Trước cửa sổ sát đất, trên chiếc bàn tròn nhỏ có đặt một bình sứ màu trắng, bên trong cắm những đóa tường vi hồng phấn, tăng thêm vẻ ấm áp.
Hề Mạn đi tới, nghiêng người ngửi ngửi, liền ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.
Giản Chước Bạch thấy thế liếc nhìn cô: "Thằn Lằn thích hoa, thế nên tùy tiện bày một bình."
Hề Mạn đứng thẳng dậy.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ có hai người bọn họ, không khí nhất thời yên tĩnh lại. Cô mới hậu tri hậu giác nhận ra, cảm thấy có chút câu nệ: "Tiếp theo tôi phải làm sao mới có thể phối hợp với anh thể hiện trước mặt người nhà anh đây? Hơn nữa trong bao lâu chúng ta có thể ly hôn? Những chuyện này không phải là nên bàn kỹ càng sao?"
Hề Mạn lúc này mới phản ứng lại, lúc trước chỉ nghĩ đến chuyện của Thẩm Ôn, tất cả đều không giải thích rõ ràng.
Cô với Giản Chước Bạch cũng không phải đóng vai người yêu bình thường, mà là kết hôn, còn nhận giấy chứng nhận, về cùng một nhà.
Còn chưa từng yêu đương, thế mà trên luật pháp cô đã là phụ nữ có chồng. Mặc dù Giản Chước Bạch đã giúp cô trả ơn Thẩm Ôn, nhưng bây giờ chuyện cô giúp Giản Chước Bạch cũng không thực sự là chuyện cỏn con.
Giản Chước Bạch đã sớm đoán được cô sẽ nhắc tới, anh hếch cằm ra hiệu với chiếc ghế sô pha bên cạnh: "Em ngồi xuống trước đi, tôi đi đun nước nóng."
"Không cần, tôi không khát." Hề Mạn ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn, "Chúng ta trực tiếp bàn chính sự luôn đi."
Giản Chước Bạch gật đầu, trực tiếp ngồi xuống: "Thứ hai tôi sẽ cho người đưa hợp đồng cho Thẩm Ôn. Còn chuyện sau khi kết hôn, em muốn nói về chuyện gì trước?"
Hề Mạn mím môi dưới, trong đầu đảo quanh mấy vấn đề, hỏi anh điều cô quan tâm nhất lúc này trước: "Theo như những gì anh đã nói trước đó, chúng ta chỉ cần đóng vai một cặp vợ chồng ân ái trước mặt anh trai và chị dâu anh thôi. Còn bình thường chỉ là quan hệ bạn cùng phòng sống chung dưới một mái nhà thôi phải không?"
Giản Chước Bạch bật cười: "Có phải em muốn hỏi em có cần thực hiện nghĩa vụ vợ chồng hay không, chẳng hạn như động phòng?"
Hề Mạn: "..."
Tôi biết da mặt anh dày, nhưng trong tình huống này anh có thể nói chuyện khéo léo hơn được không, anh thực sự không cần phải ăn ngay nói thẳng như vậy đâu.
Nhưng bây giờ anh đã nhắc đến, Hề Mạn chọn cách đối mặt trực tiếp với vấn đề này: "Ngay cả giữa vợ chồng chân chính, chuyện này cũng là vấn đề anh tình tôi nguyện. Huống chi, hai chúng ta không phải là một cặp vợ chồng đứng đắn."
"Hửm?" Giản Chước Bạch nhướng mày, "Tại sao đột nhiên lại công kích cá nhân thế, tôi có chỗ nào không đứng đắn?"
Hề Mạn ý thức được lời này còn có nghĩa khác, vội vàng nói: "Ý tôi không phải là không đứng đắn kiểu kia, ý tôi là..."
Nhìn thấy ý cười ranh mãnh trong đáy mắt của người đàn ông, biết là anh cố ý, Hề Mạn lườm anh một cái, "Rốt cuộc anh có muốn nói chuyện đàng hoàng với tôi không."
Giản Chước Bạch thu lại ý cười: "Về vấn đề vợ chồng làm chuyện đó, nếu em không tình nguyện, đương nhiên tôi sẽ không ép buộc em. Dĩ nhiên là—— "
Anh chuyển chủ đề, nhìn Hề Mạn, "Sau này ở chung một thời gian dài, nếu em có ý đồ gì với tôi, em có thể chủ động nói ra, dù sao cũng là vợ chồng, tôi sẽ xem xét."
Hề Mạn nhịn đến cạn lời, ngoài cười nhưng trong không cười: "Cảm ơn anh, nhưng sẽ không có ngày như vậy đâu."
"Vấn đề thứ hai." Hề Mạn lại hỏi, "Tôi sẽ không đến mức bán đứng bản thân mình chỉ vì báo đáp ân tình của Thẩm Ôn. Nếu đã là giao dịch giữa hai ta, phải có thời hạn, đúng không? Tôi cần kết hôn với anh bao nhiêu năm?"
Giản Chước Bạch trầm ngâm nghĩ: "Em cảm thấy bao lâu thì thích hợp?"
Hề Mạn lấy tay chọc cằm, thăm dò hỏi: "Ba tháng?"
Giản Chước Bạch trầm ngâm giây lát, duỗi ra hai ngón tay: "Hai năm."
Hề Mạn hơi kinh ngạc, nhượng bộ một chút: "Nửa năm tất cả, được không?"
Giản Chước Bạch: "Một năm rưỡi."
Hề Mạn: "Chúng ta mỗi người lùi một bước, một năm thì sao?"
Giản Chước Bạch: "Chốt đơn."
Hề Mạn: "..."
Làm thế nào mà cuối cùng anh lại đồng ý dễ dàng như vậy, có phải cô bị đào hố rồi không?
Tại sao lại có cảm giác như mặc cả đồ trong chợ đầu mối nhỉ, nước quá sâu.
Quên đi, một năm thì một năm.
Giản Chước Bạch nhìn biểu cảm vi diệu đôi khi cau mày đôi khi giãn ra của cô, khóe miệng giật giật: "Còn câu hỏi nào nữa không?"
Hề Mạn còn một câu hỏi cuối cùng: "Tôi ở đâu?"
"Phòng ngủ trên tầng ba." Giản Chước Bạch đứng dậy, dẫn cô vào thang máy.
Thằn Lằn cũng dính người theo sát.
Không gian chật hẹp có thêm một chú cún con, bầu không khí thoải mái hơn không ít, hơn nữa chuyện cần nói đều rõ ràng, Hề Mạn cũng coi như rất vui vẻ.
Giản Chước Bạch đột nhiên nói: "Từ khi đăng ký kết hôn đến bây giờ, anh trai và chị dâu tôi còn chưa gặp em, tối nay chúng ta qua đó ăn một bữa, có vấn đề gì không?"
Hề Mạn vội vàng đồng ý: "Không thành vấn đề, đến lúc đó tôi nhất định sẻ biểu hiện thật tốt!"
Cửa thang máy mở ra, ánh mắt Giản Chước Bạch giãn ra, cất bước đi ra ngoài.
Dừng lại trước cửa một phòng ngủ, anh lưu manh nghiêng đầu: "Đây là phòng của em."
Trên cửa có cắm chìa khóa, Hề Mạn rút ra, lại quay đầu lại: "Anh ở phòng nào?"
Giản Chước Bạch nhướn mày, cười như không cười.
Hề Mạn cảm thấy giây tiếp theo có lẽ anh sẽ lại xòe đuôi Khổng Tước, vội vàng nói: "Đừng hiểu lầm, tôi không có hứng thú với phòng của anh, cũng không muốn vào xem, chỉ là để hiểu sơ bộ về môi trường mới, để sau này tôi có thể tránh xa địa bàn của anh, tôn trọng quyền riêng tư của anh."
Giản Chước Bạch chỉ vào phòng bên cạnh.
"Tự mình từ từ dọn dẹp nhé." Anh bỏ lại những lời này, dẫn theo Thằn Lằn đẩy cửa đi vào phòng mình.
Cửa phòng đóng lại, Giản Chước Bạch ôm Thằn Lằn đặt lên tấm thảm nhung trước ghế sô pha.
Tầm mắt khẽ di chuyển, anh nhìn thấy mặt dây chuyền lọ ước nguyện bên cạnh gối.
Người đàn ông đứng dậy bước tới.
Mặt dây chuyền đã bị hỏng từ lâu, trong chiếc lọ điều ước cũng trống rỗng, dưới đáy lọ có khắc một chữ "Hề".
Đầu ngón tay xoa hai lần, anh mở ngăn kéo ở cuối giường, đặt mặt dây chuyền vào.
Định ngồi xuống sô pha, anh cầm điện thoại lên thì thấy mọi người trong nhóm đang trò chuyện.
Quách Duẫn: 【 Cuối tuần nhàm chán quá, các anh em, cùng đi đánh bi-a đi? @Mọi người 】
Tô Triết Dương: 【 Được luôn. 】
Văn Gia Chí: 【 Dạo này tớ bận hạng mục, khá bận lắm, các cậu đi đi. 】
Văn Gia Chí sau khi thi đại học đã chọn học ngành y, hiện đang học tiến sĩ.
Quách Duẫn: 【 Văn Thư Sinh hãy cố gắng học tập, việc chữa bệnh cứu người trong tương lai phụ thuộc vào cậu đấy. (/ưỡn ngực cố gắng) 】
Quách Duẫn: 【 Chước ca với A Phó đâu? Ra ngoài chơi không? 】
Quách Duẫn lại một mình trong nhóm @hai người.
Lúc này Tần Phó vẫn đang ở tiệc cưới của anh trai, nhìn động tĩnh trong nhóm, trả lời: 【 Tớ còn có việc ở đây, các cậu đi đi. 】
Quách Duẫn: 【 Hôn lễ của anh cậu kết thúc rồi, cậu còn có thể có chuyện gì? 】
Tần Phó: 【 Hơi mệt. 】
Anh cảm thấy giờ phút này mình không có gan đi chơi với Giản Chước Bạch.
Chiều hôm nay, vốn dĩ anh nghe nói Hề Mạn và Thẩm Ôn là anh trai em gái nên rất vui, liền bật video cho Chước ca xem.
Ai ngờ sau đó Hề Mạn lại tiết lộ mình đã kết hôn, cú điện thoại của anh quả thực khiến Chước ca ngột ngạt.
Lúc ấy chỉ quan tâm đến việc Thẩm Ôn bị sốc và bận xem náo nhiệt, anh thậm chí còn không biết Chước ca đã ngắt điện thoại từ lúc nào.
Sau đó nghĩ lại, anh cảm thấy Chước ca nhất định là rất tức giận!
Tần Phó do dự một hồi lâu, nghĩ đến việc xin lỗi Chước ca.
Mấy lần click vào hộp thoại chat riêng giữa hai người, sửa một đống xong lại xóa.
Cũng không biết Chước ca đã bớt giận hay chưa, trong lòng anh lại thấp thỏm bất an.
Trong nhóm anh em, Quách Duẫn vẫn huyên thuyên không dứt.
Quách Duẫn: 【 Nghe nói Chước ca mấy ngày nay bận sửa sang nhà, mua rất nhiều đồ đạc mới, chắc là cũng không có thời gian. 】
Quách Duẫn: 【 Tất cả đều không đi, ít người chơi chẳng thú vị gì cả. 】
Tô Triết Dương: 【 Nhà của Chước ca ở Giản Khê Đình vốn là nhà mới, vừa mới sửa sang trước khi về nước rồi mà, tại sao lại lắp đặt lại? 】
Quách Duẫn: 【 Không biết, có lẽ không hài lòng với phong cách trang trí trước đây. 】
Quách Duẫn: 【 Cũng không biết trong nhà cậu ta bài trí như thế nào, hay là chúng ta đi xem một chút đi? 】
Tô Triết Dương: 【 Đồng ý! 】
Tô Triết Dương: 【 Sân nhà Chước ca lớn, tối nay ăn thịt nướng cũng được đấy. 】
Quách Duẫn: 【@Burn, Chước ca có ở nhà không? 】
Giản Quý Bạch cầm máy tính bảng xử lý một vài email công việc, quét mắt nhìn các tin nhắn trong nhóm liên tục hiện lên trên màn hình điện thoại.
Nheo mắt, anh ngước mắt nhìn về phía cửa phòng bên cạnh.
Một lát sau, Giản Chước Bạch cầm điện thoại: 【 Tớ sắp đi công tác một thời gian, để khi khác đi. 】
Quách Duẫn: 【 Okela. 】
Quách Duẫn: 【 Chước ca bận công việc, Văn Thư Sinh bận học, các cậu như vậy khiến tớ cảm thấy mình rất phế đấy. 】
Tô Triết Dương: 【 Không sao, tớ phế với cậu. 】
Quách Duẫn: 【 Hai ta phải nhanh chóng tìm người yêu thôi, dù sao cũng phải vượt lên trước bon họ thoát kiếp độc thân. 】
Editor: quattutuquat
—————
Sau khi Hề Mạn vào phòng ngủ, đầu tiên cô quan sát cách bố trí của căn phòng.
Diện tích của căn phòng không nhỏ, có phòng tắm và phòng thay đồ riêng biệt, còn có ban công rộng.
Chỗ này vừa vặn có ánh nắng chiếu vào, ban công rực rỡ sáng sủa.
Giản Khê Đình không hổ là khu biệt thự mới hàng đầu ở Lan Thành, ngay cả phòng ngủ phụ cũng có thể rộng rãi như vậy.
Hề Mạn rất hài lòng với nơi ở mới của mình, đặc biệt là ban công lớn.
Cô sống chung với Giản Chước Bạch vốn rất bất tiện, nhưng có ban công này, cô có thể phơi quần áo mà không cần ra ngoài.
Căn phòng rất sạch sẽ, Hề Mạn dọn dẹp sơ qua, mở vali bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cô không có nhiều đồ đạc, nhưng thu dọn mọi thứ ổn thoả xong, cô vẫn mệt đến nỗi nằm ngửa ra giường
Lúc này, điện thoại di động đang sạc trên tủ đầu giường rung lên.
Hề Mạn nhìn một chút, là Thẩm Tịch Dao gọi tới.
Pin đã được sạc đầy, Hề Mạn Xi Man rút sạc, nhấp vào để nghe máy.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói của Thẩm Tịch Dao: "Chị Mạn Mạn, em nghe nói trong tiệc cưới của anh Tần Viễn..."
Thẩm Tịch Dao thở dài, có chút tự trách: "Chuyện này anh trai em làm quả thật rất quá đáng, trước đây em vẫn luôn tác hợp cho chị với anh ấy, thật ra trong lòng em cũng cảm thấy rất có lỗi với chị."
Lại nhắc tới Thẩm Ôn, Hề Mạn bình tĩnh lạ thường: "Không trách em, dù sao không ai trong chúng ta nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở nên như thế này cả."
"Chị đã chuyển đến chỗ của Giản Chước Bạch rồi sao?"
"Ừ, chị vừa mới tới."
Thẩm Tịch Dao dừng hai giây: "Lần trước lúc xem giấy đăng ký kết hôn, em quên nói với chị, tân hôn vui vẻ nhé!"
Hề Mạn không ngờ lại nhận được lời chúc phúc của cô ấy, ngẩn ra một lúc, trong lòng khẽ dâng lên một cảm xúc vi diệu: "Cảm ơn em."
Trò chuyện thêm vài câu, hai người cúp máy, Hề Mạn lấy giấy đăng ký kết hôn từ ngăn kéo tủ đầu giường, mở ra.
Lần đầu tiên nghiêm túc mở ra xem, trong ảnh, cô và Giản Chước Bạch đứng rất gần nhau, khóe miệng đều nở nụ cười.
Người đàn ông có đôi mắt hai mí, tạo thành nếp gấp sâu, góc mắt mở trong cong ngoài vểnh, đồng tử đen tuyền, khi không cười thì mạnh mẽ bá đạo, nhưng chỉ cần khóe môi hơi nhếch lên, đôi mắt đầy thâm tình ấy lập tức khiến người ta trầm luân.
Hề Mạn nhìn chằm chằm vài giây, nhanh chóng hoàn hồn, cất lại tờ giấy đăng ký kết hôn.
Chờ tối nay cùng anh đi ăn với anh trai chị dâu xong, cô phải chuẩn bị hồ sơ xin việc và tìm việc làm càng sớm càng tốt.
Nhanh chóng đưa cuộc sống trở lại đúng quỹ đạo mới là điều quan trọng nhất đối với cô lúc này.
Quyết định mọi thức xong xuôi, cô ra khỏi phòng, muốn làm quen với hoàn cảnh trước.
Vừa mở cửa, cô đã thấy Thằn Lằn đứng trước cửa phòng mình, vừa nhìn thấy Hề Mạn liền vẫy đuôi tiến lại gần cô.
Hề Mạn cười, ngồi xổm xuống sờ soạng nó: "Sao em lại ở đây? Giản Chước Bạch đâu?"
Cô nhìn quanh không thấy bóng dáng của Giản Chước Bạch, liền ôm Thằn Lằn đứng dậy: "Nếu không em đi dạo một vòng với chị nhé?"
Phía sau biệt thự có một cái sân lớn, vừa rồi Hề Mạn đã nhìn thấy từ ban công.
Xuống cầu thang, cô ôm Thằn Lằn ra sân sau.
Toàn bộ biệt thự đều được quét dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài, trong sân có bể bơi lộ thiên, còn có bãi cỏ xanh mướt có hàng rào bao quanh. Trên bãi cỏ có mấy món đồ chơi cho chó, còn có một ngôi nhà cho chó rất đẹp, hẳn là Giản Chước Bạch đã dựng nên một khu vực có hàng rào đặc biệt dành cho Thằn Lằn chơi đùa và phơi nắng.
Bên cạnh bãi cỏ là bộ bàn ghế để mọi người ngồi nghỉ ngơi, bên cạnh trồng vài cây quất nhỏ, trên đó treo những quả quýt nhỏ giống như những chiếc đèn lồng, tăng thêm sự ấm áp cho khung cảnh xanh biếc xung quanh.
Vừa nhìn thấy món đồ chơi nhỏ của mình, Thằn Lằn đã vui vẻ chạy tới, ngậm một quả bóng chạy đến trước mặt Hề Mạn, muốn cô chơi cùng.
Hề Mạn mỉm cười nhận quả bóng, ngồi trên bãi cỏ, ném quả bóng ra xa, Thằn Lằn vui thích chạy đuổi theo.
"Thằn Lằn cố lên!" Hề Mạn vỗ tay tán thưởng nó.
Tưởng chừng sau khi bắt được bóng, Thằn Lằn sẽ quay lại tìm cô, nhưng được nửa đường, Thằn Lằn đột ngột đổi hướng chạy sang phía khác.
Hề Mạn nghi hoặc quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông cao lớn thẳng tắp đứng cách đó không xa.
Anh vẫn mặc một chiếc áo sơ mi đen, cổ rộng mở như mọi khi, ánh mặt trời chiếu rọi lên khuôn mặt tuấn tú ấy, khóe miệng anh cong lên thành một vòng cung tản mạn.
Anh cúi xuống nhặt quả bóng lên, tung hứng trong lòng bàn tay rồi lại ném ra xa, nhìn Thằn Lằn chạy xa đuổi theo.
Anh đi tới, đứng trước mặt Hề Mạn, bóng dáng cao lớn vừa vặn che đi khuôn mặt thanh tú của cô.
Hề Mạn ngồi trên cỏ, bất giác ngẩng cổ lên nhìn anh.
Từ góc độ này, có thể nhìn thấy yết hầu nhô ra gợi cảm và đường quai hàm cong mượt mà của người đàn ông.
Chỉ liếc một cái, Hề Mạn liền ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Giản Chước Bạch đột nhiên khuỵu gối ngồi xuống bãi cỏ, sau đó ngả người ra sau, trực tiếp nằm xuống.
"Hôm nay nắng đẹp." Anh thoải mái nhắm mắt lại.
Sau khi Thằn Lằn đuổi theo quả bóng, lại bị thu hút bởi một thứ khác, tự chơi trong góc.
Toàn bộ sân dường như đột nhiên yên tĩnh lại, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng gió thổi qua tai.
Hề Mạn liếm môi dưới, lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Khi nào chúng ta đến nhà anh trai và chị dâu của anh vậy?"
Giản Chước Bạch: "Mặt trời xuống núi."
Hề Mạn nhìn mặt trời đang ngả về hướng tây, vẫn còn một chút thời gian trước khi mặt trời lặn.
Cô chưa từng có mối quan hệ yêu đương nghiêm túc nào, hơi lo lắng tối nay sẽ làm mọi chuyện rối tung lên, liền muốn nhân cơ hội này để luyện tập một chút, cố gắng đến lúc đó tỏ ra tự nhiên hơn khi phối hợp với Giản Chước Bạch.
Cô mở trình duyệt và tìm kiếm "Cách thuyết phục người khác tin rằng hai bạn là vợ chồng".
Cuộn xuống một vài trang, nhưng không tìm thấy thông tin hữu ích.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô xóa nội dung trong ô nhập liệu, thay vào đó là "Việc chỉ có các cặp đôi mới có thể làm".
Tình cờ có một bài đăng tương tự, cô nhấp vào, nhìn thấy câu trả lời đầu tiên là: Lăn giường.
Đồng tử Hề Mạn co rút hai lần, đầu ngón tay nhanh chóng di chuyển xuống dưới.
Hai người chỉ là muốn chứng minh quan hệ vợ chồng trước mặt anh trai và chị dâu, cái giá phải trả này hơi cao nha.
Lại nói, bọn họ chỉ đi ăn thôi!
Hề Mạn đọc bài đăng thứ hai: Ôm hôn.
Tay trái cô cầm điện thoại di động, ngón trỏ tay phải tùy ý gõ vào môi, xem đến đây động tác trên tay dừng lại, kìm lòng không đậu nhìn về phía Giản Chước Bạch bên cạnh.
Hai mắt anh vẫn luôn nhắm nghiền, các đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, chiếc mũi cao thẳng, sắc mặt không lạnh không nhạt, viền môi gợi cảm, khoé môi cơ hồ nhếch lên đường cong rất nhỏ, khiến anh trông có vẻ phóng khoáng bất kham.
Hề Mạn chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào môi anh, cổ họng hơi ngứa ngáy, vô cớ có chút thấp thỏm.
Đến lúc đó hai người bọn họ sẽ không cần phải hôn đấy chứ? Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho việc này trước đâu.
"Trên mặt tôi có hoa sao?" Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú, người đàn ông nằm trên cỏ đột nhiên hỏi, thanh âm lười biếng.
Anh rõ ràng là nhắm mắt không mở, cũng không biết làm sao lại phát hiện.
"Tôi không có nhìn anh." Hề Mạn thề thốt phủ nhận.
Anh nhàn nhạt cười, hình như tâm tình rất tốt, cũng không cùng cô tranh luận, chỉ từ từ nhắm hai mắt tiếp tục chợp mắt.
Ánh mặt trời làm người ta hoa mắt, Hề Mạn vẫn đang nhìn vào môi anh, hàm răng trắng cắn chặt môi mình, nội dung vừa tìm kiếm không ngừng vang vọng trong tâm trí cô.
Im lặng hai giây, cô có chút không xác định hỏi: "Cái đó, chúng ta có cần hôn không?"
Vốn dĩ cô muốn hỏi anh là lúc ăn tối có cần không, nhưng trong lúc khẩn trương lại quên thêm thời gian vào.
Lời nói đột nhiên thay đổi.
Sau khi phản ứng kịp cô đang định sửa lại cho đúng, mi tâm Giản Chước Bạch khẽ động, bỗng dưng mở mắt ra, cùng cô bốn mắt nhìn nhau: "Hôn? Bây giờ?"
Hề Mạn: "..."