Một ngày trời trong nắng ấm là thời tiết tốt để xuất môn, từ xa đã nghe thấy tiếng kêu vui vẻ của Tiểu Nguyệt, Mạc Sầu dẫn đầu mọi người ra dạo phố thể nghiệm trăm thái nhân sinh, đương nhiên trong đám người hăng hái ra phố đó không bao gồm Kỷ học sĩ đi ba bước lại quay đầu ai oán. Mai Hoa và Tề thúc cũng lưu lại phủ với Kỷ Hiểu Lam, Tử Vi cũng thề sống thề chết không đi. Trên thực tế đi dạo vài lần phố buôn bán ở kinh thành, Tử Vi liền đối với nó không có hứng thú, so với cửa hàng hiện đại rực rỡ muôn màu, cái gì cũng có, thì những cửa hàng nơi đây chỉ dừng lại ở mức nguyên thủy nhất. Mạc Sầu tỉ các nàng chưa có cơ hội ngắm nhìn hiện đại nên mới có thể đi dạo không biết mệt như thế, Tử Vi đưa ra kết luận. Vì thế trừ bỏ ra ngoài cùng Kỷ Hiểu Lam học tập tri thức cổ hoặc bị Tiểu Nguyệt dùng mĩ thực mê hoặc thì nàng thật sự muốn trạch chết ở phủ, ra đường đi nhiều sẽ mệt lắm a~ còn không có giao thông công cộng, không có xe taxi nữa….
Đợi cho tất cả mọi người xuất môn, Mai Hoa xuống bếp làm điểm tâm, Tề thúc tựa vào bàn đá tiền viện ngủ gật, Tử Vi cầm kinh thi ngồi bên cạnh khóm hoa muốn nghìn sắc thái ngẩn người, nói thẳng ra là không có việc gì ngồi ngây ngô một chỗ, não suy nghĩ đến mấy bộ phim truyền hình ở hiện đại để giết thời gian.
Cứ như vậy giống như buổi sáng những ngày khác, đợi mọi người trở về náo nhiệt ăn cơm, nhưng lại có một sự cố ngoài ý muốn phát sinh. Ước chừng qua nửa buổi sáng, có người gõ cửa, đây là chuyện vô cùng kỳ quái, Kỷ Hiểu Lam bình thường ru rú trong nhà, tới nơi này gần một tháng Tử Vi chưa từng gặp một người nào tới tìm, ngày cả Càn Long, Hòa Thân trong phim thường có mặt ở nơi này cũng không thấy bóng dáng đâu nữa, đương nhiên đây cũng là một trong nhưng nguyên nhân Tử Vi nhãn nhã hạnh phúc sống vui sống khỏe ở nơi này. Lần đầu tiên thấy người tới cửa nàng ôm hứng thú rất lớn quay đầu nhìn về phía cửa. Nghe tiếng đập cửa, Tề thúc giật mình mở mắt, sau đó đứng dậy chỉnh chỉnh lại quần áo một tí không nhanh không chậm hướng đại môn mở cửa, Tử Vi nhìn Tề thúc mặt đầy hắc tuyến, có vẻ Tề thúc ở Thảo Đường (tên của Kỷ phủ) cũng nhàn nhã hơn nhiều a~.
Cửa mở, tầm mắt Tử Vi bị khuất mắt không thể nhìn thấy bóng người nào, chỉ nghe thấy một giọng nam ôn hòa yêu cầu gặp Kỷ bá phụ, Tề thúc đối đáp tự nhiên nói Kỷ đại nhân vào triều còn chưa trở về, giọng nam kia nghe xong có vẻ thất vọng, lúc này một giọng nam sang sảng khác đề nghị cho bọn họ tiến vào chờ Kỷ bá phụ hồi phủ, Tề thúc hơi do dự, tuy rằng quần áo bọn họ ngăn nắp chỉnh tề nhìn qua cũng mang phong phạm con nhà gia giáo, nhưng không thể tùy tiện để người lạ vào nhà là đạo lý mà ai cũng biết. Hai người kia thấy Tề thúc do dự thì vội đem danh thiếp ra chứng minh thân thế trong sạch của bọn họ, chứng minh mình là người tốt.
- Nguyên lai là đại công tử và nhị công tử của Phúc Luân đại học sĩ, lão nô thật sự mạo phạm rồi – Tề thúc thấy danh thiếp, nhẹ nhàng thở ra, không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ. Điều này làm Phúc Nhĩ Khang cùng Phúc Nhĩ Thái vô cùng hưởng thụ, liền không so đo sự thất lễ của Tề thúc lúc nãy.
Tề thúc dẫn hai người vào phủ liền lập tức nhớ ra tiểu thư còn ở ngoại viện, bây giờ kêu nàng tránh đi thì không kịp nữa rồi, Thảo Đường lại rất nhỏ, hai khách nam từ bên ngoài tiến vào chắc chắn sẽ đụng phải tiểu thư. Tuy rằng lúc đến kinh thành Tề thúc biết phủ Kỷ Hiểu Lam kỳ thực không coi trọng quy củ lắm, cuộc sống vô cùng thoải mái, nhưng một người cả đời đã tuân theo quy củ như hắn vẫn không quen được, bởi vậy Tề thúc trong lòng không khỏi cảm thán, thầm hạ quyết tâm lần tới trước khi mở cửa phải chú ý tình hình trong viện một chút, tiểu thư đương nhiên là không thể xuất hiện, nữ nhi nhà mình cùng Kim Tỏa Mạc Sầu Tiểu Nguyệt cũng không thể lộ diện ra gặp ngoại nhân được, đều tại Kỷ đại nhân không quá để ý.
Tử Vi hiển nhiên không thể biết được suy nghĩ của Tề thúc, lúc này đây cả người nàng đã tê dại hoàn toàn, cứng nhắc quay đầu lại, nhìn chằm chằm cuốn kinh thi trên tay, thiên lôi đánh tan xác nàng đi ~ Không thể nghĩ tới Tử Vi nàng đã đóng cửa ngoan ngoãn ở nhà làm trạch nữ thế mà đại họa cứ nhằm đầu nàng giáng xuống là sao, tuy rằng hiện giờ nàng đã không quá để ý cái gọi là nguyên tác kia nữa nhưng nàng không muốn gặp mặt nhân vật chính trong Hoàn Châu để rồi kéo theo hiệu ứng bươm bướm đâu. Thế này là sao đây, vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới sao? Trong lòng Tử Vi rối rắm, nàng đối với gương mặt của hai nhân vật trong nguyên tác này cũng chẳng mấy mặn mà hứng thú đâu, Tử Vi cúi thấp đầu vô cùng ảo não.
Lúc đó Phúc Nhĩ Khang và Phúc Nhĩ Thái theo Tề thúc bước vào thì đập vào mắt là một bức tranh vô cùng nên thơ. Một thiếu nữ áo váy tím nhạt ngồi bên khóm hoa, tay cầm Kinh thi cúi đầu ngâm khẽ, hình ảnh thiếu nữ ôn nhu dịu dàng ấy quấn quanh tâm của người nào đó.
Thật sự là đan quế nhất chi mãn đình phương, tú sắc thanh u thấu cốt hương, Dao Trì Ngọc Nữ hạ phàm đến, bồng đảo tiên cơ nhân gian hàng (Trích trong Việt kịch – một thể loại nhạc kịch của vùng Quảng Đông đại ý là tả lại vẻ dịu dàng xinh đẹp thanh thoát của người con gái)
Nhĩ Thái phản ứng không lớn lắm bởi Tử Vi không phải mẫu người con gái hắn thích, chỉ ôm tâm trạng thưởng thức ngắm nhìn nhiều một chút, nhưng Nhĩ Khang lại khác, tâm hắn như bị hung hăng đánh một cái, nhiều năm qua hắn sống trên đời dường như chỉ để chờ nàng xuất hiện, một nữ tử tài sắc vẹn toàn hắn luôn tìm kiếm. Một khắc kia, Phũ Nhĩ Khang biết hắn đã say bởi nàng rồi. Mà Tử Vi đang chìm đắm vào suy nghĩ của bản thân kì thực căn bản chẳng chú ý tới hắn chút nào, càng nghĩ càng buồn bực, càng nghĩ càng giận, tay bẻ luôn bông hoa bên tay trút giận, trên mặt cũng nhiễm đỏ vì tức.
Nhĩ Khang lại cảm thấy, cô nương kia nhìn hắn chăm chú tự nàng cảm thấy ngượng ngùng không khỏi hái xuống đóa hoa để giải tỏa phần tâm ý mà nàng ấy ôm ấp. Không phải chỉ một mình hắn tương tư đâu, hắn thỏa mãn, hắn vô cùng kích động, Phúc Nhĩ Khang quyết định không thể cô phụ tâm ý của thiếu nữ xinh đẹp này. Cứ thế hiểu lầm to lớn giữa Phúc Nhĩ Khang và Tử Vi bắt đầu.
Thấy Nhĩ Khang nhìn con gái nhà người ta chuyên chú như thế Nhĩ Thái không khỏi kéo áo hắn nhắc nhở, nhưng dường như hắn vẫn không để ý mấy, đến lúc Tề thúc không thể nhịn được nữa lớn tiếng ho khan thì Nhĩ Khang mới hồi thần lại, theo Tề thúc vào sảnh chính, tuy nhiên trên đường đi hắn vẫn không kìm chế mà ngoái đầu lại nhìn.
Tề thúc lúc này hối hận đến xanh cả ruột, vốn tường đây là hạng người trong sạch ông mới dẫn vào phủ nào ngờ lại đưa vào một tên sắc lang, phẩm hạnh như vậy không biết cùng Kỷ đại nhân có quan hệ gì, không được, Tề thúc ông phải nói chuyện với Kỷ đại nhân, việc tìm bạn kết giao tuyệt đối phải thận trọng hơn mới được.
Sau khi Tề thúc dẫn Nhĩ Khang Nhĩ Thái rời đi, một lúc lâu sau, Tử Vi vẫn còn thẫn thờ, nàng không biết mình đã vô tình đạp hư cơ số hoa nhỏ bên chân, làm hoa viên bỗng chỗ trở nên thê lương, Kỷ Hiểu Lam vừa mới về phủ thấy thế đau lòng kêu lên.
Tử Vi vội đứng dậy: “Kỷ gia gia, người mới về” – Kỷ Hiểu Lam nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm tay nàng, hóa ra là đóa hoa mới hái lúc nãy, Tử Vi vội vàng ném đi, lại phát hiện một mảng vườn đã bị nàng dày xéo, Tử Vi sửng sốt một sau đó ngay lập tức mỉm cười lấy lòng.
Kỷ Hiểu Lam tức giận rồi, nhưng chẳng biết làm gì hậm hực lấy ổng tẩu ra hút.
Tử Vi ở cùng vị Kỷ tiên sinh này một tháng rồi nên đương nhiên thừa hiểu người này chính là tâm đậu hũ nha ~ dù có chọc gia gia hắn tức giận thế nào thì chỉ cần mấy lần nhấc tẩu mọi chuyện sẽ đâu vào đấy thôi. Nhưng mà hiện tại nàng ở đây chịu đựng đám khói lượn lờ này thật là không sáng suốt, thấy thế Tử Vi vội vàng nói: “Kỷ gia gia a~ có hai vị khách đang chờ người kìa, người đi trước đi, Tử Vi trở về phòng đây” – Nói xong chưa đợi Kỷ Hiểu Lam phản ứng đã hấp tấp chạy thẳng.
Kỷ đại học sĩ thấy thế cũng chỉ có thể lắc đầu tự trách bản thân không uy nghiêm, đến Mai Hoa chỉ quản lý nhà bếp cũng có tiếng nói hơn hắn. Lại đưa tẩu lên miệng, suy nghĩ, cuối cùng cũng tươi cười, vậy cũng tốt, như vậy mới giống nhà chứ, rồi rung đì đắc ý hướng phòng khách mà đi.
Danh Sách Chương: