• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cô tẩu* hai người vừa mới vào nhà, Quách Thúy Hoa đã ngồi ở bàn ném chén đũa, miệng lẩm bẩm những lời chua ngoa, Tiêu Ngô thị lạnh lùng nói: “Mới sáng sớm không có chuyện gì chạy ra ngoài làm gì, lại không phải không trở về, còn thế nào phải nhất định đưa đi xa như vậy, cũng không sợ người ta cười nhạo, không biết xấu hổ.”*cô tẩu: chị dâu em chồng"Nương, lời này của ngài con thật không thích nghe." Phùng Trinh nghe thấy những lời đó đột nhiên bùng nổ.Từ khi vào cửa, nàng vẫn luôn ăn nói nhỏ nhẹ, cho dù hôm qua nàng có giúp Tiêu Sơn nói chuyện, người khác cũng chỉ cho rằng nàng dựa vào thế lực của Tiêu Sơn mà thôi.

Bây giờ Tiêu Sơn đã đi rồi, còn tưởng có thể cho nàng ăn khổ, nhưng không nghĩ tới nàng lại còn tranh luận như thế.Không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người, Phùng Trinh hừ lạnh một tiếng: “Tốt xấu gì Tiêu Sơn cũng ra ngoài đánh giặc, chuyện này rất nguy hiểm, các người không đi đưa tiễn chàng ấy thì cũng thôi đi, cũng đừng ở sau lưng nguyền rủa chàng ấy.

Nếu như chàng ấy thật sự xảy ra chuyện gì, các ời cũng đừng mong có chỗ tốt!"Quách Thúy Hoa nghe vậy thì trong lòng nhảy dựng.

Ai da, đại ca mà không còn, nhưng không phải là đến phiên nam nhân nàng ta chứ.Nàng ta vội vàng ngậm miệng không nói lời nào, trong lòng thầm nghĩ hôm nay không nên kiếm chuyện gì, muốn kiếm chuyệ thì phải đợi mấy ngày sau rồi lại nói.Tiêu Ngô thị không nghĩ nhiều như vậy, dù sao bà ta vẫn còn hai nhi tử.


Hơn nữa nhiều năm như vậy mà Tiêu Sơn vẫn không có việc gì, làm sao có thể bị một lời này của bà ta mà nói cho chết?Bà ta hừ lạnh một tiếng: “Ta còn nói bản thân đã tìm được tức phụ ngoan ngoãn lanh lợi trở về, không ngờ vừa vào cửa liền bắt đầu quậy phá, lúc trước thật sự là bị lão mẫu ngươi lừa gạt."Phùng Trinh giả vờ cười nói: "Con cũng không thích nghe những lời này của nương, ai gạt ai chứ, lúc trước cũng không phải ngài cũng đem nhà mình khen ngợi quá mức.

Kết quả sau khi gả lại đây, các người căn bản cũng không đối xử tốt gì với tướng công cả."Tiêu Diệu Diệu ở bên cạnh âm thầm kéo nàng, ra hiệu cho nàng đừng cãi nhau với người nhà nữa.

Dù sao đại ca không có ở nhà, tẩu tử cũng không thể đấu lại lão mẫu nhà mình.Phùng Trinh lại không sợ, nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành túi trút giận của Tiêu gia.

Nếu như người nhà này xem nàng và Tiêu Sơn là người một nhà, nàng cũng nguyện ý hiếu thuận với ông công bà mẫu, quan hệ tốt với huynh đệ tẩu tức, cùng nhau ra sức đóng góp một viên gạch cho nhà này.

Nhưng bây giờ gia đình này quá lạnh nhạt khiến người buồn lòng thất vọng, nàng không muốn bị những người này lợi dụng, tùy ý xoa tròn bóp dẹp.

Nàng muốn cho những người này biết vào ngày đầu tiên Tiêu Sơn rời đi, ngay cả khi Tiêu Sơn không ở nhà, nàng sẽ không cho phép người khác bắt nạt mình.Nàng lạnh lùng nói: "Chúng ta đều là người một nhà, ta cũng không muốn bất hòa với các người, khiến cho người khác nghe xong liền chê cười.

Về sau mọi người cứ nước sông không phạm nước giếng.

mọi người đều sống thật tốt.


Nếu như muốn khi dễ ai thì cũng nên cân nhắc."“Ngươi cái thứ bà nương* hỗn trướng này.” Tiêu Ngô thị tức giận đứng dậy, cầm cái chổi ở trong góc tường muốn đánh người.*bà nương: tiếng gọi phụ nữ hạ lưuPhùng Trinh đứng yên không nhúc nhích, nàng biết thân thể này của nàng cũng sẽ đánh không lại, cũng sẽ không tỏ ra yếu thế bỏ chạy.

Nhìn thấy Tiêu Ngô thị xông tới, nàng hét lên: “Ngài đánh đi, nếu như hôm nay ngài đánh con, đợi lát nữa con sẽ cho người toàn thôn biết được ngài ngược đãi tức phụ mới vào nhà, để cho Tiêu Sơn biết được, thê tử chàng ấy ở nhà phải đang sống như thế nào.”Khi Tiêu Ngô thị nghe thấy được lời này, cây chổi bà ta chuẩn bị vung dừng lại trên đỉnh đầu của nàng, cũng không vung nó ra.Tiêu Diệu Diệu vội vàng nhân cơ hội đi tới, đem cây chổi của Tiêu Ngô thị ném xuống: "Nương, hôm nay ca ca vừa mới đi, tâm tình tẩu tử không được tốt, ngài cũng đừng giận tẩu ấy, nghĩ tới ca ca hôm nay nói cái gì."Buổi sáng khi Tiêu Sơn rời đi, hắn vừa mới nói chuyện với cả nhà, không được làm khó dễ Phùng Trinh.Khi Tiêu Ngô thị nhớ về sự việc này, tức giận trong lòng cũng không thể phát ra được.

Rốt cuộc, bà ta vẫn dựa dẫm vào đại nhi tử nhiều hơn, bà ta cũng không muốn đem mọi thứ rối tung lên.

Về phần tức phụ này, dù sao cũng đã vào cửa Tiêu gia, sớm muộn gì cũng có cơ hội thu thập.Bà ta cầm lại cây chổi khạc nhổ một ngụm, rồi hung hăng rồi sải bước đi đến bàn ăn.Tiêu Diệu Diệu cũng nhanh chóng kéo Phùng Trinh trở lại phòng bếp để ăn cái gì đó.Từ Hồng Ngọc và Quách Thúy Hoa hơi thất vọng khi thấy trận đánh đập tức phụ oanh oanh liệt liệt của Tiêu Ngô thị cứ như vậy mà đã kết thúc.

Bất quá từ chuyện hôm nay, các nàng ta cũng có thể thấy được, bà mẫu tàn nhẫn này của các nàng ta cũng không phải thiên hạ vô địch, nếu gặp phải Phùng Trinh, chẳng phải cũng sẽ không có cách sao?Phùng Trinh không quan tâm những người này nghĩ gì, nàng cùng với Tiêu Diệu Diệu tùy tiện ở trong bếp dùng bữa, sau đó lên núi hái thảo dược với Tiêu Diệu Diệu.Tuy rằng Tiêu Diệu Diệu còn nhỏ tuổi, nhưng Tiêu Ngô thị hoàn toàn không yêu thương đứa khuê nữ duy nhất này, sau khi biết nàng ta biết cách hái thuốc, Tiêu Diệu Diệu cũng giống như đi làm, trừ khi ngày trời mưa gió không phải lên núi hái thuốc, hàng ngày đều phải đúng giờ đúng khắc đi lên núi hái thuốc kiếm bạc cho gia đình.Đi theo Tiêu Diệu Diệu đi lên trên một con đường núi, nhìn con đường ngày càng dốc hơn, còn có cánh rừng u ám, trong lòng Phùng Trinh cảm thấy hơi sợ hãi, hỏi: "Ngày thường một mình muội đến đây không sợ hay sao?"Tiêu Diệu Diệu kiểm tra xem bên đường có thảo dược gì hay không, nghe Phùng Trinh nói xong liền cười nói: “Không có gì phải sợ, trước kia bọn người đại ca thường xuyên dẫn muội tới trong rừng tìm đồ ăn hoang dã.

Đại ca bắn cung rất chính xác, mỗi lần đều có thể bắn trúng con mồi.


Cho nên từ nhỏ muội đã quen thuộc với cánh rừng này, không cảm thấy sợ hãi.Phùng Trinh vẫn không ủng hộ.

Ở nơi rừng già núi sâu như thế này, vạn nhất có thể gặp phải một ít dã thú.

Hơn nữa các ngọn núi bên kia không xa, chính là vùng đất của man di.

Tuy rằng còn có quân trú phòng, nhưng ai biết khi nào bọn chúng sẽ đi qua.Ai, phân tích đến cùng vẫn là vấn đề tiền bạc, nếu như có bạc, tiểu cô nương như Tiêu Diệu Diệu nên ở nhà thêu thùa, kết giao với vài khuê mật..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK