Bên trong ký túc xá yên tĩnh. Ngoại trừ cô, mọi người hầu hết là thức khuya dậy trễ. Chỉ cần trống tiết sáng thì đều ngủ tới 9, 10 giờ mới dậy. Động tác của Ngu Diên rất nhẹ, cô khẽ lấy sách và vở môn quy trình ngẫu nhiên từ kệ sách.
Giường bên cạnh đột nhiên có tiếng động. Đầu Thân Trí Nam từ trong chăn ló ra, tóc tai bù xù: "Bảo bối, cậu về rồi à?"
Ngu Diên: "Cậu sao vậy?" Giọng khàn đặc của cô khiến Ngu Diên giật mình.
"Không sao. Ngủ trễ quá, còn uống ít rượu." Thân Trí Nam mơ mơ màng màng: "Giờ hơi đau đầu."
Ngu Diên thở dài: ".. Chẳng phải tớ đã nói rồi sao. Hôm sau có tiết thì không được uống rượu trong ký túc xá!"
"Chỉ có chút rio? Cậu mà tin cô ấy. Cô ấy mê sảng thôi." Dư Ninh cũng tỉnh rồi.
Diệp Kỳ Hủ bật dậy khỏi giường, lần mò bật công tắc đèn: "Diên Diên, cậu cả đêm không về nha. Hôm qua tớ còn cược cậu chắc chắn sẽ về đó."
"Tớ ở nhà Tạ Tinh Triều." Ngu Diên nói: "Cách trường học cũng không xa."
"Ừ, được rồi." Thân Trí Nam từ trên thang leo xuống: "Cậu ấy nhất định tiễn cậu đến trường nhỉ. Còn mua bữa sáng gì đó nữa. Thật đúng là.. em trai tốt."
Sau vụ lần trước bị Ngu Diên lên tiếng, bọn họ đã ngừng trêu chọc cô và Tạ Tinh Triều.
Nhưng,
Không hiểu vì sao, chuyện tối qua đột nhiên lóe lên trong đầu Ngu Diên. Cô va phải thiếu niên và ngã nhào xuống đất. Hơi thở của hắn gần trong gang tấc, cùng dáng vẻ khi hắn đứng trước bàn ăn và mỉm cười với cô.
Dư Ninh cũng bò ra khỏi giường: "Về sau ai mà cua được em trai này, nhất định có số hưởng."
"Cậu ấy từng có bạn gái chưa?" Diệp Kỳ Hủ bắt đầu có hứng thú: "Thích hình mẫu thế nào?"
Ngu Diên lắc đầu: "Chưa có đâu.. nhỉ." Cô nhớ tới lời Tạ Tinh Triều nói, cũng trong hôm qua. Hắn không muốn yêu đương, không muốn kết hôn.
Ngu Diên biết hoàn cảnh gia đình Tạ Tinh Triều. Phải chăng vì chuyện của ba mẹ nên hắn mới có kiểu suy nghĩ như bây giờ?. Truyện Nữ Cường
Cảm giác lo lắng trong lòng Ngu Diên dâng lên, động tác thu dọn của cô chậm lại.
Cô thay chiếc váy liền dài đến đầu gối, tóc buộc đuôi ngựa thấp. Đa phần khi lên lớp, cô sẽ không xõa tóc vì ảnh hưởng đến tầm nhìn.
Ngu Diên thi thoảng bị hạ đường huyết vào buổi sáng, nên trong túi thường chuẩn bị sẵn kẹo. Sáng nay được ăn ngon lành, cô suy nghĩ chốc lát rồi không mang theo kẹo sữa nữa. Thu dọn xong sách vở cho vào túi, tay cô bất chợt chạm phải một vật tròn tròn, liền lấy ra xem. Hóa ra là một hộp sữa dâu và nó vẫn còn ấm. Cầm hộp sữa trên tay, cô nhẹ nở nụ cười.
Quả nhiên là Tạ Tinh Triều nhân lúc cô không chú ý mà nhét vào. Thực ra hắn từ bé đã là một đứa trẻ cẩn thận và chu đáo.
Nhiệt độ ban ngày hạ xuống nhanh chóng, cái khô nóng của hôm qua bị rửa trôi đi.
Thiếu niên đi ngang qua thư viện đại học Bắc Kinh. Mới sáng sớm đã gặp phải người đàn bà điên kia, tự nhiên tâm trạng hắn bị ảnh hưởng. Tối hắn định đi gặp Lộ Hòa. Địa điểm cũng chọn xong rồi.
Thiếu niên mang túi lên một bên vai, dáng cao gầy, thái độ thờ ơ, khuôn mặt lạnh băng. Lúc hắn lướt qua, có không ít thiếu nữ ngoái đầu nhìn, rồi lại lập tức quay đi sau khi trông thấy biểu cảm của hắn.
Điện thoại trong túi reo lên, một tin nhắn vừa gửi đến. Thời đại này không còn nhiều người gửi tin nhắn nữa.
Vỏn vẹn một dòng chữ.
"Tháng sau đến Kinh Châu công tác, có thời gian thì gặp mặt." Tạ Kỳ.
Thiếu niên mặt không biểu tình đóng giao diện tin nhắn, không trả lời lại. Hắn biết người đàn ông này cũng không cần hắn phải hồi âm.
Hắn từ nhỏ lớn lên tại Lăng Thành và thật ra cũng rất hiếm khi về lại Nam Thành. Tổ tiên nhà họ Tạ nhiều đời sinh sống tại Nam Thành, chỉ có Tạ Cương là chuyển đi.
Tạ gia là một gia tộc lớn bảo thủ, gia phả thậm chí có thể được ghi vào hàng trăm năm trước. Truyền thống khiêm nhường, giáo dục tương đối nghiêm khắc. Tạ Cương cũng không ngoại lệ, ngay từ nhỏ đã phải tiếp nhận quản giáo nghiêm ngặt từ người lớn và quy tắc trong nhà. Mãi cho đến khi tách ra và tự lập.
Mặc dù hiện tại những lời truyền miệng và tin đồn về ông ta trong gia tộc cực kỳ kém, trên dưới Tạ gia không một ai công nhận Chúc Hy Hòa.
Nhưng Tạ Tinh Triều lại là một ngoại lệ. Tạ gia Nam Thành cũng chẳng có người quản thúc hắn.
Hắn chỉ là không thích không khí ở đó.
Hắn từ khi còn bé đã không nhớ nổi rằng còn có ai đó đặt kỳ vọng lên mình. Đặc biệt là sau khi hắn câm. Bắt đầu từ lúc ấy, dường như hắn chỉ cần hiện diện và cứ thế tồn tại là đủ ngụy trang cho sự yên bình giả dối này.
Hồi ở Lăng Thành, chẳng ai dám quản hắn. Trong dinh thự bao la chỉ có bảo mẫu, nhưng cũng không dám nặng nhẹ câu nào. Thấy hắn không vui, mày cau lại, họ liền kinh hồn bạt viá. Mặc hắn vô cớ quấy phá, cáu bẳn đến thế nào, hay phá hoại đồ đạc quá đáng hơn chăng nữa, họ cũng lẳng lặng không nói một lời mà thu dọn mớ hỗn độn cho hắn. Tạ Cương không biết tìm đâu ra người thật còn giỏi hơn người máy như thế này.
Tạ Cương cực hiếm khi trở về nhà.
Hắn cũng không thích về lại Nam Thành.
Vốn dĩ, hắn có thể đã chết vào đêm mưa đó khi chỉ mới 8 tuổi. Nhưng hắn lại tìm được đường sống từ tuyệt cảnh, vật lộn để sinh tồn.
Hắn cứ thế mà lớn lên thành bộ dạng như bây giờ. Đối với hắn, hắn tự cảm thấy bản thân mình đã hết thuốc chữa rồi.
Cuộc đời lay lắt này.
Không có mục tiêu, chẳng có khát vọng. Ghét hay thích đều không quan trọng.
Chỉ khi ở bên cô ấy, lần đầu tiên trong tuổi thơ của mình, hắn cảm thấy được che chở, được người khác kỳ vọng.
Cô dịu dàng, chân thành, nỗ lực.
Sự gắn bó, ngưỡng mộ, khao khát.. Cảm xúc giữa họ bị trộn lẫn quá nhiều. Mọi thứ nơi cô đều mê hoặc hắn.
Người đứng nơi đáy cốc, đứng sâu trong bùn, ngước nhìn về ánh sáng, mây cao, trời quang.
Vì vậy mà nỗ lực, muốn trở nên tốt hơn, muốn làm cô hài lòng, tìm hiểu suy nghĩ của cô, giấu đi bộ dạng thật sự của mình.
Mặt trăng luôn khao khát mặt trời.
Cô chính là mặt trời của hắn.
Buổi tối, sau giờ học, Ngu Diên và Thân Trí Nam cùng về ký túc xá. Thân Trí Nam hỏi: "Diên Diên, tối nay ban lấy tin và biên tập tổ chức bữa cơm chia tay để tiễn đàn anh Tống. Cậu có thời gian đi không?"
"Cho đàn anh Tống?"
Thân Trí Nam: "Đúng. Hình như anh ấy đã ký trước hợp đồng với bên báo buổi tối Nam Thành rồi, sẽ sớm rời Kinh Châu đến đó thực tập."
Lúc Ngu Diên học năm nhất, cô và Thân Trí Nam từng cùng đăng ký tham gia ban lấy tin tức và biên tập. Mãi đến khi việc học dần trở nên bận rộn hơn, cô mới rời khỏi nhóm.
Tống Thu Thực năm đó rất quan tâm đến bọn họ. Khi họ gia nhập với tư cách là thành viên mới. Vì học khoa toán trong khi đa số sinh viên ban lấy tin và biên tập đều thuộc khối xã hội, ban đầu nhiều người không muốn giao việc cho họ và chỉ xem hai người họ đến tham gia công tác sinh viên để được cộng điểm.
Chính Tống Thu Thực kiên nhẫn cầm tay chỉ việc cho các cô: Phỏng vấn là gì, viết bản thảo ra sao, trau chuốt nhôn ngữ thế nào.
Tuy không liên quan đến chuyên ngành theo học mà chỉ xuất phát từ đam mê, sở thích thuần túy. Nhưng đối với Ngu Diên, đây vẫn là một đoạn trải nghiệm đáng nhớ.
"Chẳng trách." Ngu Diên nhớ ra: "Tớ thấy đàn anh phát trong vòng bạn bè, bảo là nhận được đề nghị công việc rồi. Chỉ không ngờ lại nhanh như thế."
Thân Trí Nam: "Đúng đó. Chớp mắt một cái, chúng ta lên năm ba. Thêm năm nữa là tốt nghiệp luôn rồi."
"Tớ muốn chuyển sang thi cao học ngành báo chí. Đến lúc đó tớ sẽ kế thừa đàn anh." Cô say sưa nói: "Dĩ nhiên, cậu nhất định phải học lên cao nữa đấy. Toán học gia vĩ đại a."
Mặt Ngu Diên hơi đỏ, cô ho khan: "Cậu nói gì thế. Tớ hiện tại, ngay cả một bài luận văn đàng hoàng còn chưa viết được. Chỉ là được giáo sư dẫn dắt, hưởng xoáy mà thôi."
"Hây da, không phải cậu mới năm ba thôi sao." Thân Trí Nam nói: "Cậu cứ yên tâm tiếp tục học đi. Hay là học thẳng lên tiến sĩ luôn. Dù sao cậu là con một, kinh tế cũng không tệ. Không cần đi làm gấp."
Ngu Diên nhẹ thở ra một hơi.
Kỳ thật có rất nhiều lúc Ngu Diên thật lòng biết ơn ba Ngu Sở Sinh và mẹ Thẩm Cầm, có thể cho cô một môi trường thoải mái để học tập mà không phải phân tâm việc nhà, cũng không cần vội vã đi làm phụ giúp gia đình. Có thể khiến cô vững tâm để tiếp tục theo đuổi con đường toán học này.
"Liên hoan xong sẽ đi quẩy." Thân Trí Nam nói: "Hì hì, cậu sửa soạn cho kỹ vào. Năm ba cả rồi. Chúng ta tích cực thêm một chút, còn có thể tranh thủ trong vài năm cuối này kiếm một mối yêu đương thôi nào."
Địa điểm liên hoan được đặt tại một nhà hàng Nhật. Mọi người đều rất phấn khích. Ăn uống xong chẳng ai muốn về.
"Tớ thành nhà tiên tri rồi à." Thân Trí Nam rõ ràng đã say khướt, tóm chặt lấy Ngu Diên, ú ớ nói: "Tớ nói mà, sẽ, sẽ, sẽ đi quẩy nha. Sư huynh. Anh đợi đã, hát một bài cho em nghe. Bài đó đi, ngoài đình, bên con đường xưa.."
Ngu Diên đỡ cô ấy, dở khóc dở cười.
"Các cậu còn đi hát karaoke à?" Một bạn học quen biết hỏi họ.
Ngu Diên đang phân vân, đột nhiên Thân Trí Nam bổ tới, cặp mắt trợn tròn: "Đi, đương nhiên đi chứ. Tớ hôm nay dù phải bỏ mạng tại đây, cũng quyết hát cho trọn bài này."
Ngu Diên nhẹ nhàng vỗ vỗ cô, dỗ dành nói: "Được rồi, được rồi."
Đúng lúc này, một thiếu niên mặc áo trắng quần đen đi tới, ngũ quan thanh tú, giọng nói trong trẻo: "Các cậu đều đi?"
Trông thấy anh ta rồi nhìn biểu cảm của Thân Trí Nam đang tựa vào mình, Ngu Diên chợt hiểu ra điều gì.
"Ừm, tôi cũng đi." Cô đỡ Thân Trí Nam vững vàng.
Trong đêm, một nhóm người nghênh ngang đi trên đường lớn, mùi rượu tỏa ra, dáng vẻ thoạt nhìn liền biết là sinh viên đại học.
Ngu Diên bình thường rất hiếm khi đến những nơi thế này. Cô tùy tiện hát hai câu, chủ yếu là luôn ở bên chăm sóc Thân Trí Nam.
Không biết ai là người chọn địa điểm. Lầu hai là karaoke, lầu ba là rạp chiếu phim tư nhân, còn lầu một dường như là thanh ba*. Lúc đi thang máy lên, Ngu Diên có liếc nhìn bảng hiệu.
(*清吧: Thanh ba. Một loại bar, là địa điểm thư giãn giải trí. Không như quán bar thông thường, thanh ba lấy nhạc nhẹ làm chủ đạo, tương đối yên tĩnh. Nơi thích hợp để uống và trò chuyện cùng bạn bè. Thanh ba thường không tạo cảm giác xa hoa trụy lạc mà nhạc nhẹ và không gian trầm, tông màu đèn trầm ấm khiến tinh thần thư giãn, giải tỏa căng thẳng)
Gần 11 giờ, cô nhận điện thoại của Diệp Kỳ Hủ. Thân Trí Nam đang hát, âm thanh xung quanh quá lớn: "Tớ sẽ gọi lại cho cậu ngay."
Cô bước ra khỏi phòng karaoke xuống lầu một. Không gian yên tĩnh hơn rất nhiều. Chỉ có tiếng guitar từ quán bar mơ hồ truyền đến.
"Hôm nay có lẽ phải thức trắng rồi." Ngu Diên nói.
Diệp Kỳ Hủ hỏi: "Có Tống Thu Thực?"
"Đúng." Ngu Diên trả lời: "Tớ ở cạnh Nam Nam."
"Được. Ngày mai các cậu về học bù vậy. Không thì cũng không cần đến lớp buổi chiều. Tớ sẽ mang vở cho các cậu.."
Giải thích với Diệp Kỳ Hủ xong, Ngu Diên cất điện thoại vào. Tính cách cô trầm lặng, kỳ thực không quen với loại tình huống này. Lần này là ngoại lệ.
Cô tới lui ở ngoài một hồi, không muốn trở vào trong ngay. Tiếng ồn ào làm đầu cô choáng váng, cổ áo cũng ám đầy mùi rượu. Ngu Diên hít một hơi thật sâu làn gió đêm.
Hứa Ngộ Đông và Lộ Hòa một trái, một phải.
Lộ Hòa còn đang khoe khoang: "Tao kể mày nghe. Bữa đó tao chuyên nghiệp cực kỳ. Mày biết không, thợ điện chuyên nghiệp, quản lý chuyên nghiệp, kỹ năng diễn xuất thượng thừa. Sớm biết năm đó tao ghi danh vào học viện hí kịch rồi."
Hứa Ngộ Đông: ".. Mày mẹ nó đắc ý gì chứ. Ngứa đòn à?"
Tạ Tinh Triều dường như vẫn luôn lắng nghe bọn họ nói chuyện. Một tay hắn đỡ lấy đầu, chợt ngước nhìn về phía họ, cười như có như không, không biết là đang nghĩ gì.
Ánh đèn trong quán bar mờ ảo, thiếu niên ngồi đó, tư thế thản nhiên thậm chí có phần thô lỗ, đẹp đến lóa mắt.
Hắn mặc áo sơ mi trắng vô cùng đơn giản, chiếc cúc trên cùng buông lơi, để lộ xương quai xanh hơi cong mảnh mai tinh xảo. Nước da trắng ngần tự nhiên, đuôi mắt đỏ nhạt càng tôn lên đôi môi hồng nhuận.. kết hợp với hơi thở thanh xuân vốn có trên người hắn, vừa mâu thuẫn, vừa hài hòa. Thậm chí bên trong vẻ đẹp phi thường ấy còn bộc lộ khí chất mạnh mẽ của sự diễm lệ và sang trọng.
"Tao ra ngoài hít thở không khí." Hứa Ngộ Đông nói. Cậu ta có thể cảm giác được hôm nay tâm tình Tạ Tinh Triều không tốt lắm.
Đẩy cửa ra, gió đêm bên ngoài tràn vào, cả người thoải mái hơn hẳn.
Trên băng ghế dài ở phía ngoài hình như có người, là một cô gái nhỏ nhắn, đường nét rất thanh tú. Có lẽ là một em gái xinh đẹp. Hứa Ngộ Đông muốn tiến lại gần, nhờ ánh sáng hắt ra từ cửa, sau đó mới nhìn rõ. Cậu ta bị dọa đến tỉnh cả rượu.
Ngu Diên đứng ở cửa ra vào và gặp phải người cô không ngờ tới. Sau khi nhìn kỹ lại vài lần, cô dường như đã chắc chắn hoàn toàn.
"Cậu là Hứa Ngộ Đông phải không?" Cô nhẹ nhàng nói: "Tôi tên Ngu Diên, là bạn học của chị cậu. Chúng ta từng gặp mặt ở nhà cậu rồi."
Hứa Ngộ Đông phản xạ có điều kiện: "Đúng. Chào chị!"
Cái mồm rách việc này, vốn dĩ có thể vờ như không quen mà.
Căng thẳng đến toát mồ hôi lạnh. Cậu ta đột nhiên nhớ ra người ngồi bên trong.
Cậu ta tùy tiện cười gượng, nói chuyện vài câu. Thấy Ngu Diên còn chưa có ý định rời đi, cậu lén lấy điện thoại ra soạn tin nhắn - "Tao ở cửa gặp phải chị mày!"
Gửi cho Tạ Tinh Triều.
Bộ dạng hắn hiện giờ như thế, có thể để Ngu Diên thấy không?
Hình tượng chẳng phải sụp đổ sạch sẽ sao.