Beta: Seen Me.
Nửa giờ sau cuộc họp kết thúc, Chung Ngưng sửa lại tư liệu rồi đi theo Hứa Huyền Thụy ra khỏi phòng họp.
Lý Nhạc Kỳ nhìn theo bóng dáng của cô, biểu tình tối tăm. Tina ở bên cạnh khẽ cười một tiếng, không chút để ý mà nói: "Nội tâm của cô ta rất cường đại, cô xem cô tức giận như vậy nhưng cô ta chính là một chút cũng không bị ảnh hưởng."
"Hừ! Tôi thật muốn nhìn xem cô ta có thể ở lại chỗ này được bao lâu." Người khác chiếm vị trí mong muốn của nàng ta mà nàng ta còn bình tĩnh được mới lạ.
Tina nhướng mày, không nói gì thêm.
Trở lại văn phòng, Hứa Huyền Thụy kêu Chung Ngưng chuẩn bị một chút rồi lập tức đến khách sạn Hào Đình.
Hà Minh kinh ngạc, do dự hỏi: "Tổng giám, anh..."
Hứa Huyền Thụy ngắt lời hắn, "Cậu ở lại công ty lo cho kế hoạch biệt thự Lam Sơn, buổi chiều ba giờ họp."
Hà Minh sửng sốt một chút, nói: "Được."
Ngày hôm qua rõ ràng nói để hắn cùng đến khách sạn Hào Đình, hôm nay lại biến thành để Chung Ngưng đi. Không phải là hắn có ý kiến với chuyện này mà là không rõ vì sao Hứa Huyền Thụy lại thay đổi chủ ý.
Kỳ thật thay đổi cũng không sao, để Chung Ngưng đi có thể cho cô học được càng nhiều thứ, nhưng mà hắn cảm thấy có chút không thích hợp, đây không phải là phong cách của Hứa Huyền Thụy.
Chẳng lẽ tổng giám đang tự mình bồi dưỡng người khác? Cho nên ngày hôm qua Chung Ngưng cho rằng tổng giám không hài lòng với cô là hiểu lầm rồi?
Ý thức được điều này, Hà Minh rất cao hứng, về sau hắn không cần phải vì công việc quá nhiều, thời gian tan tầm đều bị chiếm dụng mà làm bạn gái bất mãn nữa rồi.
Chung Ngưng cùng Hứa Huyền Thụy đi tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm, mới ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Tề An Trạch từ trong xe hắn đi ra.
Nhìn thấy Chung Ngưng cùng Hứa Huyền Thụy, hắn có chút hưng phấn. "Hai người đi đâu vậy?"
"Cậu đến muộn." Hứa Huyền Thụy nói.
"Cho nên cậu muốn trừ tiền của tôi sao?" Tề An Trạch cười ha hả hỏi.
Tối hôm qua ăn cơm uống rượu với khách hàng làm cho hôm nay thức dậy muộn một chút mà thôi, đến bây giờ còn hơi đau đầu, bộ hắn thoải mái lắm sao?
Chung Ngưng có chút buồn cười, hai ông chủ thật ấu trĩ.
"Hai người muốn đến khách sạn Hào Đình à?" Tề An Trạch hỏi, lần này chính là hỏi Chung Ngưng.
Chung Ngưng gật đầu.
Tề An Trạch như suy tư cái gì đó, chợt nở nụ cười nói: "Vậy hai người đi đi."
"Hẹn gặp lại giám đốc." Lúc này Hứa Huyền Thụy đã mở cửa xe ngồi vào ghế lái, Chung Ngưng cũng vội vàng lên xe.
Bãi đỗ xe chứa đầy xe, Hứa Huyền Thụy vừa khởi động liền di chuyển đánh vòng sau đó lái ra ngoài. Một đường lái ra rất vững chắc, không chỉ vì xe tốt mà còn vì kỹ thuật của Hứa Huyền Thụy rất cao, cô có chút khâm phục.
Hai năm trước Chung Ngưng có đi thi bằng lái, năm đó là một lần thông qua, chỉ là sau này vì không có xe nên cũng không có cơ hội lái, cho nên kỹ thuật lái xe không đủ thuần thục.
Cô rất muốn mua một chiếc xe, không cần quá đắt, dù sao cô chỉ là để tiện ra ngoài, cũng không cần quá cao cấp, dù sao cũng không có điều kiện cho mấy cái đó.
Làm việc ở RZ một năm cô liền có thể trả tiền theo kỳ mua một chiếc xe mà cô thích, còn ở công ty khác lại không có đãi ngộ tốt như vậy, ít nhất cũng phải phấn đấu một hai năm.
Xe chạy nhanh trên tuyến đường chính, đã qua giờ cao điểm đi làm nên cũng không bị vướng phải kẹt xe.
Một đường thông thuận, không nghĩ tới đột nhiên có một chú cún hoang nhếch nhác xông ra ngoài đại lộ, cách xe Hứa Huyền Thụy chỉ có mấy mét.
"A! Con cún kìa!" Mắt thấy sắp đụng phải, Chung Ngưng cả kinh kêu lên.
Hứa Huyền Thụy nhanh chóng chuyển động tay lái, hoảng sợ tránh đi chú cún hoang kia, may mắn xe sau còn cách một khoảng nên không tạo ra ảnh hưởng gì.
Khôi phục lại vững vàng, lòng Chung Ngưng còn sợ hãi mà quay đầu lại nhìn con cún, chỉ thấy nó ngậm một thứ gì đó chạy đến một cái ngõ nhỏ ven đường.
Con cún hoang kia rất gầy, dường như chỉ có da bọc xương, lông lại còn rất bẩn. Thứ vừa rồi nó ngậm đi hẳn là đồ ăn, Chung Ngưng cảm khái nói: "Khẳng định là nó đói bụng, cũng không biết là ai quăng đồ lên đường lớn, không có đạo đức công cộng."
"Người không có đạo đức công cộng cùng không có tố chất rất nhiều, cô nên quen đi." Hứa Huyền Thụy nói.
Chung Ngưng gật gù, "Xác thật là rất nhiều, tôi cũng đã quen rồi."
Hứa Huyền Thụy rất có hứng thú, nghiêng đầu nhìn cô một cái, "Xem ra cô đã gặp qua rất nhiều chuyện như vậy."
"Đúng vậy, rất nhiều." Chung Ngưng ngữ điệu hơi hiện bi thương. Cô đâu chỉ là từng gặp qua, sáng nay cũng vừa gặp đây. Vốn dĩ đã định quên đi nhưng hiện tại nhắc tới làm cô không tự chủ được lại nghĩ đến.
Hứa Huyền Thụy cũng không phải là người có lòng hiếu kỳ lớn, nhưng hiện tại xác thật là anh rất tò mò.
"Nói xem, cô đã gặp qua cái gì?"
Chung Ngưng khuôn mặt khổ sở nhìn anh, "Quá nhiều, không thể nào nói hết."
"Vậy nói một lần gần nhất đi." Đường xá dài đằng đẵng, trò chuyện cũng không tồi.
"Có thể không nói không?" Nói chung đều là nước mắt cả.
Hứa Huyền Thụy nhíu mày, bị gợi lên hứng thú lại không chiếm được thỏa mãn, loại cảm giác này chẳng ra làm sao, nhưng anh vẫn là tôn trọng người khác. "Có thể."
Tuy rằng anh nói có thể, nhưng Chung Ngưng biết mình đã vi phạm ý nguyện của lãnh đạo, cũng tự bảo mình như vậy là không đúng, bởi vậy cô thở dài một hơi, nói: "Lần gần đây nhất chính là sáng nay."
Hứa Huyền Thụy mắt nhìn phía trước, xe vẫn vững vàng như cũ.
"Đi xe buýt có thể thường xuyên nhìn thấy rất nhiều hành vi không có tố chất, ném đồ lung tung. Không nhường chỗ cho người già yếu, thậm chí còn giành chỗ của người yếu thế hơn. Lớn tiếng ồn ào, nói thô tục gì đó." Chung Ngưng tinh tế đếm.
"Vậy trọng tâm là sáng nay cô đã gặp phải cái gì?"
Cái này...
Nhớ tới cô liền buồn bực, trên mặt mang theo cảm xúc giận dữ. "Gặp phải sắc lang."
"Bị chiếm tiện nghi?" Hứa Huyền Thụy lạnh mặt hỏi, anh xem thường nhất chính là loại đàn ông không có bản lĩnh lại không quản được chính mình.
"Cũng không phải, trên xe nhiều người, người nọ liền nhân cơ hội nhích vào bên người tôi, sau đó tôi liền cách xa chỗ hắn đứng ra." Chung Ngưng thực buồn bực. Kỳ thật người kia đã duỗi tay chuẩn bị sờ đùi cô, còn bị cô phát hiện né tránh, tuy là như thế nhưng cô vẫn rất buồn bực.
"Về sau gặp loại chuyện này thì phải lớn tiếng nói ra, cái loại người này chính là bởi vì biết các cô mềm yếu lại dễ bắt nạt nên mới không kiêng nể như vậy."
Về điểm này kỳ thật Chung Ngưng cũng biết rõ, nếu mạnh mẽ lên một chút thì chuyện như vậy sẽ không phát sinh. Nhưng lo lắng chính là không có ai giúp đỡ, xã hội hiện nay rất nhiều người đều lạnh nhạt.
"Ừm." Chung Ngưng quyết định lần sau nếu như gặp lại tình huống như vậy cô sẽ dũng cảm lên. "Lần sau gặp lại loại người cặn bã này, tôi liền dùng sức dẫm chân hắn một cái, sau đó mắng hắn."
Thấy bộ dạng sục sôi ý chí chiến đấu của cô, Hứa Huyền Thụy không thể không nhắc nhở nói: "Cô không sợ hắn đánh trả sao?"
Cái này xác thật là vấn đề, Chung Ngưng nghĩ ngợi, nói: "Bằng không tôi dùng sức dẫm chân một cái sau đó làm bộ không phải cố ý? Nói với hắn thật ngượng ngùng?"
Hứa Huyền Thụy không tỏ ý kiến.
"Hẳn là tôi sẽ không xui xẻo như vậy." Ngồi xe buýt hơn hai mươi năm, kỳ thật loại chuyện này tỉ lệ phát sinh cũng không tính là lớn.
"Có người nào từng nói với cô là lời này không thể nói lung tung chưa?"
Nói cái gì liền xảy ra cái đó, chuyện tốt không linh chuyện xấu lại linh gì đó...
Chung Ngưng thực sầu khổ. Tổng giám, anh đã thành công khiến cho tôi khủng hoảng rồi.
"Không sao, sang năm tôi sẽ nỗ lực mua một chiếc xe, đến lúc đó không cần đi xe buýt nữa." Làm việc thật tốt rồi nỗ lực kiếm tiền, nhưng điều kiện tiên quyết là được ở lại công ty. Cô thật muốn ôm đùi Hứa Huyền Thụy mà nói: "Tổng giám, cầu xin anh đừng đuổi việc tôi."
Được rồi, chỉ là nghĩ mà thôi, nếu như thật sự làm vậy thì kết cục nhất định sẽ là bị anh một chân đá văng, hơn nữa là trực tiếp đá ra khỏi công ty.
Hứa Huyền Thụy không nói gì nữa, khách sạn Hào Đình rất nhanh cũng đã tới.
Thời điểm an tĩnh lại, Chung Ngưng bỗng nhiên phát hiện mình vậy mà lại nói nhiều với Hứa Huyền Thụy như thế, cô sợ hãi mà nghĩ lại mình có nói cái gì không nên nói hay không.
Kết quả nghĩ đi nghĩ lại, nói cũng đã nói, mặc kệ vậy.
Khách sạn Hào Đình có hai mươi lăm tầng, đại sảnh ở lầu một đã trang hoàng xong, sàn đá cẩm thạch, trên đỉnh treo đèn thủy tinh màu vàng làm cho đại sảnh càng thêm lấp lánh huy hoàng.
Sau khi Hứa Huyền Thụy đi vào, một người đàn ông trung niên mặc tây trang chỉnh tề liền ra đón tiếp.
"Nhà thiết kế Hứa, cậu đến rồi."
Hứa Huyền Thụy lễ phép gật đầu nói: "Giám đốc Trương, tôi tới đây xem lại."
Giám đốc Trương cười ha ha, nói: "Thế mà cậu lại tự mình tới chỗ này, vị này là..." Anh ta nhìn sang Chung Ngưng.
Hứa Huyền Thụy nghiêng người, giới thiệu nói: "Vị này chính là trợ lý của tôi."
Chung Ngưng mỉm cười nói: "Xin chào giám đốc Trương, tôi là Chung Ngưng."
"Xin chào xin chào, RZ thật là nhân tài đông đúc, tuổi trẻ lại có tài cán." Giám đốc Trương tán dương nói.
"Quá khen." Hứa Huyền Thụy đạm nhiên. Lời khích lệ như vậy đã nghe thấy quá nhiều, anh cũng không để tâm, nói: "Chúng ta đi thôi."
"Được, chúng ta đi thôi."
Quang cảnh trên lầu không giống với đại sảnh, nơi nơi đều bày vật liệu xây dựng cùng với phế liệu, bụi bặm bay lơ lửng trong không khí cùng với mùi formaldehyde gây sặc xông vào mũi, Chung Ngưng không khoẻ mà ho khan hai tiếng.
Hứa Huyền Thụy quay đầu lại nhìn, Chung Ngưng vì muốn biểu hiện mình không có yếu đuối liền cười với anh, nói: "Không sao."
Ba người tiếp tục đi về phía trước.
Giám đốc Trương ở bên cạnh nói: "Vật liệu xây dựng chất đống lại nên mùi có chút khó chịu, chỗ đang được thi công chính là như vậy, qua mấy ngày là ổn thôi."
"Ừm, chỗ này còn được, chỗ khác dùng vật liệu không tốt thì đứng ở xa đã nghe thấy mùi rồi." Chung Ngưng nói.
"Đó là vì chúng tôi dùng vật liệu xây dựng thượng đẳng, khách sạn của chúng tôi chính là rất cao cấp đó." Giám đốc Trương đắc ý dạt dào nói.
Chung Ngưng mỉm cười gật đầu phụ họa, "Đúng vậy, trang hoàng xong nhất định rất hoàn mỹ."
Giám đốc Trương rất cao hứng, ai mà không thích nghe lời hay cơ chứ, ngoại trừ Hứa Huyền Thụy. Giám đốc Trương nghĩ, tổng giám của RZ không dễ tiếp xúc, nhưng trợ lý cũng không tồi.
Hứa Huyền Thụy đi vào một căn phòng cho khách, đây là một cái phòng xép, nhóm công nhân đang dán giấy lót tường.
Một cậu nhóc đầy nhiệt huyết chừng hai mươi tuổi đang trát nhựa cao su, sau khi trát xong liền bắt đầu dán.
Hứa Huyền Thụy lạnh giọng ngăn cản: "Không thể dán như vậy."
Cậu ta đờ đẫn nhìn Hứa Huyền Thụy, lúc này một ông lão tầm bốn năm mươi tuổi vội vàng đi tới.
"Tôi không dán sai mà." Cậu ta nói.
Lão sư phó nhận giấy lót tường từ tay cậu nhóc, nói: "Ta đã nói là không cần ngươi dán, ngươi đi cắt giấy đi." Sau đó ông nói với Hứa Huyền Thụy: "Hứa tiên sinh cậu yên tâm, có tôi ở đây chắc chắn sẽ không làm sai, tôi dán giấy lót tường đã mười mấy năm rồi."
Nói xong, ông leo lên cây thang muốn đích thân dán.
Hứa Huyền Thụy giơ tay ngăn ông lại, nói: "Lớp ở phía dưới cần nhiều nhựa cao su. Đây là giấy nhập khẩu từ Đức, nhựa cao su cần dùng so với bao nhiêu đây thì hơi thiếu một ít."
Lão sư phó cúi đầu nhìn một chút, quay đầu lại quở mắng cậu nhóc: "Vừa rồi ta nói ngươi trát thiếu một chút nhựa cao su, sao ngươi lại không nghe!"
Sắc mặt giám đốc Trương ngưng trọng, nói: "Các người phải dán cho đàng hoàng đấy, nếu như xảy ra vấn đề gì đối với khách sạn của chúng tôi thì không phải là việc nhỏ đâu."
Lão sư phó vội nói không ngừng: "Giám đốc Trương yên tâm, nhất định sẽ không có vấn đề."
Giám đốc Trương vẫn là không yên tâm lắm, anh ta quay đầu lại nói với Hứa Huyền Thụy: "Nhà thiết kế Hứa cậu xem..."
Hứa Huyền Thụy đi đến ven tường, duỗi tay đè vào giấy lót tường đã dán xong, "Bọn họ dán không có vấn đề gì, vừa rồi nhựa cao su cũng ở trong phạm vi hợp lý, chẳng qua là thiếu một chút, bằng không sẽ càng hoàn mỹ. Đây là giấy lót tường cao cấp, vấn đề chất lượng anh yên tâm, nếu như bản thân giấy lót tường xảy ra vấn đề thì bên chúng tôi sẽ phụ trách."
Có những lời này của anh, giám đốc Trương liền yên tâm một ít.
Hứa Huyền Thụy nói với lão sư phó: "Dán cẩn thận một tí."
Ngữ khí của anh còn tốt, không giống lúc ở công ty bởi vì không hài lòng mà nói chuyện rất nghiêm khắc. Tính là không nghiêm khắc, nhưng vẫn là ẩn chứa sự uy nghiêm.
Lão sư phó vỗ ngực nói: "Tôi tự mình dán, đồ đệ của tôi là bởi vì ngày thường đều dán giấy lót tường PVC cho nên nhất thời không thích ứng được, giấy lót tường này tôi không cho nó dán là được."
Hứa Huyền Thụy lại phản đối lời ông nói, "Cậu ấy có thể dán, chẳng qua trước tiên ông phải ở bên cạnh chỉ đạo."
Nói xong anh liền nâng bước đi vào trong rồi đi xem kỹ chỗ khác, không hề chú ý bên này nữa.
Chung Ngưng sau khi nghe câu nói cuối cùng kia của Hứa Huyền Thụy liền hiểu dụng ý của anh, ấn tượng với anh lại đậm thêm một phần.
Cô đi theo Hứa Huyền Thụy kiểm tra phòng ở tầng một, đôi khi anh sẽ chủ động nói với cô một ít vấn đề cần phải chú ý, còn có một ít tri thức phổ thông đơn giản lại quan trọng. Về phần Chung Ngưng không rõ cái gì cũng sẽ mở miệng hỏi, Hứa Huyền Thụy đều giải đáp cho cô từng câu một.
Giám đốc Trương sớm đã rời đi, thoáng chốc Chung Ngưng cùng Hứa Huyền Thụy đã đi hơn một tiếng rưỡi.
Mũi Chung Ngưng hơi mẫn cảm, ở chỗ này lâu liền cảm thấy có chút không thoải mái.
"Cô bị viêm mũi?" Hứa Huyền Thụy đột nhiên hỏi.
"A? Không có, năm trước kiểm tra sức khoẻ kết quả vẫn là bình thường." Chung Ngưng xoa xoa mũi, giải thích: "Từ nhỏ mũi tôi đã rất mẫn cảm, mẹ nói tôi là mũi chó, khụ khụ." Cô ho nhẹ hai tiếng để giảm bớt cảm giác khó chịu.
"Mũi chó?" Hứa Huyền Thụy cười.
Chung Ngưng ngượng ngập, mình tự nói là một chuyện, nghe người khác nói chính là một loại cảm thụ khác.
Lúc nhỏ cô còn chưa vào cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn, từ đó phân rõ nguyên liệu nấu ăn. Ngoại trừ bị nói là mũi chó còn bị mẹ nói là mèo thèm ăn, bởi vì biết có đồ ăn ngon, cô liền nhìn về phía phòng bếp mà chảy nước miếng.
Đương nhiên chuyện này cô không nói ra, vừa chó lại vừa mèo, quá tổn hại hình tượng.
Hứa Huyền Thụy nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ.
"Đi thôi."
Sau khi lên xe, Hứa Huyền Thụy nói với Chung Ngưng: "Ăn trưa xong thì về công ty."
"Vâng."