Phải mất một lúc lâu cô mới nhận ra người mà Tạ Tinh Triều đang ám chỉ rốt cuộc là ai. Cô không biết Tạ Tinh Triều đã đứng đó được bao lâu, cũng không biết cuối cùng hắn nghe thấy những gì, mà lại khiến hắn có suy nghĩ như vậy.
"Em có thích không?" Có lẽ vì hồi lâu không thấy cô trả lời, thiếu niên nhìn xuống, che đi cảm xúc nơi đáy mắt. Nhưng vẫn không hề di chuyển ngón tay khỏi má cô.
"Không thích." Ngu Diên nói. Chỉ sau khi nói xong, cô mới phát hiện thanh âm của mình trong vô thức có chút run rẩy.
Ngu Diên chưa từng gạt hắn. Từ nhỏ đến lớn luôn như thế.
"Diên Diên, tôi khó chịu lắm." Thiếu niên thấp giọng, nói như thì thầm: "Như gặp ác mộng vậy."
Ngu Diên đã tìm ra lý do cho hành vi kỳ lạ của hắn. Hay nói đúng hơn là cô muốn một lý do để thoát khỏi tình thế khó xử trước mắt.
Nhưng Tạ Tinh Triều không hề có ý định buông cô ra, không biết kiềm chế bản thân. Thậm chí còn gần như muốn kéo cô vào lòng. Điều này còn quá đáng hơn cả việc chỉ chạm vào má cô.
Đã hoàn toàn vượt quá giới hạn.
"Tinh Triều." Cô vùng vẫy một chút.
"Không được sao?" Hàng mi của thiếu niên run lên. Nhưng sức lực trong tay lại không hề buông lỏng: "Lại muốn đẩy tôi ra?"
"Chị, chị ghét tôi đến vậy sao?" Hắn có chỗ nào không tốt, chỉ cần cô nói ra, hắn đều có thể thay đổi thành kiểu mà cô thích.
Hai người gần sát nhau đến mức có thể nghe được hơi thở của đối phương. Thiếu niên khẽ mấp máy đôi môi hồng nhuận, thốt ra một câu rất trầm. Giọng hắn rất dễ nghe, là âm thanh trong trẻo, sáng rõ của tuổi trẻ, mang theo chút âm mũi. Khi nói chuyện với cô, nó giống như một sự quyến rũ mập mờ, mà trong đó luôn tồn tại một chút mơ hồ khiến Ngu Diên không tài nào nắm bắt được.
Chị.
Cách xưng hô đã từ rất lâu rồi, cứ thế mà bất ngờ bị gọi lại.
Lúc nhỏ, sau khi lấy lại được tiếng, từ đầu tiên mà Tạ Tinh Triều nói chính là tiếng 'chị' để gọi cô.
Ngu Diên đến bây giờ vẫn còn nhớ bầu trời đầy mây hồng của buổi chiều hoàng hôn ấy. Hai người ngồi trên ban công nhà Ngu Diên. Khi đó, Tạ Tinh Triều vẫn đang nghỉ học. Hắn rất dựa dẫm vào cô. Thường đợi sau khi cô tan học về nhà thì sẽ dính lấy cô như chú chó nhỏ, chạy khắp nơi, không thể tách rời.
Cô đọc cho hắn nghe một câu chuyện tên là 'Vanka', hình như nằm trong sách giáo khoa mà cô mới được học. Ngu Diên dễ mủi lòng, khi học bài văn này, cô suýt khóc vì cảm thấy cảnh ngộ của Vanka quá đáng thương.
Cô ấy cho rằng mình lên lớp sáu là đã lớn rồi, không còn là một cô bé nữa. Việc khóc ở trường khiến cô cảm thấy xấu hổ, nên cô lén về nhà kể cho Tạ Tinh Triều nghe, đồng thời nói cho hắn biết cảm xúc của cô lúc đó.
Ngu Diên đã ra dáng người lớn ngay từ khi còn nhỏ. Vì vấn đề sức khỏe của Tạ Tinh Triều mà hắn không thể lên lớp, chỉ có thể ở nhà. Cô rất lo cho việc học sau này của hắn gặp phải trở ngại nên thường xuyên dạy hắn ở nhà. Toán hay văn, cô học được cái gì thì sẽ dạy hắn cái đó.
Tạ Tinh Triều là người rất biết lắng nghe, ngoan ngoãn hiểu chuyện, không quấy phá. Cô nói gì hắn đều nghe nghiêm túc.
"Tinh Triều, chữ 传 có nhiều cách phát âm. Có thể đọc là 'chuan', cũng có thể đọc 'zhuan'." Ngu Diên nói: "Giống như tên của em đấy. Tên em đọc là 'zhao'. Nhưng còn có thể đọc 'chao' nữa."
Hoàng hôn nơi chân trời rực đỏ, ấm nóng như lửa cháy. Cô bé mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, tay áo hơi xắn lên, tóc đuôi ngựa gọn gàng, lông mi cong vút. Tiểu bánh nếp dời chiếc ghế nhỏ, rất dựa dẫm mà ngồi cạnh cô.
"Nào, đọc với chị." Ngu Diên biết hắn không nói được. Thật ra cô chỉ thuận miệng nói ra. Cốt yếu là muốn hắn nghe nhiều một chút.
Bánh nếp nhỏ ngoan ngoãn lắng nghe.
Rồi đột nhiên.
Không một lời báo trước.
"Chị." Một giọng trẻ con hơi mơ hồ.
Ngu Diên chết lặng. Phản ứng đầu tiên là nhìn quanh tứ phía. Không có ai cả. Chỉ có cô và Tạ Tinh Triều là hai người duy nhất trên sân thượng. Bánh nếp nhỏ ngoan ngoãn nhìn cô. Đôi mắt to tròn đen láy, vừa hiền vừa đẹp. Trong con ngươi phản chiếu hai thân ảnh bé nhỏ của cô.
Phải mất cả buổi sau cô mới ý thức được chính là hắn đang nói chuyện.
Đó là lần đầu tiên Ngu Diên được nghe giọng hắn. Vì đã lâu không nói chuyện nên hắn chưa quen, nói năng mơ hồ, phát âm hay nhả chữ đều không chuẩn.
Mặc dù sau lần đó, hắn lại trở về trạng thái im lặng như cũ. Chỉ thỉnh thoảng thốt lên được một, hai từ. Mãi cho đến rất lâu sau này, hắn mới hoàn toàn lấy lại giọng nói. Nhưng tiếng 'chị' ấy, cô sẽ không bao giờ quên.
Rồi không biết bắt đầu từ lúc nào, Tạ Tinh Triều đã không còn gọi cô như vậy nữa. Và phải đợi cho đến khi hắn đi rồi Ngu Diên mới phát hiện ra.
Có lẽ đã lâu rồi, lâu lắm rồi hắn không còn gọi cô bằng tiếng chị nữa.
Ngay thời khắc này, khi đối diện với một Tạ Tinh Triều mười tám tuổi, Ngu Diên gần như nghĩ rằng mình đã nghe lầm.
Cô không biết nên nói gì.
Hắn không nghe lời, không buông tay. Ánh mắt dường như mang theo si mê.
Tình hình có vẻ đang dần mất kiểm soát. Trong vô thức, cô mơ hồ cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, mọi chuyện sẽ đi theo hướng không thể khống chế được.
"Tạ Tinh Triều!" Ngu Diên rất hiếm khi, mà có lẽ là chưa từng gọi cả họ lẫn tên hắn như thế.
Một tiếng kêu này như sét đánh ngang tai, khiến hắn bừng tỉnh từ một trạng thái nào đó.
Tất cả hầu như đều khôi phục lại như thường.
"Xin lỗi, tôi ngủ kém đến váng đầu mất rồi." Hắn rũ mắt, sắc mặt trắng bệch: "Nếu còn có lần sau, Diên Diên có thể thẳng tay tát tôi."
Ngu Diên: "..."
Cô thực sự tức giận không nổi với thái độ này của hắn. Chỉ đành xem nó là tác dụng phụ của cơn ác mộng kia.
Tạ Tinh Triều hình như đúng là ngủ không ngon giấc. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy dưới mi mắt hắn có một quầng xanh mờ, môi không hồng hào như trước, màu da càng tái nhợt hơn.
Ngu Diên nhớ ra lần trước hắn có nói với cô rằng hắn ngủ không được. Ngu Diên chỉ cho là hắn đang làm nũng thôi, nhất thời không biết nói gì.
Khuôn mặt thiếu niên nhợt nhạt, mắt cụp xuống. Y như đứa trẻ đang phạm lỗi. Có lẽ do tiếng 'chị' nhẹ nhàng đó vang lên quá nhanh, đến mức không thể khẳng định chính xác là ảo giác hay không. Cô mềm lòng, không giận hắn được.
Ngu Diên thở dài: "Đi thôi, cùng đi xem các câu lạc bộ."
Câu lạc bộ bóng rổ vẫn đang tiến hành tuyển người. Ngu Diên hơi ngại, không biết có nên vờ như không thấy, cứ thế cùng với Tạ Tinh Triều đi thẳng qua hay không.
"Kỹ năng của họ quá kém." Tạ Tinh Triều đi ngang qua nói: "Không cần phải tham gia."
Hắn nói không dè dặt chút nào. Thịnh Quân vốn đang xem bên này, bàn tay sắp xếp bảng kê của anh ta dừng lại, rồi nhìn sang bọn họ, miễn cưỡng duy trì nét cười. Nhưng chỉ là nụ cười giả tạo khó coi.
Ngu Diên rất xấu hổ.
Cô nhớ đến trạng thái khác lạ của hắn lúc nãy cùng với thái độ mỗi lần gặp Thịnh Quân.
* * * Ghen sao?
Loại cảm xúc này không còn xa lạ gì với Ngu Diên. Tạ Tinh Triều từ nhỏ đã thế.
Ngu Diên có một người em họ cũng trạc tuổi Tạ Tinh Triều. Trước kia, vào dịp nghỉ hè, cậu ta đến nhà Ngu Diên ở một thời gian. Tạ Tinh Triều sinh ra ác cảm mạnh mẽ gần như không hề che giấu với cậu bé.
Hắn cực kỳ chiếm hữu cô. Ngu Diên chỉ cần có một chút thân thiết với đứa bé khác, hắn liền không vui.
Hắn không phải là đứa trẻ hay khóc nhè. Ngu Diên dắt theo Ngu Trúc đi dạo xung quanh, trò chuyện với cậu bé, chia sẻ vài món đồ chơi. Đến lúc nhìn lại thì không thấy Tạ Tinh Triều đâu. Cuối cùng mới phát hiện hắn ở góc tường. Bánh nếp nhỏ trông thật tủi thân, ngước đôi mắt to đẫm lệ lên nhìn cô, trong trẻo xinh đẹp đến lạ thường.
Cái túi nhỏ biết khóc, bánh nếp ngoan ngoãn này khiến Ngu Diên đau lòng không thôi. Cô lấy dũng khí trẻ con non nớt của mình mà đảm bảo với hắn rằng, sau này cô nhất định sẽ đối với hắn tốt nhất.
Tạ Tinh Triều cũng rất tốt với cô.
Bất cứ đồ vật nào của hắn cũng đều có thể cho Ngu Diên vô điều kiện. Nếu có món gì ngon, thứ gì vui, dù cho bản thân hắn không cần thì việc đầu tiên hắn nghĩ đến chính là đưa nó cho cô.
Ba mẹ Ngu Diên khi ấy đều cười và nói rằng dù có là em ruột đi nữa cũng đến thế là cùng.
Ngu Diên không ngờ rằng sự thù địch từ bé của Tạ Tinh Triều đối với những người tiếp cận cô vẫn còn tiếp tục cho tới bây giờ?
Cô thấy lòng mình có chút bất an khó tả.
"Tôi không thích anh ta." Bất ngờ thay, Tạ Tinh Triều lại chủ động nói ra trong khi Ngu Diên còn chưa hỏi.
"Thịnh Quân?"
"Đúng."
"Giả vờ giả vịt." Hắn cau mày. Lông mày hắn vốn dài, đẹp, hình dáng thanh tú. Khi châu lại như vậy càng ra dáng trẻ con.
Ngu Diên thấy nhẹ nhõm phần nào: "Tại sao lại bảo cậu ta giả vờ?"
Tạ Tinh Triều cau mày: "Ví dụ như việc bản thân biết rõ, lại nói không biết. Làm rất rốt còn nói không làm được. Còn nữa, rõ ràng chẳng vui vẻ gì mà vẫn nở nụ cười. Tôi rất ghét loại người này."
Thì ra là vì nguyên nhân này.
Tính Tạ Tinh Triều rất thẳng thắn. Tuy ở độ tuổi mười tám, có lúc hắn thường bộc lộ nét ngây thơ, yêu ghét rạch ròi. Cũng không có gì lạ khi hắn không thích người lõi đời như Thịnh Quân.
Ngu Diên thầm thở dài vì mình đã suy nghĩ quá nhiều.
"Vẫn còn rất nhiều đoàn hội khác. Không nhất định phải là câu lạc bộ này." Cô kiên nhẫn nói: "Vậy chúng ta tìm cái khác đi."
Các câu lạc bộ thể thao của đại học Bắc Kinh vô cùng nhiều. Ngoài bóng rổ còn có bóng chuyền, cầu lông, bóng bàn.. rất nhiều môn thể thao cho bạn lựa chọn.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Trong lúc Ngu Diên không chú ý tới, Tạ Tinh Triều bất ngờ bảo vệ bên trái cô, kéo cô về phía sau.
Ngu Diên hoàn toàn không kịp phản ứng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt Tạ Tinh Triều hơi khó coi, ngón tay thon dài của hắn từ từ duỗi ra. Bấy giờ, Ngu Diên mới nhìn rõ trong tay hắn đang cầm cái gì.
"Xin lỗi, xin lỗi." Cách đó không xa, một nam sinh nhỏ con hốt hoảng chạy lại.
Là một quả bóng chày.
"Các cậu không sao chứ?" Mắt thấy suýt chút nữa đập phải người khác, trán Thiệu Trí Hòa đổ đầy mồ hôi.
Sắc mặt thiếu niên thay đổi không ngừng: "Các người cứ thế tùy tiện ném bóng ở đây à?"
"Không phải ném bóng, không phải cú ném bóng thực thụ. Cũng không có dùng lực, chỉ vô tình ném ra ngoài thôi." Thiệu Trí Hòa lắp bắp giải thích: "Chúng tôi đang tuyển người. Có bạn học nhất quyết muốn cảm nhận sức bóng.."
Kết quả là không cẩn thận mà ném đi như thế. Suýt thì trúng phải cô gái trông có vẻ mềm yếu này. May thay nam sinh bên cạnh phản ứng đủ nhanh. Cậu ta biết hậu quả bị bóng chày ném trúng sẽ như thế nào. Thực sự dọa cậu ta chết khiếp.
Ngu Diên: "..."
"Đàn anh!" Thiệu Trí Hòa khẩn trương lắp bắp nói: "Ở đây, ở đây."
Nam sinh theo sau hiển nhiên cũng chạy tới. Anh ta quan sát thấy toàn cảnh từ xa. Anh nhìn về phía Tạ Tinh Triều: "Bạn học, ngón tay cậu không sao chứ?"
Vóc dáng anh ta cao to, nước da màu lúa mì khỏe khoắn, nói chuyện rất cởi mở.
Thật ra thì tốc độ bóng rất chậm, rõ ràng từ một người tay ngang tùy tiện ném đi. Tạ Tinh Triều ném bóng trả lại, không có biểu hiện gì: "Các anh phải nghĩ kỹ từ trước là nếu trúng người thì phải làm thế nào đi đã. Hơn nữa, nên xin lỗi cô ấy đi."
"Bảo đảm không có lần sau." Nam sinh lúc này mới nhìn sang Ngu Diên: "Xin lỗi, làm cô sợ rồi."
Ngu Diên kỳ thực không cảm thấy kinh sợ gì. Cô ấy vốn dĩ không chú ý tới quả bóng. Đến khi phát hiện ra thì đã được Tạ Tinh Triều bảo vệ ở phía sau hắn rồi. Cô không biết gì về bóng chày cả: "Tinh Triều, cậu ổn chứ?"
"Không có gì." Tạ Tinh Triều lắc đầu.
"Tôi tên Tả Áo Nam, khoa điện cơ, năm tư." Nam sinh nói: "Hay là để lại thông tin liên lạc nhé. Ngày sau mời hai người bữa cơm để xin lỗi."
Tạ Tinh Triều không lên tiếng.
Tả Áo Nam dùng ánh mắt sắc bén đánh giá hắn. Anh ta có thể nhìn ra được thân hình hắn rất tốt. Chắc chắn có tập luyện thể dục. Hơn nữa tuổi còn trẻ, thể chất sau này nhất định sẽ càng tốt hơn.
"Bạn học, cậu có hứng thú tham gia câu lạc bộ của chúng tôi không?" Tả Áo Nam hỏi.
"Câu lạc bộ của các anh?" Ngu Diên có chút kinh ngạc.
"Đúng. Câu lạc bộ bóng chày." Tả Áo Nam nói: "Tôi là đội trưởng đội bóng chày đại học Bắc Kinh, cũng kiêm luôn chức ở câu lạc bộ bóng chày. Có điều là bọn tôi thiếu người đến thảm." Anh ta nhún vai: "Tuyển thành viên mới nửa ngày trời cũng chẳng được mấy người."
Có rất nhiều câu lạc bộ thể thao tại đại học Bắc Kinh. So với bóng rổ, bóng chuyền, bóng bàn, trượt băng và leo núi, bóng chày là môn thể thao rất không được ưa chuộng ở trong nước. Bởi vì nó đòi hỏi sân bãi rộng, thiết bị đắt tiền, còn vô cùng nguy hiểm. Vậy nên câu lạc bộ bóng chày của các trường đại học trong nước không nhiều.
Vì diện tích khuôn viên đại học Bắc Kinh rất lớn, có sân chuyên dụng, quỹ câu lạc bộ đầy đủ, sinh viên có hoàn cảnh khó khăn không gánh được chi phí trang bị cũng rất ít. Cho nên câu lạc bộ không được chú ý nhiều này vẫn hoạt động ổn định như vậy.
Đội bóng chày đại học Bắc Kinh cũng khá có danh tiếng, có thể ngồi vững trong top ba các trường đại học trong nước.
"Tinh Triều, trước đây cậu có chơi môn này không?" Ngu Diên do dự hỏi. Cô xem qua tờ rơi thấy môn thể thao này rất nguy hiểm, lo rằng hắn sẽ bị thương.
Tạ Tinh Triều khi còn nhỏ ốm yếu, cần được che chở. Cho đến bây giờ cô vẫn còn giữ thói quan tâm này với hắn.
Thoạt nhìn, Tạ Tinh Triều của hiện tại thật ra chẳng gầy ốm chút nào. Chỉ có điều nước da trời sinh hơi nhợt nhạt, thân hình mảnh khảnh, trẻ trung.
"Tới luôn đi." Tả Áo Nam nói: "Bọn tôi đang thiếu người, dù chỉ chơi chơi thôi, không biết cũng chẳng sao hết."
Quả là một chàng trai thẳng thắn và tràn ngập năng lượng tích cực. Giọng nói mang theo âm hưởng phương Bắc nhẹ: "Cô có muốn cùng tham gia luôn không?" Anh ta hỏi Ngu Diên.
Ngu Diên bị bất ngờ rồi cười lớn: "Tôi thì khỏi đi."
Nhìn xem cô ấy có giống người có thể chơi môn thể thao này không chứ?
"Đúng rồi. Cô xinh như thế, lại mỏng manh yếu đuối." Tả Áo Nam gãi đầu, dường như cũng cảm thấy không hợp lý: "Cả ngày chạy dưới nắng cũng không thích hợp."
Anh ta nói ra điều này tự nhiên đến mức hoàn toàn không khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Ngu Diên hiếm khi gặp phải dạng người này, vành tai hơi đỏ lên, xấu hổ không nói nên lời. Chỉ có thể mím môi cười trừ.
Thiếu niên bên cạnh mắt sáng như sơn, lặng lẽ nhìn tràng cảnh mà không nói gì.
"Tinh Triều, cậu thấy sao?" Ngu Diên hỏi: "Muốn tham gia không?"
"Vậy thì chọn cái này đi." Hắn ôn tồn đáp: "Tôi không biết chơi. Nhưng có thể thử xem sao."
Tả Áo Nam nhìn hắn một cách kỳ quái, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
"Ghi nhớ, ghi nhớ thật kỹ phải mang bảo hộ." Ngu Diên đọc nhanh. Cô căn bản không biết gì về bóng chày. Lúc này đọc xong tờ tuyên truyền, mới ít nhiều hiểu được vài điều cơ bản.
Cô thấy Tạ Tinh Triều thực sự có hứng thú cũng rất vui. Sực nhớ ra việc gì, cô vội hỏi Tả Áo Nam: "Xin hỏi, có cần phải kiểm tra gì để gia nhập không?" Giống bên bóng rổ ấy.
"Bọn tôi chỉ vài người như thế, còn kiểm tra gì nữa. Có hứng thú với bóng chày là được rồi." Tả Áo Nam sảng khoái nói: "Câu lạc bộ vì đam mê mà thôi."
Ngu Diên nghe vậy liền an tâm.
Ấn tượng của Ngu Diên về Tả Áo Nam đặc biệt tốt. Cô cảm thấy dưới sức ảnh hưởng của anh ta, sau khi Tạ Tinh Triều vào nhóm thì khẳng định sẽ nhanh chóng hòa nhập và kết giao bạn mới.
Tạ Tinh Triều vốn kiệm lời trước người lạ. Hắn lấy tờ đơn, điền xong thông tin cá nhân cũng không nhiều lời nữa.
Cả hai cùng rời khỏi quảng trường.