Tiểu Lâm lấy ống hút đút nước cho Mạc Thấm, nhìn thấy Văn Gia Chí đang chườm đá cho Mạc Thấm, cô nàng đặt ly nước xuống, đi tới: "Bác sĩ Văn, để tôi làm cho."
Cô nàng vừa đưa tay ra, Văn Gia Chí nói: "Không cần."
Ngữ điệu của anh nhàn nhạt, mang theo vài phần khí tức người lạ chớ gần.
Tiểu Lâm đang giơ tay lên ngẩn ra hai giây, nhìn về phía Mạc Thấm.
Mạc Thấm vội nói: "Không còn sớm nữa, em chạy lên chạy xuống cũng cực rồi, đi nghỉ ngơi một lát đi."
Tiểu Lâm đáp lời, nghĩ là chắc hẳn bác sĩ Văn lo lắng cô nàng chườm đá không biết chừng mực nên mới tự mình làm.
Không ngờ bác sĩ trong bệnh viện lại tận tâm như vậy, chườm đá mà cũng tự mình làm.
Trong lòng cảm khái vậy, Tiểu Lâm đi đến ghế sô pha bên cạnh, tùy ý ngả vào.
Đêm đã khuya, cô nàng thật sự buồn ngủ, rất nhanh đã ngủ thiếp đi, chẳng mấy chốc đã chìm vào mộng đẹp.
Trong phòng yên tĩnh, thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Do dự hồi lâu, Mạc Thấm mới nói: "Tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, không cần chườm mãi đâu, anh mau đi đi."
Văn Gia Chí giúp cô đắp chăn:: "Vậy em nghỉ ngơi sớm đi, cần gì thì gọi anh."
Editor: quattutuquat
—————
Ngày hôm sau Mạc Thấm xuất viện, vì hoạt động vẫn còn bị hạn chế nên tạm thời cô chưa thể quay lại đoàn làm phim.
Đạo diễn nói sẽ quay cảnh của người khác trước, đợi cô hồi phục vết thương thì quay bổ sung phần của mình sau.
Trở lại căn hộ, Mạc Thấm không thể làm gì được, nằm trên ghế sô pha trong phòng khách, cảm thấy thương xót cho bản thân.
Cô thực sự quá bất hạnh mà, vất vả lắm mới nhận được một kịch bản tốt, thế mà vừa mới khai máy chưa được bao lâu cô đã gây ra chuyện.
Quản lý Hạng Sách tới an ủi cô, bảo cô tĩnh dưỡng cho thật tốt, đừng suy nghĩ lung tung.
Công ty còn rất nhiều việc phải giải quyết, một lát sau anh ta đã vội vàng rời đi.
Tiểu Lâm bổ một ít trái cây mang đến, nghe thấy Mạc Thấm than thở, cô nàng liền trấn an: "Chị Thấm, chị đừng lo lắng quá, bác sĩ cũng nói rồi mà, chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt thì sẽ khỏi nhanh thôi."
"Ừ, chị không sao." Mạc Thấm tiện tay vặt một quả nho bỏ vào trong miệng, hai mắt lập tức sáng lên: "Nho này em mua ở đâu vậy? Ngọt quá."
"Ở cửa hàng trái cây đối diện khu chung cư đấy, lúc em đi mua, ông chủ khen không ngớt lời, còn bảo em nếm thử rồi hãn mua."
Mạc Thấm lại ăn một quả: "Lúc này chỉ có đồ ăn mới có thể xoa dịu tâm hồn bị tổn thương của chị mà thôi."
Nhắc đến đồ ăn, giờ cơm trưa cũng đã đến rồi, Tiểu Lâm hỏi: "Chị Thấm, trưa nay chúng ta ăn gì?"
Mạc Thấm nhìn sang: "Em có biết nấu ăn không?"
Tiểu Lâm lắc đầu.
Mạc Thấm nói: "Vậy thì gọi đồ ăn ngoài luôn đi, thanh đạm một chút nhé, chị sợ béo lắm."
Tiểu Lâm liếc cô một cái: "Vóc dáng của chị đã đẹp lắm rồi, không cần quá khống chế đâu, nếu không ăn no thì lại hạ đường huyết đấy."
"Việc bị hạ đường huyết trong đoàn làm phim là do mấy cảnh quay võ thuật quá hao tổn thể lực. Bây giờ chị nằm bất động ở nhà thì sợ cái gì, trong lòng chị tự biết, em cứ yên tâm đi. "
Tiểu Lâm cầm điện thoại chọn đồ ăn, miệng vẫn lải nhải: "Thân thể của mình vẫn quan trọng hơn chứ, bây giờ chị phải ăn uống bồi bổ nhiều vào, thế mà chẳng chịu nghe lời em. Em nói này, bên cạnh chị cũng phải có người nào đó đi, để mà còn có thể quản chị một chút."
Cô nàng nhìn Mạc Thấm, "Chị Thấm, chị chú trọng sự nghiệp như thế, có khi nào lớn như vậy rồi cũng chưa từng yêu đương không?"
Mạc Thấm tiếp tục nhàn nhã ăn nho, giọng điệu hững hờ: "Ai nói với em là chị chưa từng yêu đương?"
"Thì ra là đã từng nha!" Tiểu Lâm hóng hớt, "Chị xinh đẹp như thế, người yêu chắc chắn cũng rất đẹp trai nhỉ? Anh ấy là người như thế nào vậy?"
"Khí chất của anh ấy đặc biệt nhất trong nhóm anh em chí cốt của ảnh, yên tĩnh, trầm ổn, có phong thái của người trí thức." Mạc Thấm nghiêm túc nhớ lại, "Là người không thích khoe khoang, thường không hay gây chú ý, nhưng anh ấy lại rất nổi bật, lần nào chị cũng để ý đến anh ấy trước tiên."
Thấy hai mắt cô sáng ngời, hiển nhiên là vẫn còn rất thích, Tiểu Lâm không khỏi tò mò: "Vậy tại sao sau này anh chị lại chia tay?"
Sắc mặt Mạc Thấm hơi ngưng trệ, còn chưa kịp mở miệng, bên ngoài đã vang lên tiếng chuông cửa.
Cô nhìn Tiểu Lâm: "Đồ ăn em đặt nhanh thế đã giao đến rồi à?"
Tiểu Lâm nhìn phần mềm đặt đồ ăn trên điện thoại, vẻ mặt mờ mịt: "Em còn chưa đặt hàng mà."
Cô nàng nghi ngờ đi ra mở cửa, lúc nhìn thấy người đàn ông đứng ngoài cửa, Tiểu Lâm trợn tròn hai mắt: "Bác sĩ Văn, sao lại là anh?"
Thấy một tay Văn Gia Chí cầm bó hoa tươi, tay kia còn xách theo nguyên liệu nấu ăn, cô nàng càng mông lung.
Tình huống gì thế này?
Trên ghế sô pha, Mạc Thấm nghe được động tĩnh ngoài cửa thì kinh ngạc trong giây lát, nghiêng đầu nhìn về phía bên kia: "Tiểu Lâm, để anh ấy vào đi."
Lúc này Tiểu Lâm mới định thần lại, nghiêng người nói: "Bác sĩ Văn, mời vào."
Sau khi Văn Gia Chí vào cửa thì dừng lại ở chỗ huyền quan, nhìn bóng người nằm trên ghế sô pha: "Có cần thay giày không?"
Mạc Thấm quay đầu nhìn bó hoa trong tay anh, khóe miệng nhếch lên trong giây lát gần như không thể nhìn thấy, sau đó rất nhanh liền hạ xuống: "Không cần, anh cứ trực tiếp đi vào đi."
Văn Gia Chí tiến lên, đưa bó hoa bách hợp trắng tới: "Anh tình cờ đi ngang qua một tiệm bán hoa."
Mạc Thấm đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn."
Lại nhìn nguyên liệu trong tay anh, cô có chút hứng thú nhướng mày, "Bác sĩ Văn muốn tới nhà tôi làm bảo mẫu à? Tôi thụ sủng nhược kinh quá đi mất."
Văn Gia Chí không để bụng lời trêu ghẹo của cô, giọng nói dịu dàng ấm áp: "Anh biết em không tiện nên tới đây giúp em."
"Được thôi, phòng bếp ở bên kia." Mạc Thấm chỉ cho anh.
Đợi Văn Gia Chí vào phòng bếp, Tiểu Lâm vội vàng hoảng hốt chạy tới, hạ giọng: "Chị Thấm, chị với bác sĩ Văn xảy ra chuyện gì vậy? Chị mới ở bệnh viện một đêm mà đã bắt được người rồi sao? Còn nói cả địa chỉ căn hộ cho anh ấy biết luôn hả?"
Tiểu Lâm thực sự không thể tin nổi, "Mặc dù bác sĩ Văn rất đẹp trai, nhưng hai người mới gặp nhau có một lần, nhanh như vậy đã mang hoa tươi đến nhà tặng, có đáng tin không vậy?"
Mạc Thấm ngửi bó bách hợp trong tay, cạn lời nhìn sang: "Chỉ số thông minh của em chỉ giới hạn ở mức này thôi sao?"
Tiểu Lâm: "?"
Nghe Mạc Thấm nhắc nhở, cuối cùng Tiểu Lâm mới ngộ ra điều gì đó.
Chị Thấm với bác sĩ Văn hẳn là quen biết nhau rồi, chẳng trách tối qua bác sĩ Văn bận rộn như vậy mà còn chạy đến phòng bệnh mấy lần.
Sợ lại bị nghi ngờ IQ, lần này Tiểu Lâm không dám đoán nữa: "Chị với bác sĩ Văn là..."
Mạc Thấm: "Bạn học cũ."
"Anh ấy quan tâm chị nhiều như vậy, có phải quan hệ thân thiết hơn một chút so với bạn học bình thường không?"
Mạc Thấm suy nghĩ một chút: "Cũng là quan hệ giữa người theo đuổi và người bị theo đuổi."
Bác sĩ Văn cũng đã đến tận cửa rồi, ai là người theo đuổi chỉ cần liếc qua là thấy ngay.
Vừa rồi chị Thấm còn đang mơ mộng nói về người yêu cũ, bây giờ bạn học cũ lại đến cửa theo đuổi, lúc ánh mắt hai người giao nhau cũng không bình thường.
Chẳng lẽ là cùng một người sao?
Tiểu Lâm liếc về phía phòng bếp, phát hiện Văn Gia Chí đã đeo tạp dề, dáng người cao gầy, dung mạo tuấn tú, khi nghiêm túc nấu ăn càng lộ ra khí chất ôn hòa nhã nhặn.
Có vẻ như thực sự phù hợp với những gì vừa rồi Mạc Thấm mô tả.
"Vậy là người yêu cũ của chị, bây giờ trở thành người theo đuổi chị à?"
Mạc Thấm: "Có thể hiểu như vậy."
Tiểu Lâm: "!"
Lại nhìn phòng bếp, Tiểu Lâm nhỏ giọng hỏi: "Anh Hạng có biết không?"
"Bọn chị còn chưa ở bên nhau mà, bây giờ không cần thiết phải nói cho anh ấy biết. Hơn nữa, trong hợp đồng không có quy định nào yêu cầu diễn viên không được phép yêu đương cả."
Tiểu Lâm: "Nếu như đã xác định sau này ở bên nhau thì vẫn nên nói trước cho anh Hạng một tiếng, bộ phim thanh xuân vườn trường chị quay trước đó sắp lên sóng rồi, nhỡ đâu đến lúc đó chị nổi rần rần thì sao? Lỡ lộ ra quan hệ tình cảm chắc là sẽ cần PR đấy."
"Ai biết sau này có thể đến với nhau hay không, chị còn phải xem biểu hiện của anh ấy đã."
Tiểu Lâm cười nói: "Chị Thấm, tuy có rất nhiều người theo đuổi chị, nhưng đây là người đầu tiên có thể đến căn hộ của chị đấy."
"Em đừng lo xa nữa." Mạc Thấm đưa bó hoa trong tay tới, "Mau cắm vào bình giúp chị đi."
Nhìn thấy niềm vui không thể che giấu trên khuôn mặt cô, Tiểu Lâm đi đến quầy bar phía trước mang bình hoa tới.
Trước đó Mạc Thấm vẫn luôn ở trong đoàn làm phim, rất lâu rồi không trở lại đây, hoa trong bình sớm đã khô héo.
Tiểu Lâm lấy ra, đổi thành hoa bách hợp tươi, đặt lên bàn trà nơi Mạc Thấm chỉ cần ngước mắt là có thể thấy được: "Chị Thấm, đặt ở đây ổn chứ?"
"Cũng được đấy, đặt ở đó đi."
Hai người trò chuyện câu được câu chăng, không lâu sau, Tiểu Lâm khịt khịt mũi, nhìn vào phòng bếp: "Bác sĩ Văn đang nấu món gì thế, thơm quá."
"Anh ấy nấu ăn giỏi lắm, lát nữa còn thơm hơn cơ."
Mạc Thấm nhìn đồng hồ, hỏi Tiểu Lâm: "Em có mệt không, hay là về nghỉ ngơi đi?"
"Không mệt, tối qua ở bệnh viện em ngủ ngon lắm."
"Chị thấy em mệt rồi."
Tiểu Lâm: "?"
Mạc Thấm vỗ vỗ tay cô nàng, hạ lệnh đuổi khách: "Em về trước đi, nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì chị sẽ gọi."
Tiểu Lâm nhìn về phía phòng bếp, làm động tác nuốt nước bọt, ngửi thấy mùi thơm thì thực sự rất muốn ăn, vẻ mặt lấy lòng nhìn Mạc Thấm: "Chẳng phải chị nói đồ ăn bác sĩ Văn nấu ngon lắm sao, hay là em chờ cơm nước xong xuôi rồi hãn đi nhé?"
"Em có nghĩ là mình thích hợp làm bóng đèn không? Em ở đây rất ảnh hưởng đến việc bác sĩ Văn theo đuổi chị."
"..." Có mà chị muốn ở riêng với bác sĩ Văn thì có.
Tiểu Lâm thở dài, thu dọn đồ đạc: "Được rồi, vậy em tan làm sớm luôn vậy."
Ra tới cửa, Tiểu Lâm thả tim với Mạc Thấm rồi hoan hỉ chạy đi.
Phòng khách lâm vào yên tĩnh, Mạc Thấm thất thần nhìn người đàn ông bận rộn trong phòng bếp.
Cô nhớ khi còn học đại học, Văn Gia Chí mua một căn nhà nhỏ ở gần Lan Đại, cuối tuần nào cô cũng đến tìm anh, có đôi khi hai người chỉ ở trong căn nhà đó không đi đâu cả, anh còn nấu những bữa cơm ngon cho cô.
Cũng kể từ đó mà tay nghề của Văn Gia Chí ngày càng tốt hơn.
Sau khi ăn xong, cô cùng anh đọc sách.
Biết khi đọc sách anh thích yên tĩnh, Mạc Thấm cũng không làm ầm ĩ, nằm ở trên sô pha gối lên đùi anh, tùy ý lật sách xem.
Nhưng đọc sách thực sự rất nhàm chán, xem một lúc cô đã cảm thấy chẳng có tí sức lực nào, thế là vô thức dùng ngón tay cào cào quần anh.
Những lúc như thế này, Văn Gia Chí sẽ dừng lại, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, ngữ khí cảnh cáo: "Đừng lộn xộn."
Cuối cùng anh cũng chịu để ý tới cô, Mạc Thấm rất vui vẻ, lại cười gãi gãi vài cái: "Anh sợ nhột à?"
Tay cô còn không an phận di chuyển lên trên, gãi vào sườn anh, lại ấn lên yết hầu xinh đẹp gợi cảm của anh.
Văn Gia Chí chịu không nổi nữa, đặt cuốn sách trong tay xuống, kéo người tới: "Mạc Thấm, em thật sự nhàm chán lắm sao?"
"Em bay xa như vậy tới đây tìm anh đâu phải để đọc sách đâu." Cô cong môi, nhỏ giọng oán trách, "Sao anh cứ thích đọc sách thế, chẳng thèm nhìn em tí nào."
Văn Gia Chí nhìn cô, đáy mắt lướt qua một tia bất đắc dĩ: "Đọc sách có thể giúp anh tĩnh tâm."
"Tại sao phải tĩnh tâm?" Giọng của cô mềm mại, như thể đang phàn nàn, lại càng giống như đang nũng nịu.
Văn Gia Chí siết chặt tay, lực đạo nắm eo cô càng thêm siết chặt, khi ngước mắt lên thì ánh mắt nóng rực, mang theo vài gợn sóng kìm nén đã lâu: "Bởi vì bây giờ chúng ta là cô nam quả nữ ở chung một phòng."
Người đàn ông hơi cúi đầu, kề trán cô, hơi thở nóng bỏng phả ra từ chóp mũi, "Nếu như không khiến bản thân tĩnh tâm lại, anh sợ ban ngày ban mặt anh muốn làm chuyện bậy bạ với em."