Hoắc Mộ Vân giương mắt, cẩn thận nhìn Tiết Ánh Lam một cái.
Khi nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của bà, cả người cô như có chuông cảnh báo mãnh liệt rung lên.
Hoắc Mộ Vân vội vàng rút tay ra khỏi Trang Chu, trong nháy mắt bắn ra từ ngực anh, đỏ mặt liên tục phủ nhận: “Bà nội Trang, người nghe con giải thích…..”
“Con…..”
Tiết Ánh Lam nâng tay ngăn lại lời nói tiếp theo của cô: “Đừng, đừng gọi ta là bà nội Trang.”
Hoắc Mộ Vân nghẹn họng, biểu tình có chút cứng ngắc nhìn bà.
Trong lòng cô bất an không yên, hơn nữa biểu tình không gợn sóng của Tiết Ánh Lam hiện giờ càng làm cho cô không nghĩ ra rốt cuộc là bà có thái độ gì.
“Con….. con với Trang Chu ca…… không phải……” Hoắc Mộ Vân một bên quan sát vẻ mặt Tiết Ánh Lam, một bên căng thẳng đến mức khó khăn mà giải thích.
“Không phải cái gì mà không phải?” Trang Chu cắt ngang lời nói của cô, thái độ cường thế cầm tay cô, kéo đến bên cạnh mình: “Anh chính là thích em, muốn theo đuổi em.”
Ngữ khí của anh kiên định: “Ai phản đối cũng không được.”
Hoắc Mộ Vân vô cùng luống cuống: “Bà nội Trang….. bà nghe con…..”
“Đừng, con vẫn nên gọi ta là dì đi.” Tầm mắt của Tiết Ánh Lam nhìn chằm chằm vào mười ngón tay đan chặt của hai người.
Hoắc Mộ Vân: “???”
Cô chớp mắt mấy cái, còn chưa cân nhắc kỹ những tầng ý nghĩa của lời này, chợt thấy trên mặt Tiết Ánh Lam hiện lên ý cười, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Trang Chu: “Con trai, con thật sự theo đuổi bé con?”
Trang Chu thấy sự thay đổi bất ngờ trong thái độ của cô cũng có hơi không hiểu rõ, im lặng một lát rồi nói; “Vâng, mẹ có ý kiến thì cứ giữ lại.”
“Không có ý kiến nha.” Tiết Ánh Lam kích động vỗ tay một cái: “Mẹ vui còn không kịp, sao lại có ý kiến được chứ?!!”
Hoắc Mộ Vân: “…….”
Cô có chút kinh ngạc, mấp máy môi: “Bà nội Trang……”
Sau đó, cô nhận thấy ánh mắt của Tiết Ánh Lam đang nhìn mình, cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Dì….. chúng con vẫn chưa……”
“Dì hiểu, còn không phải là Trang Chu vẫn trong giai đoạn theo đuổi con hay sao?!”
Tiết Ánh Lam: “Con nhất định phải thử thách nó thật nhiều vào, cho nó biết con gái cũng không phải dễ dàng theo đuổi như vậy.”
Trang Chu nhíu mày: “Đây là mẹ ruột sao?”
Hai má Hoắc Mộ Vân càng ửng đỏ, cô rút tay ra khỏi bàn tay Trang Chu: “Thời gian không còn sớm nữa, em phải về nhà rồi.”
Tiết Ánh Lam nở nụ cười: “Đúng vậy, để Trang Chu đưa con về, có thời gian nhớ đến chơi nhiều hơn nhé!”
“Có tiện không ạ? Để lái xe đưa con về là được rồi mà.” Hoắc Mộ Vân cảm giác thần kinh của mình nóng lên, đầu óc như ngừng hoạt động.
Trang Chu lại chủ động nắm lấy tay cô: “Không có gì không tiện cả, đi thôi.”
Hoắc Mộ Vân ngơ ngác, vẫy vẫy tay với Tiết Ánh Lam: “Tạm biệt…… bà Trang…… dì.”
Đầu lưỡi của cô thắt lại, đột nhiên cảm thấy mình nói năng có chút lộn xộn.
Trang Chu giúp cô mở cửa ghế phó lái, Hoắc Mộ Vân nhanh như chớp mà chui vào.
Trên xe, cô liên tiếp quay đầu nhìn sườn mặt của Trang Chu, ánh mắt sáng rực.
“Nhìn anh suốt làm gì?” Trang Chu để ý thấy, liếc nhìn cô một cái.
Hoắc Mộ Vân vội vàng ngồi nghiêm chỉnh: “Không nhìn anh.”
Cô thu hồi tầm mắt, chuyển hướng nhìn sang bên ngoài cửa sổ.
Trang Chu liếc mắt nhìn cái gáy của cô, cúi đầu nở nụ cười: “Vịt chết còn mạnh miệng.”
Cô phồng má, sờ sờ vành tai thoáng nóng lên, hết sức chuyên chú nhìn ánh đèn neon rực rỡ bên ngoài.
Cô nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên quay đầu hỏi: “Tết âm lịch năm nay hai nhà còn có bữa ăn liên hoan nữa không?”
Trang Chu trầm mặc chút: ” Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là có.”
“Vậy lỡ như……”
Anh nâng một bàn tay lên nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô: “Không có lỡ như.”
Ngay khi anh thu tay lại, Hoắc Mộ Vân đột nhiên ôm lấy tay anh.
Trang Chu sửng sốt.
“Trang Chu ca, vì sao đột nhiên trong lòng em lại lo sợ thế nhỉ?”
Bàn tay nhỏ bé của cô được lòng bàn tay dày rộng của người đàn ông cầm ngược lại, xe đến chỗ đèn đỏ liền dừng lại, Trang Chu quay đầu nhìn cô, đôi mắt thâm trầm: “Mọi chuyện đều có anh ở đây.”
“Hơn nữa, hiện tại là anh đang theo đuổi em.”
Hoắc Mộ Vân mím môi, sau đó lại nhịn không được mà cong cong khóe môi: “Cũng đúng nhỉ, vậy em sẽ không chấp nhận anh đâu.”
Trang Chu nhướng mày: “Có ý gì đây? Thoại lý hữu thoại*?”
*Thoại lý hữu thoại: câu nói mang hàm ý khác.
Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo lên: “Hiện giờ là anh một bên tình nguyện, em hoàn toàn có thể từ chối anh nha.”
“Hửm?” Trang Chu nhìn cô không hề chớp mắt: “Em chắc chắn là như thế này sao?”
Hoắc Mộ Vân chớp chớp mắt, hợp lý hợp tình mà nói: “Không phải là anh nói, em là con gái, có thể kiêu ngạo một chút hay sao?”
Anh nở nụ cười, gật gật đầu: “Có thể, dù sao mặc kệ em kiêu ngạo như thế nào thì cũng không thoát khỏi năm ngón tay của anh.”
“Phật Như Lai?”
Trang Chu ý vị thâm trường mà nhìn cô: “Tôn Ngộ Không.”
Hoắc Mộ Vân: “……..”
Trong thời gian hai người trêu nhau thì xe đã chạy gần đến cổng Hoắc gia, Trang Chu vừa mới dừng lại xong thì Hoắc Mộ Vân đã vội vã xuống xe.
Cô khẩn trương cao độ liếc mắt nhìn trái nhìn phải, vẫy tay với Trang Chu: “Anh về đi, lái xe cẩn thận.”
Nói xong, cô trơ mắt nhìn thấy Trang Chu đẩy cửa xe ra, sau đó chỉ đeo mỗi khẩu trang, không kiêng nể gì mà xuống xe.
Phản ứng đầu tiên của Hoắc Mộ Vân chính là nhét anh lại vào trong xe.
Trang Chu chế trụ tay cô: “Đã đến cửa nhà rồi, không có lý nào lại không vào.”
Anh không để cho cô phản kháng đã trực tiếp dẫn cô bước vào trong viện.
“Anh không sợ ba em sẽ đánh gãy chân anh hay sao?” Trong lòng Hoắc Mộ Vân có chút khẩn trương.
Trang Chu liếc mắt nhìn cô một cái: “Ông ấy không dám.”
Thân phận của anh đặt ở đây, Hoắc Quỳnh cũng sẽ không đến mức động thủ với anh.
Nhiều nhất cũng chỉ là bày mặt lạnh ra với anh mà thôi.
Mời vừa bước vào trong viện, Lương Tuệ nghe thấy bên ngoài có âm thanh vang lên, vừa lúc bà từ trong phòng đi ra, bỗng dưng nhìn thấy cảnh Trang Chu nắm tay Hoắc Mộ Vân, bà ngẩn người.
Hoắc Mộ Vân thấy thế liền nhanh chóng tạo khoảng cách với Trang Chu, cô đưa tay ra sau lưng, có chút cứng ngắc cười cười với Lương Tuệ.
Quá xấu hổ rồi! Tuy rằng chuyện cô thích Trang Chu là chuyện sáng rõ như ban ngày, nhưng dù sao vẫn chưa phải bạn trai bạn gái, hai người lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì chứ?
“Trang Chu đến đấy à, mau vào đi.” Sau khi hoàn hồn, Lương Tuệ lại nhiệt tình tiếp đón Trang Chu.
Trang Chu theo thói quen muốn gọi, há miệng định nói, lại cứng rắn nuốt hai chữ ‘chị dâu’ vào, anh chỉ cười cười, hơi gật đầu.
Trang Chu đi theo Hoắc Mộ Vân vào nhà, cô quay đầu thấp giọng hỏi: “Mẹ em nói chuyện với anh sao anh không chào hỏi?”
Anh trầm ngâm một lát, không nhanh không chậm thấp giọng nói: “Chào hỏi như thế nào? Gọi là dì, hay là chị dâu?”
Hoắc Mộ Vân: “…….”
Cô vậy mà không thể nói lại được.
Hai người tiến vào phòng, giọng nói của Hoắc Quỳnh từ trong truyền đến: ” Con còn biết quay về đấy à?”
Hoắc Mộ Vân đi qua: “Dạ, buổi chiều đi dạo phố xong, dì Trang mời con đi ăn cơm với dì ấy, cho nên mới về muộn.”
Hoắc Quỳnh và Lương Tuệ nghe được xưng hô của cô nhất thời ngẩn người.
“Dì Trang?” Hai người kinh ngạc, trăm miệng một lời hỏi.
Hoắc Mộ Vân chớp mắt mấy cái, lo lắng nhỏ giọng nói: “Thì….thì là bà nội Trang nha.”
“Càn quấy!” Hoắc Quỳnh nháy mắt liền giận dữ, nhíu mày nhìn về phía Hoắc Mộ Vân: “Không biết lớn nhỏ, còn ra thể thống gì?”
Cô ủy khuất bĩu môi, vừa định phản bác, Trang Chu đã kéo cô che chở ở phía sau.
“Không trách bé được, là mẹ em bảo bé gọi như vậy.”
Mi tâm Hoắc Quỳnh nhíu càng chặt, Lương Tuệ thấy thế vội vàng đứng ra hòa giải: “Ai nha, một cái xưng hô thôi mà. Hơn nữa, gọi bà nội Trang quả thật khiến người ta thấy như người già vậy đó.”
Lương Tuệ cười, tiếp đón Trang Chu ngồi xuống sô pha, sau đó đi bưng một ít hoa quả.
Trang Chu nhìn sắc mặt Hoắc Quỳnh, im lặng một lát, quay đầu nhìn Hoắc Mộ Vân ở bên cạnh, liếc mắt đánh giá quần áo trên người cô một cái, anh nhẹ giọng nói: “Buổi trưa đi dạo cũng mệt rồi đúng không? Đi lên lầu thay quần áo đi.”
Ý muốn tách cô ra thật quá rõ ràng, Hoắc Mộ Vân giật mình, có chút lo lắng nhìn về phía anh.
“Đi đi.” Trang Chu cười cười với cô, thần sắc tự tin lại thản nhiên.
Cô bất động thanh sắc nhìn về phía ba mình, chậm rãi đứng dậy, “Vậy con đi đây, hai người nói chuyện đi.”
Hoắc Mộ Vân ở trong phòng đứng ngồi không yên, lỗ tai dán sát vào cửa phòng, ý đồ muốn nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài, nhưng khoảng cách dưới tầng quá xa, cái gì cô cũng không nghe được.
Gần như là bấm đồng hồ căn chuẩn thời gian, nửa tiếng sau, Hoắc Mộ Vân thật sự ngồi không yên, cô vừa định chạy xuống nhà thì đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat của Trang Chu,【 Anh đi trước, em nghỉ ngơi cho tốt đi. 】
Hoắc Mộ Vân sửng sốt, 【 Đi rồi sao? Là ba em lại nói gì với anh à? 】
Trang Chu ngồi trong xe nhìn thấy tin nhắn này của cô, có chút buồn cười,【 Cái đầu nhỏ lại suy nghĩ linh tinh gì đấy? 】
Hoắc Mộ Vân:【 Vậy tại sao anh không chào em trước khi đi? 】
Cô chung quy vẫn cho rằng Trang Chu là bị hạ lệnh đuổi khách.
【 Không phải không chào hỏi, sợ em mệt, muốn cho em nghỉ ngơi sớm một chút. 】
Hoắc Mộ Vân truy hỏi đến cùng,【 Cho nên, hai người đã nói chuyện gì? 】
【 Nói chút chuyện liên hoan của hai nhà vào hai ngày sau, nhà hàng để anh quyết định. 】
【 Hả? 】Cô chậm chạp một lát mới nhớ ra, ngày kia là lễ trừ tịch [1].
[1]: Trừ tịch: giao thừa
Trang Chu:【 Ờm, chủ yếu là muốn cho anh một cơ hội để thể hiện. 】
Hoắc Mộ Vân uể oải,【 Nếu ông nội bà nội ở trong nước thì tốt rồi, ông bà hiểu rõ em nhất, hơn nữa quan hệ của anh với hai người cũng tốt, đến lúc đó chắc chắn sẽ thuyết phục được ba em. 】
Trang Chu khởi động xe, dùng giọng nói trả lời lại,【 Đừng xem thường anh được không? Tin tưởng anh, một mình anh cũng có thể thu phục được ba em. 】
Hoắc Mộ Vân gửi đến một chiếc meme ‘Hứ’ trợn trắng mắt [2].
[2] “切” 的翻白眼表情: Hình ảnh ở cuối chương.
Trang Chu nhìn thấy cái ảnh ngốc nghếch kia của cô thì khẽ cong khóe miệng,【 Anh lái xe, em nghỉ ngơi sớm đi. 】
【 Không buồn ngủ, anh về đến nhà nhớ nhắn tin cho em. 】
Trang Chu:【 Được, có cần phải gửi định vị của anh không? 】
Mặt Hoắc Mộ Vân đỏ lên,【 Em chỉ là muốn anh báo bình an, lại không phải muốn giám sát hành trình của anh. 】
【 Nếu em muốn, cũng không phải không được. 】
Hoắc Mộ Vân cầm di động ghé vào trên giường, đánh giá kỹ càng tin nhắn này của anh, phút chốc liền cảm thấy như có nai con chạy loạn trong lòng, đập thình thịch không ngừng.
Cô cảm giác hai má mình ngày càng nóng,【 Anh vẫn nên lái xe cho tử tế đi. 】
Trang Chu:【 Được, nghe lời em. 】
Hoắc Mộ Vân: ………
Đây vẫn là Trang Chu mà cô quen sao? Cảm giác như là giả vậy.
Mặc dù chân đang đau nhức, nhưng cả người Hoắc Mộ Vân lại rất có tinh thần, nhất là bây giờ cô còn có việc phải làm.
Cô phải chờ tin nhắn báo bình an của Trang Chu.
Ngay sau đó, Hoắc Mộ Vân nhanh chóng đi tắm rửa một chút, chờ khi cô tắm xong đi ra, WeChat trên điện thoại đã nhận được tin nhắn của Trang Chu.
Cô vội vàng mở ra.
Trang Chu:【 Tới rồi. 】
Phía dưới là một cái định vị mà anh gửi tới.
Hoắc Mộ Vân ngẩn người, hành động bất ngờ không kịp phòng bị này của anh bỗng nhiên khiến cho trong lòng cô mềm mại đến rối tinh rối mù.
Trong lòng cô nhảy nhót, lại mở cái voice chat ở bên dưới.
Trang Chu:【 Vừa lòng không? 】
Thanh âm kia trầm thấp, ấm áp mà giàu từ tính, khiến cho trái tim cô hơi ngưa ngứa.
Hoắc Mộ Vân chịu đựng suy nghĩ muốn thừa nhận, gửi cho anh cái biểu tình cô bé gật đầu lia lịa.
Cô gõ chữ đáp lại,【 Không chỉ không hài lòng, mà còn chút tức giận nữa, không chào hỏi đã đi. 】
Trang Chu:【 …… 】
Trang Chu:【 Không được, không thể tức giận. 】
Hoắc Mộ Vân phồng má,【 Vì sao lại không thể tức giận? 】
Trang Chu:【 Bởi vì anh không ở bên cạnh em, không cách nào dỗ em được. 】
Hoắc Mộ Vân:?????
Đây là học được lời tỏ tình này ở đâu vậy?? Nhưng không thể không thừa nhận, nó quả thật rất hữu dụng với cô.
——
Lời tác giả:
Trang Chu: Thích nghe không? Anh có thể lên mạng học thêm một chút.
Hoắc Mộ Vân: ……..
——
Chú thích ảnh:
[2] “切” 的翻白眼表情
Hết chương 27.