốn, cho nên cô ta chưa bao giờ ỷ vào gia thế của nhà mình cả, cũng đặc biệt chán ghét một số người nhà có nhiều tiền một chút liền không biết trời trăng mây đất gì.
Chỉ có Khuynh Thành và Tả Phi Phi là không nói gì.
Khuynh Thành rũ mắt, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét không giống với bình thường, ở đáy lòng cô yên lặng nói với Cung Nhược Nam, yên tâm, chuyện nhà họ Bạch phá sản không còn xa nữa, đây không phải chính là mục đích của cô sao?