Kỷ Hiểu Lam mấy ngày nay vô cùng nghi hoặc, chẳng hiểu sao đại công tử nhà Phúc Luân dăm ba bữa lại chạy qua phủ ông, vốn là ông cùng cha hắn đều là đại học sĩ, Phúc Luân là người có trước có sau, hai nhà cũng có giao thiệp, hai vị công tử Phúc gia mười bữa nửa tháng cũng có lui tới bàn luận học vấn, nhưng từ hôm trước lại bắt đầu siêng qua đây hẳn, Phúc gia nhị công tử còn đỡ, nhưng Phúc gia đại công tử thì quá lắm rồi, ngày ngày báo cơm ba bữa, chỉ cần không phải trực ở hoàng cung thì ngày nào hắn cũng ngâm mình ở Thảo Đường (tên phủ Kỷ Hiểu Lam), miệng thì nói thỉnh giáo học vấn nhưng rõ ràng là trong lòng có suy nghĩ khác, ngay cả khi ông không có nhà cũng chạy sang làm người ta vô cùng phiền chán.
Tử Vi cũng căm tức mấy ngày nay, nguyên nhân tương tự Kỷ Hiểu Lam, vì vị Phúc Nhị Khang kia. Nàng phát hiện từ ngày gặp mặt đầu tiên ấy, chỉ cần mỗi ngày mở mắt thôi đều phát hiện tên Phúc Nhĩ Khang ấy từ bốn phương tám hướng đến đảo loạn cuộc sống hạnh phúc của nàng. Mỗi ngày đều gặp con người kia khiến nàng vô cùng phiền chán, thường xuyên phải nghe nhưng câu đại loại như là “Quan quan cưu cưu, tại hà chi châu”, lại còn mấy cái ánh mắt đưa tình kia thì nhiều không cần phải nói rồi, triền miên liên tục làm nàng phát sầu. Ngay từ đầu Tử Vi còn bận tâm hình tượng không muốn thất lễ, lại nghĩ tốt xấu gì Phúc Nhĩ Khang cũng là một nam chủ nên có chút tò mò, mỗi lần hành lễ quản đãi len lén nhìn gương mặt hắn một chút. Được rồi, nàng thừa nhận nguyên nhân sau mới là nguyên nhân chính~ Đúng lương tâm mà nói bộ dạng Phúc Nhĩ Khang cũng không kém, tướng mạo đoan trang, tao nhã, lại là công tử thế gia tiền đồ tươi sáng, là kiểu nam tử đương thời người người nhắm tới nhưng có vẻ không toát lên sự anh tuấn theo mô tả dưới ngòi bút của Quỳnh Dao, cũng chẳng có vẻ đẹp đến nỗi thu hút nàng, chắc có lẽ do ánh mắt của Tử Vi đã trải qua rèn luyện của đủ loại mĩ nam tử rèn luyện nên nàng thấy Phúc Nhĩ Khang kia thật bình thường. Nói tóm lại sau vài lần, Tử Vi đối với chân mệnh thiên tử của bản thân trong nguyên tác hoàn toàn không có hứng thú, hắn không phải là ly trà (cách ví von về đối tượng chung thân) của nàng, nàng đây chỉ muốn cuộc sống bình thản mà cuộc sống Phúc Nhĩ Khang kia theo đuổi là cuộc sống oanh oanh liệt liệt, sống chết vì tình. Hơn nữa Tử Vi có cảm giác đầu óc tên Nhĩ Khang này có chút vấn đề, suốt ngày tự sướng nghĩ mình là nam chính trong những thoại bản bán cho nữ nhân khuê phòng muốn cùng nàng làm nên một đoạn tình yêu kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ, người người rơi lệ thương tâm. Nếu nàng đối với hắn không để ý Tử Vi có cảm giác hắn nhìn nàng như đứa trẻ bị mẹ ruột vứt bỏ, ánh mắt ai oán cứ bám lấy nàng, quả thật là khó chịu, Tử Vi trong lòng kêu to. Tử Vi đã biết tâm ý của Phúc Nhĩ Khang đối với nàng, nhưng nàng nghĩ đau cả đầu cũng không nghĩ ra bản thân đã làm gì chọc tới vị tình thánh này.
Cuối cùng thủ đoạn theo đuổi nữ nhân vụng về, tâm tư Tư Mã Chiêu của Phúc Nhĩ Khang cả thiên hạ đều biết. Tử Vi mình bạch, Kỷ Hiểu Lam từng trải nhiều lại càng rõ ràng, Mạc Sầu từng trải qua mối tình khắc cốt ghi tâm sao có thể không rõ, Tương Diệp trí tuệ sâu sắc thì không cần phải nói, Kim Tỏa đến tuổi ôm ấp tình cảm thiếu nữ cũng mơ hồ cảm nhận được, ngay cả Tiểu Nguyệt ngơ ngác thấy mọi người rõ ràng cũng liền minh bạch theo.
Cả nhà náo nhiệt, ai ai cũng có tâm tư riêng. Kỷ Hiểu Lam cho rằng nếu lão bằng hữu đã ủy thác mình chăm sóc cháu gái thì không chỉ cần chăm lo ăn mặc ở đi lại mà còn phải lo lắng chuyện tương lai gả chồng sinh con cho Tử Vi nữa. Sở dĩ Kỷ Hiểu Lam cũng muốn tác thành cho cặp này, vì không thể không nói hình tượng tốt đẹp của Phúc Nhĩ Khang quá lớn, nhìn thế nào cũng thấy hình tượng con rể tốt. Tuy có hành vi hơi không hợp quy củ nhưng Kỷ gia gia người ta lúc xưa cũng là tài tử phong lưu căn bản là không thèm để ý lắm, thiện nam tín nữ lưỡng tình tương duyệt kết làm vợ chồng thì qua tốt rồi, huống chi dưới mí mắt ông thì có thể xảy ra chuyện gì. Đương nhiên tâm tư này của ông nếu để Tử Vi phát hiện nhất định gương mặt sẽ biến dạng vừa bực vừa buồn cười lại cảm động rồi đem cái tẩu thân yêu của ông đi giấu cho mà xem, mà thôi ông cũng không để ý lắm, chỉ cần con bé hạnh phúc là được. Tuy rằng Kỷ Hiểu Lam không để ý nhưng Mai Hoa và Tề thúc lại vô cùng quan tâm, họ vĩnh viễn không quên được tiểu thư tài giỏi nhà mình vì cái gì mà rơi vào hoàn cảnh bi thảm như thế, lúc này hai người đối với Phúc Nhĩ Khang canh phong nghiêm ngặt, tử thủ ngày đêm, còn kém đuổi tên Nhĩ Khang đó ra cổng nữa thôi, đáng tiếc bọn họ không phải là chủ nhân nên Phúc Nhĩ Khang vẫn tiếp tục tiến lên trên con đường truy nữ, bọn họ chỉ có thể lấy lui làm tiến, thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm Phúc Nhĩ Khang cùng Tử Vi. Đương nhiên đối với loại phản ứng này Tử Vi vô cùng cảm kích Tề thúc cũng Mai Hoa. Tương Diệp và Mạc Sầu đều là người cẩn thận, lựa chọn bàng quan, không muốn gây trở ngại cũng chẳng khuyến khách chuyện hai người. Tiểu Nguyệt giương cờ đừng về phía Tề thúc và Mai Hoa, nàng cảm thấy Phúc Nhĩ Khang chỉ là loại văn nhược thư sinh không xứng với Tử Vi, hiển nhiên là nàng chưa biết cái danh ngự tiền thị vệ của hắn lên núi có thể đánh hổ, xuống nước có thể hàng long uy mãnh đến mức nào, đương nhiên Tử Vi sẽ không nói cho Tiểu Nguyệt chuyện này để nàng đổi phe đâu. Cuối cùng không thể không nhắc đến Kim Tỏa, tâm tình của cô nương này nói ngắn gọn là mơ mộng cuộc sống màu hồng mà thôi, nàng được Mai Hoa cứu về, lớn lên bên Hạ Vũ Hà, nghe quen lý luận tình yêu động lòng người của bà, lúc nào cũng ảo tưởng bản thân có cơ hội giống như phu nhân được yêu một hồi kinh thiên động địa để không uổng cuộc sống nhưng nghĩ lại thân phận ảm đạm của bản thân cuối cùng đem ảo tưởng của mình đặt lên tiểu thư. Nhưng Tương Vương hữu mộng, thần nữ vô tâm, tiểu thư ngủ một giấc liền thay đổi. Lúc Nhĩ Khang công tử xuất hiện, nàng không khỏi kích động, người anh tuấn như vậy, ôn nhu như vậy chính là tình nhân trong mộng là bạch mã hoàng tử a~ Tiểu thư còn chờ cái gì nữa! Tử Vi hiển nhiên không biết tâm tình của Kim Tỏa, nàng chỉ thắc mắc vì sao Kim Tỏa gần đây trở nên mơ mộng, ánh mắt lại ẩn ẩn tình ý như thế, nếu Tử Vi mà biết chắc hẳn nàng sẽ đem Kim Tỏa rèn dũa một phen.
Tóm lại vì Phúc Nhĩ Khang mà mỗi ngày Tử Vi trôi qua cực kỳ thể thảm, hơn nữa mấy người trong nhà lại thường xuyên gây rối, mỗi người một ý vặn vẹo tâm nàng, Tử Vi từng nói lời cự tuyệt uyển chuyển nhưng đến tai tên Phúc Nhĩ Khang kia lại thành nàng ngại ngùng. Cuộc sống thiên đường của nàng biến thành địa ngục. Tử Vi mỗi ngày niệm kinh bái phật hy vọng Càn Long gặp thích khách như vậy thân là ngự tiền thị vệ Phúc Nhĩ Khang sẽ không có thời gian đến làm phiền nàng nữa!
- Tiểu thư, Nhĩ Khang công tử tới” – Kim Tỏa toàn thân lâng lâng mạo hiểm thông báo cho Tử Vi xem nhẹ Mai Hoa xanh mặt đang bưng điểm tâm tới phía sau.
Tử Vi lập tức nhảy lên, cầm mấy khối điểm tâm trên mâm trong tay Mai Hoa chạy ra chỗ túi bạc nhỏ đã chuẩn bị sẵn cầm lấy rồi chạy thẳng ra cửa, vừa chạy vừa quay đầu thông báo: “Ta có chuyện ra ngoài trước đây!” – Tên Phúc Nhĩ Khang chết tiệt hại nàng phải buông tha cuộc sống trạch nữ tươi đẹp.
Kim Tỏa vô cùng ngạc nhiên với biểu hiện của tiểu thư mình, mà người từ trước đến nay luôn chú trọng lễ nghi như Mai Hoa lại chỉ cười đáp lời: “Tiểu thư vẫn là nên đi theo cửa sau.”
- Ta biết rồi! – Tử Vi cầm khối điểm tâm vẫy vẫy tay.
Mai Hoa cũng thấy yên tâm hơn, xem ra nàng cùng Tề thúc suy nghĩ nhiều rồi, tiểu tiểu thư không hề giống như tiểu thư, tiểu tiểu thư đã không thích tên kia lại khó nói lời từ chối, mình có nên hay không nói với Kỷ đại nhân một tiếng nhỉ, Mai Hoa nghiêm túc suy nghĩ, ừ, phải tìm Tề thúc thương lượng cho thỏa đáng đã.
Kim Tỏa tâm tình ảm đạm, nàng chẳng hiểu nổi tại sao cơ hội tốt như vậy tiểu thư lại không nắm chắc, người đọc nhiều như vậy lại để phí thời gian sao! Chắc hẳn Nhĩ Khang công tử sẽ vô cùng thương tâm đây, nàng hẳn là nên đi an ủi cổ vũ chàng ấy một phen.
Danh Sách Chương: