Cô muốn thử thăm dò, người đàn ông này rốt cuộc là có tình cảm gì với cô.
Thứ sáu, Hoắc Mộ Vân tham gia chương trình thi đấu tuyển chọn MC cho gameshow《 Cuộc sống chân thật 》của một đài nào đó.
Cuộc thi này, là hai tháng trước Quách Nhạc lão sư cố ý dặn dò cô chuẩn bị.
《 Cuộc sống chân thật 》 là một chương trình giải trí có rating rất cao, mỗi kì đều sẽ mời được một vài minh tinh được hoan nghênh hoặc là những người có tài nghệ độc đáo.
Việc tuyển chọn người dẫn chương trình, yêu cầu đương nhiên cũng rất cao, vốn là Hoắc Mộ Vân không ôm hy vọng gì, cô chỉ là muốn đi thử một lần.
Tuy rằng cô không có hứng thú với đóng phim, nhưng mà làm MC thì coi như cô cũng OK, lên đại học thời điểm trường học và khoa tổ chức một ít buổi tiệc tối hoặc là những buổi kịch, Hoắc Mộ Vân không ít lần lên sân khấu chủ trì.
Ít nhất là cô không sợ hãi.
Bằng không cô thật sự không biết chính mình phải làm nghề gì, hậu kỳ điện ảnh và truyền hình cô không có kỹ thuật, đóng phim cô lại không có hứng thú. Hình như chỉ có dẫn chương trình, có thể làm cho cô có một chút tình cảm mãnh liệt.
Hoắc Mộ Vân hiển nhiên là toàn lực ứng phó.
Tiết mục giải trí này tính cạnh tranh rất lớn, hôm nay tuy rằng cô cảm thấy chính mình biểu hiện khá tốt, nhưng lại không nắm chắc mười phần.
Trong lòng thật phiền muộn.
Không biết là bởi vì chuyện của Trang Chu hay là vì biểu hiện của ngày hôm nay, tóm lại cũng không phải quá thoải mái.
Cố tình lúc này Khương Dịch còn gửi tin nhắn đến hỏi hôm nay cô thi thế nào.
Hoắc Mộ Vân cũng không có tâm tình hỏi anh làm sao biết được hôm nay là buổi tuyển chọn người dẫn chương trình, trực tiếp bỏ qua coi như không nhìn thấy.
Một lát sau, Khương Dịch trực tiếp gọi lại đây.
Cô nhíu mày, nhìn chằm chằm cuộc gọi đến chậm chạp không nhận, mãi đến khi âm thanh tiếng chuông véo von huyên náo lúc sau lại đột nhiên vang lên.
Hoắc Mộ Vân thở dài, chầm chậm mà ấn nghe, di động kề sát bên tai không nói lời nào, cô trầm mặc không nói lời nào.
“Mộ Vân?” Khương Dịch ở đầu bên kia điện thoại gọi cô.
Hoắc Mộ Vân uể oải ‘ừ’ một tiếng, hỏi thẳng, “Có chuyện gì không?”
“Không có gì, muốn hỏi cậu một chút hôm nay cậu thi thế nào?”
“Bình thường.” Ngữ khí của Hoắc Mộ Vân bình đạm.
Khương Dịch nghe cô không mấy hào hứng, ở đầu bên kia trực tiếp an ủi nói, “Đừng nản chí, kết quả còn chưa có, tôi tin cậu.”
Hoắc Mộ Vân: “…….”
Chính cô còn không tin tưởng chính mình…….
Sau cùng, cô há miệng nhưng cái gì cũng không nói.
Hoắc Mộ Vân không biết nên tiếp lời Khương Dịch như thế nào, cũng không biết Khương Dịch làm thế nào mà có thể xem như là không có việc gì, cứ giống như là chuyện gì cung chưa xảy ra.
“Khương Dịch, tôi cảm thấy sau này chúng ta vẫn là ít liên hệ đi.” Cô trực tiếp nói rõ.
Đầu kia trầm mặc, hỏi, “Làm sao vậy? Chúng ta không thể giống bạn bè mà ở cạnh nhau như trước được sao?”
“Tôi đã có bạn trai!” Hoắc Mộ Vân cố ý nhấn mạnh.
“Ừ, tôi biết.” Khương Dịch ngược lại cười cười, “Tôi nói, chúng ta có thể chơi chung với nhau giống như trước.”
Hoắc Mộ Vân không nói gì một hồi, một chút hứng thú vòng vo với Khương Dịch cô cũng không có, nói cho có lệ, “Được, không có việc gì, tôi cúp trước, đang bận.”
Đến khi cúp điện thoại, cô tức giận đến mức nằm bò trên giường vò đầu.
Sao Khương Dịch có thể mặt dày như vậy, cô đã nói ra lời này, người con trai này sao có thể giống như keo dính da, quăng cũng quăng không xong.
Thời điểm Hoắc Mộ Vân đang phiền lòng một mình, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, cô cho rằng lại là Khương Dịch gọi điện thoại tới, cầm lấy di động cũng không thèm nhìn tên mà trực tiếp ấn nghe, trầm giọng hỏi, “Rốt cuộc cậu muốn gì? Tôi đã nói với cậu như vậy rồi, hiện giờ tôi đang bận, cậu…..”
“Bận cái gì?” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Trang Chu bỗng nhiên từ phía đối diện truyền đến, Hoắc Mộ Vân ngẩn người, tiếng nói ngừng lại.
Cô chậm nửa dịp nhìn tên hiển thị trên màn hình, cả người nhất thời cứng lại.
Trang Chu không nhận được lời đáp lại, ngay sau đó hỏi, “Vừa nãy nói chuyện với ai?”
Anh gọi hai cuộc điện thoại, đều là đường dây đang bận.
Hoắc Mộ Vân hoàn hồn, bĩu môi, “Không ai.”
“Bé con, em bắt đầu học được nói dối rồi.” Thanh âm của Trang Chu càng trầm hơn vài phần so với vừa rồi.
Cô nhíu mày. Lại bắt đầu, người đàn ông này lại bắt đầu giảng giải đạo lý với cô.
Lý trí của Hoắc Mộ Vân rối loạn, khẽ gào lên với đầu bên kia, “Trang Chu! Mời anh nhận thức rõ chính bản thân mình, anh không phải bố em, anh cũng không phải chú ruột của em, lại càng không phải là người yêu của em! Vẫn chưa đến lượt anh mỗi ngày giáo dục em như vậy!!”
Cô quát xong, ngay cả không khí cũng yên lặng.
Microphone bên kia im lặng bất ngờ, bình thường có thể nghe được rõ ràng tiếng hít thở yếu ớt.
Trút giận xong, Hoắc Mộ Vân cũng bình tĩnh lại, cô cắn cắn môi, hối hận vì hành động xúc động vừa rồi, nắm di động không nói lời nào.
Trang Chu nhất thời kinh ngạc, một lát sau, giọng điệu bình tĩnh mà hỏi, “Cho nên, bây giờ chỉ có người yêu của em mới có thể quản được em, phải không?”
“Đúng vậy!” Hoắc Mộ Vân kiên trì nói, “Cho nên về sau anh bớt quản em, ngoại trừ người nhà của em, chỉ có người đàn ông của em mới có tư cách!”
“Được, anh biết rồi.” Ngữ khí của Trang Chu khong nóng không lạnh, ngược lại làm cho Hoặc Mộ Vân có chút không bình tĩnh được.
Nhưng tính cách của cô cũng không dễ dàng nhận thua, đặc biệt là trong chuyện giằng co với Trang Chu như thế này.
“Biết là tốt rồi.” Hoắc Mộ Vân gần như là không chút do dự mà đáp lại, “Đại minh tinh anh còn có việc gì không? Không có việc gì nữa thì em cúp đây.”
Trang Chu ở đầu bên kia nhíu mày, “Từ từ….”
“Làm gì?”
“Cuối tuần là sinh nhật em, thứ sáu anh qua đón em, cuối tuần ở chỗ của anh.”
Hoắc Mộ Vân ngẩn người.
Anh là não cá vàng sao? Rõ ràng hiện tại đang cãi nhau với anh, làm sao anh còn có thể xem như không có việc gì mà bàn luận chuyện sinh nhật cuối tuần.
Hoắc Mộ Vân hít sâu, “Em hẹn bạn, có lẽ không thể đón sinh nhật cùng anh.”
“Có thể mang bạn của em đến chỗ của anh.” Trang Chu nói, “Biệt thự bên này anh sẽ bảo người ta quét dọn sạch sẽ trước hai ngày, em cứ mang bạn đến tùy thích.”
Cô kinh ngạc không thôi, “Đến chỗ anh? Còn bảo em đưa bạn theo??”
Anh không sợ sinh hoạt cá nhân của mình bị bại lộ sao?
“Ừ, đừng nói là một hai người, cho dù em đưa hơn mười hai mươi người đến, mở tiệc cũng không thành vấn đề.”
Giọng nói Trang Chu đầy sủng nịch khiến tầng khôi giáp kiên cố trong lòng Hoắc Mộ Vân lại mềm đến rối tinh rối mù, cô rũ mắt, có hơi thỏa hiệp, “Nói sau đi.”
Trang Chu khẽ cười một tiếng, “Được rồi, đừng cáu kỉnh, đợi thứ sáu anh qua đón em.”
“Em mới không cần anh đón.”
“Được được được, anh bảo Trình Bân đi đón em?”
“Trợ lý Trình so với anh còn tốt hơn.” Hoắc Mộ Vân hơi bĩu môi, có chút bất mãn nói.
Trang Chu bị lời nói của cô chọc tức đến bật cười, sâu kín mà nhắc nhở, “Đừng quên! Trình Bân là trợ lý của anh.”
Ý trên mặt chữ rất rõ ràng: không có lệnh của anh, cậu ta sẽ đi đón em?!
Hoắc Mộ Vân xấu hổ một trận, khinh thường mà ‘hứ’ một tiếng.
Tính tình tới nhanh, đi cũng nhanh, nhất là khi được Trang Chu dỗ như vậy, cơn tức vừa rồi cũng tiêu đi ít nhiều, ngữ khí cũng trở nên mềm mỏng hơn chút, “Vậy cuối tuần em đưa Triệu Việt và Trần Phương Phỉ đến, có được không?”
“Không thành vấn đề, em đưa nhiều hơn hai người anh cũng không có ý kiến.”
——-
Thứ sáu tuần thứ hai [1], sáng sớm Hoắc Mộ Vân đã nhận được điện thoại của tổ chương trình《 Cuộc sống chân thật 》.
[1] Gốc là cụm từ này: 第二个周五.
Cô trúng tuyển, tiến vào vòng thi giai đoạn hai.
Hoắc Mộ Vân vui vẻ không thôi, ban thân mình không ôm hy vọng gì, bỗng dưng truyền đến tin tốt hiển nhiên là rất vui vẻ.
Hai cô bạn tốt đương nhiên cũng mừng cho cô, Triệu Việt gửi Wechat nói, “Đúng lúc ngày kia sinh nhật cậu, chúng ta có thể cùng nhau chúc mừng một chút.”
Sau đó, cô ấy lại gửi tới một cái meme ‘thật xin lỗi’, “Buổi tối hôm nay tớ không thể trở về với cậu và Phương Phỉ được, phải quay phim xuyên đêm.”
“Ngày mai tớ về, khẳng định chủ nhật sẽ đón sinh nhật với cậu.”
Biểu tình ‘khóc chít chít’ của Hoắc Mộ Vân còn chưa gửi qua, điện thoại bỗng nhiên lại nhảy ra một tin nhắn của Trần Phương Phỉ, “Nhị à, có lẽ đêm nay tớ về muộn một chút, lát nữa cậu nói cho Triệu Việt một tiếng, tớ gọi điện thoại cho cậu ấy nhưng không ai nghe.”
Hoắc Mộ Vân ngẩn người, trả lời, “Đêm nay Triệu Việt không trở về.”
Trần Phương Phỉ: “Hả? Cậu ấy cũng không trở về?”
“Có ý gì vậy? Cậu cũng không trở về sao?” Không phải mới vừa rồi còn nói muộn chút mới về sao.
Hoắc Mộ Vân thở dài, “Được được, tớ đã biết.”
Một mình cảm giác rất nhàm chán nha, tâm tình vui sướng vừa rồi lại bất chợt rơi xuống đáy vực.
Hoắc Mộ Vân trực tiếp ở ký túc xá ăn một hộp mì ăn liền [2], sau đó xem điện thoại lướt weibo, dạo bài post, mãi cho đến hơn tám giờ tối.
[2] Gốc là cụm này: 一桶泡面. Dịch ra thì là một thùng mì, nhưng mình thấy hơi vô lý nên chỉ để một hộp thôi.
Cô nhìn thời gian trước mắt, âm thầm thở dài, đêm nay chỉ còn lại một mình cô.
Nằm vật lộn trong chốc lát mới chuẩn bị đi rửa mặt, khi vừa mới bắt đầu đánh răng, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Trang Chu.
Cô cắn bàn chải đánh răng, mơ hồ không rõ ‘alo’ một tiếng.
Đầu bên kia rõ ràng trực tiếp mà nói, “Thu dọn đồ của em một chút, Trình Bân ở ngoài trường học đợi em, đón em đến chỗ anh.”
Hoắc Mộ Vân vội vội vàng vàng đánh răng xong, hoang mang hỏi, “Làm sao vậy?”
Còn chưa đến sinh nhật của cô, đã hẹn rõ ràng là chủ nhật đến đón cô.
“Ở ký túc xá một mình?” Trang Chu đột nhiên hỏi.
Hoắc Mộ Vân kinh ngạc, “Đúng vậy, làm sao anh biết?”
“Vừa rồi trùng hợp gặp Triệu Việt, cô ấy nói với anh.”
Hoắc Mộ Vân: “…….”
Chỉ là đây cũng không phải lý do để đến chỗ của anh.
“Em đã chuẩn bị đi ngủ.”
“Vậy rời giường.” Trang Chu nói, “Chủ nhật trợ lý Trình có việc bận, có lẽ không đón em được.”
“Em có thể tự mình đi qua nha.” Cô biết địa chỉ biệt thự của Trang Chu.
Trang Chu trầm mặc trong chớp mắt, chậm rì rì nói, “Đêm nay dự báo thời tiết có mưa kèm theo tuyết, còn có thể có sét đánh.”
Hoắc Mộ Vân sửng sốt, cô đem điện thoại trở về trang chủ màn hình, mở ứng dụng thời tiết thì quả nhiên nhìn thấy vào lúc 22h trời sẽ có tuyết cùng với sấm sét.
Cô dừng một chút.
Sét đánh nha……
Hoắc Mộ Vân miễn cưỡng nuốt lại lời từ chối xuống, cô quét mắt nhìn ký túc xá trống rỗng, có chút do dự.
“Để Trình Bân đi đón em trước, anh bận xong việc hiện tại sẽ trở về, muộn nhất là mười một giờ.”
Đôi mắt to của Hoắc Mộ Vân xoay tròn trong chốc lát rồi hỏi, “Đêm nay anh cũng trở về à?”
“Ừm, trở về.” Trang Chu im lặng một chút rồi nói, “Đồng ý cuối tuần đón sinh nhật với em, sao có thể nuốt lời.”
Mộ Vân còn đang do dự.
Trang Chu ở đầu bên kia không nhanh không chậm thúc giục cô, “Quyết định nhanh chút, chờ đến hơn nửa đêm em hối hận, thì đã không còn cơ hội rồi.”
Cô trầm mặc trong giây lát.
“Đi, em đi!” Hoắc Mộ Vân một bộ thái độ thấy chết không sờn, “Anh nói Trình Bân chờ em thêm chút nữa.”
Cô muốn xem một chút xem Trang Chu đến cùng là có ý gì, anh rốt cuộc muốn làm gì.
——
Tác giả có lời muốn nói:
Trang Chu: Không nghĩ gì cả, chỉ là nghĩ muốn trở thành người có tư cách để quản em.
Hết chương 14.