Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

41

Hắn đi rồi Ôn Nhi mới lại gần.

“Mẫu thân, hắn chính là phụ thân con sao?”

Ta cân nhắc xem nên giải thích với con như thế nào.

Ai ngờ Ôn Nhi nhanh chóng nắm lấy tay ta: “Con sẽ giúp mẫu thân đánh hắn.”

Ta thấy buồn cười, nghĩ một chút, vẫn ngồi xổm xuống nói với nó

“Ta và phụ thân con là địch, là vì mỗi người vì chủ của mình, không liên quan gì đến Ôn Nhi.”

Ôn Nhi gật đầu ra vẻ hiểu mà không hiểu.

42

Tần và Ngụy cuối cùng cũng khai chiến.

Mục đích của Dương Công Chúa chỉ có một, đó là chiếm Tú Nhi Quan.

Ta suất lĩnh ba mươi vạn đại quân tấn công Ngụy.

Nước Ngụy cũng không ngồi chờ chết, Tôn Viêm có đầu óc, hắn đã chuẩn bị từ sớm, liên kết với Lỗ chống Tần.

Điều duy nhất khiến ta bất ngờ là, Tôn Viêm vậy mà không tự mình xuất chinh.

Liên quân Ngụy, Lỗ tự xưng là năm mươi vạn đại quân, giao tranh trực diện với quân ta.

Bạch Vị và Vân Chinh đều rất căng thẳng.

Đặc biệt là Bạch Vị, hắn nói: “Chúng ta đây là lần đầu tiên đánh trận lớn trong quan ải…”

Ta cười với hắn: “Ta đã từng nói với các ngươi chưa, loại trận chiến địa hình phức tạp này, ngược lại là sở trường của ta đấy?”

Trước đó vẫn luôn chơi đùa ở ngoài quan ải.

Nhưng tấm địa đồ mà Dương Công Chúa tặng ta nhiều năm trước, giờ mới thực sự phát huy tác dụng.

43

Trận chiến lớn lần này kéo dài suốt nửa năm.

Quân Tần như mãnh hổ, khiến các nước kinh hoàng.

Tôn Viêm điều khiển chiến cục từ xa, không ngừng thuyết phục các nước tăng quân.

Ta không biết hắn sợ cái gì, tại sao không dám tự mình đến?

Nếu tự mình hắn đến, có lẽ ta sẽ khó khăn hơn nhiều.

Nhưng hắn không đến, điều này khiến cho vị chiến thần nổi tiếng một thời Tôn Viêm, danh tiếng từ đó lụi tàn.

Liên quân các nước nghe thì có vẻ đáng sợ, nhưng chỉ là một đám ô hợp.

Ta đơn độc với ba mươi vạn quân, thông qua việc không ngừng điều động, ly gián, từng bước đánh bại, cuối cùng công phá Tú Nhi Quan.

Đương nhiên, chúng ta không thể tiêu hao một lượng lớn binh lực để tiêu diệt nước Ngụy, giai đoạn hiện tại thật sự không cần thiết phải làm như vậy.

Dương Công Chúa ngay lập tức ép nước Ngụy giảng hòa, dùng cách tát vào mặt tất cả các nước tham gia trận chiến này, lần lượt đi tống tiền hoặc cắt đất.

Từ đó, nước Tần vốn bị các nước lớn ở Trung Nguyên gọi là “Bắc Man”, đã mạnh mẽ chen chân vào cục diện tranh bá Trung Nguyên, đồng thời chiếm ưu thế tuyệt đối.

44

Sau khi ta về nước, Dương Công Chúa phấn khích phong ta làm Thái úy, cho ta đứng vào hàng tam công.

Nàng thấy chưa đủ, lại phong cho Ôn Nhi mới tám tuổi làm Hầu.

Ta rất bất đắc dĩ: “Người cũng đừng quá cưng chiều nó.”

Nhưng ai quản được nàng chứ.

Tĩnh Công Chúa ở bên cạnh hâm rượu cho chúng ta, lúc này liền dịu dàng nói: “Tâm nguyện cả đời của a tỷ, ngươi đã hoàn thành thay tỷ ấy rồi, đây là những gì ngươi đáng được hưởng.”

Vị đệ nhất mỹ nhân năm xưa cũng sắp bước sang tuổi tứ tuần.

Có lẽ vì nửa đời trước đắm chìm trong danh lợi, nên giờ đây nàng thích mặc áo vải thô.

Nhưng nàng vẫn xinh đẹp như vậy.

Ai có thể ngờ được, năm đó nàng khiến quân vương nước Ngụy say đắm, nàng đã gần ba mươi tuổi, ở cái thời đại này, đã gần đến tuổi làm bà nội rồi.

Dương Công Chúa trìu mến vuốt ve đầu ta, mỉm cười: "Tâm nguyện cả đời của ta đã hoàn thành, Tĩnh Nhi cả đời này cũng có thể yên tâm rồi."

Tĩnh Công Chúa mỉm cười, hai tỷ muội nhìn nhau, tình cảm ấm áp tràn ngập.

Nghe nói, hai người họ đã từng sống rất khổ sở, rõ ràng là công chúa cao quý, ngay cả Dương Công Chúa tài trí hơn người như vậy, cũng cùng muội muội bị gả cho người man di làm vợ.

Chỉ là tính cách khác nhau.

Dương Công Chúa thì trực tiếp g.i.ế.c phu quân rồi bỏ trốn, sau đó lại chạy đi g.i.ế.c c.h.ế.t cả muội phu, rồi cùng nhau chạy về.

Ta còn đang vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp cho Dương Công Chúa: "Điện hạ đã quản lý tình hình nước Tần vô cùng tốt, ngày sau có thể xưng bá Trung Nguyên, con cháu đời sau có thể tiêu diệt các nước, thống nhất thiên hạ..."

Dương Công Chúa đột nhiên quay đầu lại nói: "Ngươi cũng để ta nghỉ ngơi một chút đi."

Ta cười ngây ngô: "Đây không phải là tình hình đang rất tốt, phân tích sơ qua một chút sao."

Dương Công Chúa nói: "Đúng rồi, ngươi có muốn nam nhân không?"

Ta: "???"

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Nàng lại bắt đầu vẽ bánh nướng cho ta: "Trước đây ngươi nói nam nhân sẽ ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của ngươi. Ta nghĩ sau này để ngươi tọa trấn triều đình, không cần rút đao nữa. Không bằng chọn vài nam sủng."

Tĩnh Công Chúa bổ sung: "Bạch Vị cũng không tệ, rất si tình, nhiều năm không cưới vợ."

Dương Công Chúa phẩy tay: "Nhiều nhất thì ban thưởng hắn làm nam sủng hàng đầu. Nhuận Nguyệt phong hoa tuyệt đại, không biết có bao nhiêu nam tử ái mộ nàng..."

Ta nhịn không được, thuận tay cầm bánh ngọt ném vào họ.

"Không cần không cần, không cần nam nhân. Đó là thứ gì mà đáng ghét như vậy, ta mới không cần."

Dương Công Chúa cười ha hả, ôm chặt lấy ta: "Được, không cần thì không cần, sau này vẫn là để ta thương ngươi!"

45

Ngoại Truyện Tôn Viêm:

Năm đó, vì gia tộc tranh quyền, ta và Nhuận Nguyệt chật vật chạy đến biên quan.

Lần đầu tiên g.i.ế.c người, chúng ta đều sợ đến mức run rẩy.

Đặc biệt là Nhuận Nguyệt, nàng sợ đến mức mặt mày tái nhợt, trong lòng ta run rẩy không ngừng.

Nàng vừa run vừa nói: "Người của thời đại này, coi trọng kiếm hơn mạng sống... A Viêm, chúng ta phải sống sót."

Làm sao để sống?

Chúng ta hai tay trắng, trước mắt là một mảnh tăm tối.

Nhưng sau đó ta mới nhớ ra, đó là khoảng thời gian tình cảm của chúng ta tốt nhất.

Chúng ta vốn là trời sinh một cặp.

Cuối cùng, chúng ta liều mạng c.h.é.m g.i.ế.c mở ra một con đường máu, mang theo danh tiếng trở về kinh thành.

Ta dần dần cảm nhận được những điều tốt đẹp của thời đại này.

Đỉnh cao quyền lực, cám dỗ quá nhiều.

Ta thậm chí còn nảy sinh một ý nghĩ hoang đường: Đáng tiếc thê tử của ta là Vệ Nhuận Nguyệt.

Bởi vì thê tử của ta là nàng, ta không thể tận hưởng tất cả những điều tốt đẹp nhất của thời đại này.

Ban đầu ta còn có thể nhẫn nhịn, cho đến khi Vương Nhàn xuất hiện.

Ta nhịn không được muốn xuống biển bơi lội, hưởng thụ khoảnh khắc kích thích.

Sau đó, ta vĩnh viễn mất đi Nhuận Nguyệt của ta.

Nàng mang theo hài tử của chúng ta đến nước Tần, thậm chí không quay đầu lại.

Ban đầu, ta không tin ta sẽ dễ dàng mất đi nàng, ta muốn đợi nàng quay về.

Ta có rất nhiều lời muốn nói với nàng, muốn nói ta biết Vương Nhàn đã từng hạ độc nàng, muốn nói cho nàng biết ta và Vương Nhàn không phải là loại "tình cảm chân thật" như nàng nói.

Những lời này, ta cứ nghĩ ta không có cơ hội nói ra.

Cho đến sau này ta mới phát hiện, là nàng không muốn nghe nữa.

Nàng ở nước Tần ngày càng tỏa sáng, rực rỡ như trong giấc mơ thời niên thiếu của ta.

Còn ta, đang dần dần lụi tàn.

Ban đầu ta còn không cam lòng, còn hận nàng, còn tìm một thế thân giống nàng nhưng ngoan ngoãn hơn.

Ta còn sinh thêm một đứa con trai, khi đối mặt với nàng, thậm chí là trong lòng áy náy xen lẫn mong đợi.

Nhưng bộ dạng thờ ơ của nàng đã trở thành cơn ác mộng của ta.

Sau đó...

Ta thậm chí không dám ra chiến trường nữa, ta sợ trong đêm lạnh lẽo nơi biên quan, ta sẽ mơ thấy nàng ở bên cạnh ta.

Có người nói năm đó chiến thần Tôn Viêm xuất hiện chói lọi, lại không biết vì sao nhanh chóng lụi tàn.

Ai biết được cả đời này của ta, là tự mình vẽ nên nhà giam, không bao giờ bước ra ngoài nửa bước.

Năm đó nhất thời sai lầm, cuộc chiến với Nhuận Nguyệt, ngay từ đầu, ta đã thua rồi.

-Hết-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang