Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

4

Tôn Viêm chiến tranh lạnh với ta, muốn ép ta cúi đầu.

Như vậy ta ngược lại có thể thở phào nhẹ nhõm.

Mỗi ngày ta đều gọi thái y, đảm bảo thân thể ta đang dần hồi phục theo cách ổn định và nhanh chóng nhất.

Vừa hết thời gian ở cữ, tỷ tỷ của Tôn Viêm, Tôn Vương hậu, liền gọi ta vào cung.

Nàng ta thấy Ôn Nhi rất vui, sai người thưởng không ít đồ.

Ta mỉm cười thay Ôn Nhi tạ ơn.

Tôn Vương hậu đột nhiên sai người lấy gương cho ta.

Ta nhìn người phụ nữ trong gương khác xa so với trước khi sinh con.

Mặt nổi tàn nhang, vì không thích dùng phấn chì nên chẳng hề che giấu, trông rất rõ ràng. Cằm vốn thon gọn cũng xuất hiện nọng cằm, chưa kể đến dáng người biến dạng nghiêm trọng.

Ta chưa từng vì điều này mà lo lắng, dù sao ta cũng vừa sinh con xong.

Với thể chất và khả năng tự chủ của ta, nhiều nhất một năm sẽ khôi phục lại trạng thái tốt nhất.

Ta nhìn gương, rồi nhìn Tôn Vương hậu với vẻ dò hỏi: "Nương nương có ý gì?"

Tôn Vương hậu cười nói: "Ngươi vì sinh Ôn Nhi mà chịu khổ rồi. Ta đây có loại thuốc mỡ trị tàn nhang rất tốt."

Nói xong, liền sai người lấy thuốc mỡ đựng trong hộp tinh xảo đưa cho ta.

Ta nhìn bao bì tinh xảo có hơi hướng hiện đại, hiểu ra, đây e rằng là do Vương Nhàn pha chế.

Vì vậy ta không đưa tay ra nhận, khẽ nhíu mày.

Tôn Vương hậu nói: "Nữ tử nào mà không yêu quý dung mạo của mình? Ngươi đấy, đừng cố chấp như vậy."

Ta không muốn dây dưa với nàng ta, liền thuận tay nhận hộp thuốc mỡ, đưa cho thị nữ Thiết Ngọc bên cạnh.

"Vâng, đa tạ Nương nương."

Nói xong ta định đứng dậy cáo lui.

Tôn Vương hậu gọi ta lại: "Hôm nay, ta vốn là đến khuyên ngươi. Ngươi có biết không, cha mẹ ngươi cũng đã đồng ý rồi. Nhàn Nhi là cô nương tốt, mẹ ngươi cũng rất thích nàng ấy."

Xem ra mấy thứ đồ nhỏ Vương Nhàn làm ra đã giúp nàng ta thành công lọt vào mắt xanh của các phu nhân quý tộc.

Nhưng mà, thật sự có tốt như vậy sao?

Ta thử nhắc nhở Tôn Vương hậu: "Thiếp và Tôn Viêm từng thề với nhau là duy nhất của đối phương, nương nương cũng biết rõ. Hơn nữa nương nương từng nói, chúng ta như tỷ muội ruột thịt."

Tôn Vương hậu nói: "Chính vì coi ngươi như tỷ muội ruột, ta mới mong ngươi nghĩ thông suốt."

Nghe vậy, ta chỉ biết thở dài.

Ta từng cõng Tôn Viêm ra khỏi núi thây biển máu.

Cũng từng khi Tôn Vương hậu sinh nở, dẫn binh xông vào cung, liều tội c.h.ế.t c.h.é.m c.h.ế.t ái phi định ám hại nàng ta.

Hôm nay nàng ta khuyên ta, thật ra ta đã mong như vậy, dù sao cũng là người cổ đại.

Chỉ là...

"Nương nương làm thuyết khách cho đệ đệ, ta không trách nương nương. Chỉ là, có rất nhiều cách để khuyên ta, tại sao nương nương lại chọn cách làm nhục dung mạo, chia rẽ ta với cha mẹ, để ta không thể không cúi đầu?"

5

Phu quân đã ngoại tình, đại cô tỷ từng coi như tỷ muội ruột cũng trở mặt.

Đôi phụ mẫu hờ của ta cũng nên ra sân rồi.

Mẹ ta đến thăm ta, bế Ôn Nhi chưa được một phút đã đặt xuống.

Bà ấy mang cho ta rất nhiều thuốc mỡ trị tàn nhang, mặt nạ kiểu dáng hiện đại, áo nịt n.g.ự.c định hình, vân vân.

"Vương thị kia rất quan tâm đến con. Con xem, những thứ này đều là thứ con đang cần dùng."

Ta nhìn lướt qua một cách hờ hững: "Những thứ này con không cần."

Thiết Ngọc nhìn sắc mặt ta, tự giác cất những thứ đó đi.

Dù sao ta cũng đã chuẩn bị đồ tốt hơn rồi.

Mẹ ta ngồi bên cạnh ta, khuyên nhủ: "Tôn Viêm là danh tướng trăm năm khó gặp, nếu bất hòa với hắn, cha con không tìm được con rể nào tốt hơn đâu."

Ban đầu ta còn đang cố gắng thông cảm cho bà ấy.

Dù sao cũng là người cổ đại, chuyện nhỏ như nạp thiếp, thật sự không thể trở thành lý do khiến hôn nhân tan vỡ.

Kết quả chưa được bao lâu, Thiết Ngọc mặt mày tái nhợt đi vào.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

"Phu nhân, thuốc mỡ đó có độc."

Ta giật mình: "Có độc?"

"Vâng, Trương thần y đã kiểm tra rồi, là độc mãn tính, không dễ phát hiện, nhưng dùng lâu dài, chắc chắn sẽ chết."

Ta tức giận trong lòng.

Kết quả mẹ ta giữ ta lại: "Nhuận Nguyệt, đừng kích động."

Ta khó hiểu nhìn bà ấy.

Ánh mắt bà ấy có chút lảng tránh: "Dù sao Tôn Viêm cũng thích nàng ta."

Ta: "..."

Bà ấy lại nói: "Huynh trưởng của con không nên thân, con đường làm quan của cha con cũng đến hồi kết, cả nhà chúng ta đều trông cậy vào hôn sự này. Con ở đây, dù sao cũng đã sinh hạ trưởng tử, lát nữa mẹ sẽ phái thêm người đến, giúp con, được không?"

Ta bị chọc cười: "Mẹ cũng thấy rồi đấy, e rằng nàng ta không cam lòng làm thiếp. Nếu nàng ta thật sự vào cửa, con bị độc c.h.ế.t thì sao?"

Mẹ ta theo bản năng nhìn Ôn Nhi.

Trong nháy mắt lòng ta lạnh đi một nửa.

Ta đoán, khoảnh khắc đó bà ấy đang nghĩ, có Ôn Nhi rồi, hôn sự vẫn thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK