Chẳng qua lúc này bọn man di cũng không gặp may, mới đi được nửa đường, còn chưa tới cửa nhà, đã nghênh diện với Trương Định Nam mang theo Hãm trận doanh tiến đến tương trợ.
Hiện giờ trừ bỏ Hãm trận doanh ở ngoài, còn có tướng lĩnh tiền quân, hậu quân.Tuy quân số của tiền quân và hậu quân không bằng quân số trung quân, nhưng lúc này Trương Định Nam phản ứng cũng rất nhanh, sau khi nghe trinh sát bẩm báo, hắn ta đã bố trí mai phục trên đường, chuẩn bị sẵn sàng ra sức đánh một trận phủ đầu.Đồng thời, phương hướng của đại doanh man di đã bắt đầu lác đác khói nhẹ.Nhìn động tĩnh bên kia, trong lòng Trương Định Nam vỗ tay không ngớt, các huynh đệ, làm tốt lắm!Tại thành Túc Châu, Phùng Trinh nhìn bầu trời xám xịt, thở dài thườn thượt.Nàng vừa mới từ phủ đại tướng quân đi ra, bởi vì mưu kế lúc trước thật sự cứu được người, Trương phu nhân rất vừa lòng đối với nàng, hơn nữa còn hứa hẹn sau này sẽ che chở cho nàng.
Phùng Trinh vui mừng khôn xiết, vấn đề mà nàng lo lắng trước đây giờ đã được giải quyết theo cách này, đối với kế hoạch của nàng mà nói, có thể nói là thập phần có lợi.Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy khó chịu chính là, cái giá trả cũng quá cao.Mới đi được vài bước, liền cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Lúc này Phùng Trinh mới nhớ tới, mình không được nghỉ ngơi đã lâu.
Ngô ma ma tiễn nàng ra ngoài, thấy sắc mặt của nàng không được tốt, đang định khuyên nàng đi vào trong phủ tướng quân nghỉ ngơi.Đột nhiên, ở dưới thành Túc Châu truyền đến từng đợt hoan hô.Ngô ma ma cả kinh, vội vàng phân phó người bên cạnh hỏi thăm, người nọ chạy đi một lát liền lập tức trở lại, trên mặt còn mang theo nụ cười: “Là đại tướng quân trở về, đại tướng quân đã trở về!""Thật sao? Ta lập tức đi nói với phu nhân." Lúc này Ngô ma ma cũng không thèm để ý tới Phùng Trinh nữa, xoay người chạy vào trong phủ tướng quân.Phùng Trinh cũng không quan tâm, cơ thể nàng bây giờ đã cảm thấy tốt hơn một chút, thật ra cũng không còn cảm thấy chóng mặt nữa.
Nàng ngẩng đầu nhìn hướng tường thành, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.Trương tướng quân đã trở lại, trận chiến này hẳn sẽ sớm kết thúc.Sau khi Trương phu nhân biết tin tức, cũng không thèm sửa sang lại dung nhan, vội vàng chạy đến cửa thành nghênh đón Trương tướng quân, không ngờ Trương tướng quân còn chưa vào cửa thành, đã trực tiếp mang theo người truy sát bọn man di.Chỉ là trước khi đi, ông ta liếc nhìn tường thành, nhìn Trương Thừa Tông phía trên, trên mặt lộ ra một tia thất vọng.Tuy rằng Trương Thừa Tông không nhìn rõ ánh mắt kia, nhưng vẫn cảm nhận được sự thất vọng của phụ thân đối với mình.Trong lòng hắn ta run lên, vội vàng đi xuống tường thành, đợi binh lính chỉnh đốn xong, cùng Trương tướng quân xung phong liều chết xông tới.Trận chiến tuy còn chưa kết thúc, nhưng từ khi biết Trương tướng quân trở về, người dân thành Túc Châu đã hò reo không ngớt.
Thần bảo hộ Túc Châu đã trở lại, cho dù bọn man di có hung tàn cỡ nào cũng không thể đánh tiến vào được."Trương tướng quân tới rồi!"Đám người Trương Định Nam đang huyết chiến với bọn man di, nghe thấy tiếng vó ngựa phi nước đại, rồi nhìn con đường đầy bụi và cờ xí phấp phới trong gió, như thể bọn họ đã tìm thấy được người đáng tin cậy, đều trở nên vũ dũng hơn.Nhưng Kha Lực Tà lại cười hừ một tiếng: “Lại là chiêu trò lừa bịp cũ!" Ngay sau đó không quan tâm mà tiếp tục chém giết.Không ngờ giữa trận chiến khốc liệt, một đạo tiếng động màu đen đột nhiên xông vào vòng vây, đi đến đâu, dũng sĩ man di đều bị chém xuống ngựa.
Chẳng mấy chốc, đối diện với Kha Lực Tà.“Trương Tế Thế!” Kha Lực Tà trợn to hai mắt.Trương Tế Thế đang đội mũ giáp, vẻ mặt sát khí như đao, hét lớn một tiếng: "Nhận lấy cái chết!"Trương Định Nam nhìn thấy Trương Tế Thế, phấn khích thúc ngựa chạy tới: “Phụ thân, hãy để tên này lại cho nhi tử đi." Đôi mắt hắn ta tràn đầy sự phấn khích, không có một chút sợ hãi.Trương Tế Thế cười hài lòng, vung tay lên chặn khiến cho Kha Lực Tà lùi lại vài bước.
Lợi dụng khoảng trống này, Trương Định Nam đã chen vào, bắt đầu cuộc chiến với Kha Lực Tà.Lần này Trương tướng quân mang theo tương đối ít người, người của Trương Thừa Tông bên kia là bộ binh, vẫn còn chưa chạy tới.
Nhưng vào lúc này, đối mặt với bọn man di, hai bên cũng không phân cao thấp.Rất nhanh, đã có thêm mấy chục kỵ binh tham gia, đám lực sĩ kia vung đao như mưa, bọn man di mới dần lộ ra sự sợ hãi.Điều khiến Kha Lực Tà tuyệt vọng hơn nữa chính là, đại doanh của bọn chúng bên kia thế nhưng lại bốc khói, cho thấy rằng đại doanh đã xảy ra chuyện.
Lúc này, cũng không cố kỵ đến bọn họ bên này nữa.Nhóm vừa mới gia nhập đúng là đám người của Tiêu Sơn.Sau khi giả làm bọn người man di, bọn họ đã thuận lợi đốt cháy đại doanh hậu cần của man di, sau đó một đường chém tới.
Sau khi vứt bỏ trang phục của những tên man di, liền chạy đến hòa vào nhóm của Trương Định Nam.Nhìn cờ xí của đại tướng quân, đám người đều thập phần hưng phấn.
Đây là lần đầu tiên Hãm trận doanh ở gần Trương tướng quân như vậy.Kể từ khi thiếu tướng quân chưởng quản Trung quân, Trương Định Nam chưởng quản Hãm trận doanh, Trương Tế Thế hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người.
Hơn nữa trước đó cũng không phát sinh đại chiến với man di, cho nên Hãm trận doanh cũng không lộ ra được khía cạnh hung mãnh trước mặt Trương Tế Thế.Nhưng lúc này hôm nay, cũng đã khiến cho Trương Tế Thế mở rộng tầm mắt."Dưới tay của con ta, lại có nhiều lực sĩ như vậy."Đánh nhau một hồi, bọn man di rốt cuộc không chống cự được nữa, chỉ có thể hoảng sợ bỏ chạy.Lần này Trương Định Nam sẽ không để cho bọn chúng cứ như vậy chạy thoát, vội vàng dẫn binh mã lên ngựa tiếp tục đuổi giết.
Bộ binh đi theo sau để bắt giữ tù binh.
Chờ đến khi Trương Thừa Tông đến, trận chiến này đã kết thúc.Nhìn thấy Trương Tế Thế người bê bết máu, mặt Trương Thừa Tông đầy áy náy: "Phụ thân, con đến muộn."Trương Tế Thế ngồi trên lưng ngựa nhìn hắn ta thật lâu, sau đó nói: "Cùng ta trở về thành."Nghe vậy, trên mặt Trương Thừa Tông liền vui vẻ, lập tức lên ngựa theo Trương Tế Thế trở về thành.Hắn ta biết rất rõ, chỉ cần đi theo phụ thân cùng trở về thành, như vậy công lao của trận chiến này, liền có phần của hắn ta, hắn ta có thể cùng hưởng vinh quang giống như phụ thân.Còn Trương Định Nam vẫn đang truy bắt bọn man di ở phía sau, mặc dù sau khi trở về, cũng sẽ không có được vinh dự như thế.Trương tướng quân đánh bại man di, đại thắng trở về, thành Túc Châu rốt cuộc mở ra cánh cửa thành đóng đã lâu, dân chúng tooàn thành đều ra phố hoan nghênh..
Danh Sách Chương: