Beta: Seen Me.
"Cái kiểu ảo tưởng quá mức tốt đẹp giống như cô thường sẽ bị hiện thực đả kích đến thương tích đầy mình."
Người nói chính là Hứa Huyền Thụy, tất cả mọi người đều khiếp sợ vô cùng, sôi nổi đặt ánh mắt lên trên mặt anh.
Hứa Huyền Thụy mặt không đổi sắc tiếp tục nói: "Rất nhiều người trải qua mấy năm sẽ phát sinh thay đổi đến long trời lở đất, không chỉ là bề ngoài mà đến tính tình cũng sẽ thay đổi. Nói cách khác người đã từng có dáng nhỏ gầy sẽ có khả năng trở thành bụng phệ, người đã từng rộng rãi ngay thẳng có khả năng sẽ trở thành một tên lõi đời, khéo đưa đẩy."
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Hứa Huyền Thụy, thấy anh tựa như đã nói xong liền đi xem phản ứng của Chung Ngưng.
Cô hơi hơi nhăn mày, thần sắc có chút sa sút.
Cô có thể không sa sút sao? Trong đầu cô bỗng hiện ra khuôn mặt anh tuấn của học trưởng trở thành mặt mâm, aaaaa... Hãy trả lại bạch mã hoàng tử cho cô đi!
"Mọi người cứ tiếp tục, tôi ra ngoài một lát." Hứa Huyền Thụy đứng lên.
Tề An Trạch không thèm để ý tới anh, an ủi Chung Ngưng: "Vậy nói cách khác, nếu như lúc trước là một người mập mạp hoặc là lạnh nhạt không mấy thân cận thì hiện tại sẽ biến thành tuấn mỹ lại dễ dàng theo đuổi. Chung Ngưng, học trưởng của cô thuộc dạng gì?"
"Là một người rộng rãi lại cao lớn soái khí, tựa như ánh mặt trời." Học trưởng của cô hoàn hảo như vậy, chắc chắn sẽ không biến đổi giống lời Hứa Huyền Thụy nói, hừ!
Còn chưa đi được vài bước, Hứa Huyền Thụy đã dừng lại, vừa vặn lúc này Hoàng Khôn lại bắt đầu hát một bài mới, anh cảm thấy tiếng ca của Hoàng Khôn thật sự là khó nghe đến làm người ta bực bội, lần sau không cho cậu ta tới nữa.
"Người giống như vậy chắc chắc sẽ luôn giữ được soái khí, cũng giống như tôi." Tề An Trạch nói, sau đó nở một nụ cười tự nhận là mê đảo chúng sinh nhất.
Chung Ngưng cũng cười đến híp cả mắt, "Ừm ừm, chính là như vậy, người đẹp trai sẽ vẫn luôn đẹp trai."
Hứa Huyền Thụy mở cửa đi ra ngoài.
Mọi người tiếp tục chơi trò chơi, Chung Ngưng lại thua thêm vài lần, mỗi lần cô đều lựa chọn nói thật. Mọi người cũng không có vấn đề gì đặc biệt muốn hỏi cô, ông chủ đối với Chung Ngưng hình như có chút khác biệt, bọn họ cũng không dám quá phận.
Kể từ đó tính thú vị của trò chơi cũng mất đi không ít, mọi người đều cảm thấy thật vô vị.
Tề An Trạch đột nhiên có ý kiến, "Chơi như vậy không vui chút nào, chúng ta đổi quy tắc đi."
Mọi người lập tức thấy hứng thú, hỏi: "Ông chủ anh nói xem nên đổi như thế nào?"
Tề An Trạch làm bộ suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Như vậy đi, trước khi rút bài người thắng sẽ quyết định phương thức trừng phạt, cũng chính là chọn trước lời thật lòng hay đại mạo hiểm, sau khi rút bài người thua sẽ tiếp nhận trừng phạt."
Như vậy càng kích thích hơn, tất cả mọi người đều rất tán đồng.
"Tới đi nào, tôi cũng tham gia." Tề An Trạch đã sớm thấy ngứa tay.
Trò chơi vừa bắt đầu Chung Ngưng đã bị thần may mắn vứt bỏ đến nỗi phải uống rượu sa tế, đại khái cô đã uống khoảng nửa bình rượu vang đỏ. Từ trước tới nay cô chưa từng uống nhiều rượu như vậy, liền không khỏi sợ mình sẽ uống say, cũng may sau khi uống xong ngoại trừ cảm giác yết hầu có chút nóng rát thì không còn gì khác.
Nhưng Chung Ngưng cũng biết mình sẽ say nếu như còn uống thêm hai ly nữa, bởi vậy cô định chơi thêm một ván rồi ngừng.
"Tôi chơi một ván nữa rồi dừng được không? Đầu có chút choáng váng rồi." Chung Ngưng có chút đáng thương nói.
Lúc nãy Hà Minh ở bên ngoài nói chuyện điện thoại với bạn gái, mới tiến vào không bao lâu đã nhìn thấy Chung Ngưng uống rượu đến hai lần. "Lát nữa tôi sẽ thế chỗ cho cô, nhìn mọi người chơi tôi cũng muốn chơi."
Không hổ là đồng nghiệp tốt, Chung Ngưng nhìn hắn với ánh mắt cảm kích.
Sắp được thoát thân, ván cuối cùng này tâm tình Chung Ngưng quả thực cảm thấy không tồi.
Nhưng mà khi nhìn đến lá Ace trên tay mình, cô có một loại xúc động đến muốn khóc. Phải biết rằng đã chơi đến một nửa bộ bài, có ba lá Ace đã được rút, trong đó có hai lần là Chung Ngưng rút trúng. Năm người cùng chơi một trò chơi, tỷ lệ như vậy rất nhỏ, nhưng mà vẫn bị cô gặp phải.
Nhưng rất nhanh Chung Ngưng liền thoải mái, ván này Tề An Trạch thắng, đối phương luôn luôn đối xử với cô không tồi, cô khá là yên tâm.
Có khả năng hắn sẽ hỏi một vấn đề không đau không ngứa, hoặc nếu là đại mạo hiểm thì uống thêm một chén rượu cũng không sao, cô không say được.
Tề An Trạch trộm nhìn Chung Ngưng một cái, thật muốn cười to vài tiếng.
Hắn ở trong lòng kích động, bên ngoài có chút kinh ngạc nói: "Lần này tới đại mạo hiểm đi, chọn một cái thật đặc biệt nào."
"Đặc biệt thế nào?" Lý Nhạc Kỳ vẻ mặt hoảng sợ, nàng rút phải lá số 2, không muốn ăn phải món gì kì quái đâu.
Tề An Trạch nở một nụ cười rạng rỡ, hơi hơi cúi người thần bí nói: "Nếu người thua là nam, lát nữa đi khiêu chiến với tổng giám của các người, cùng cậu ấy vật tay."
Có liên quan đến Hứa Huyền Thụy, Lý Nhạc Kỳ liền sửa thần sắc, vẻ mặt chờ mong hỏi: "Nếu là nữ thì sao?"
Sắc mặt Chung Ngưng rất khó coi, tâm cô đều đã tầng tầng dợn sóng rồi.
"Nữ? Hắc hắc, nữ thì ôm cậu ấy một cái." Tề An Trạch giảo hoạt nói.
Lòng Chung Ngưng rơi xuống đáy, cô như uống phải chén thuốc đắng, kết quả khảo hạch có phải là sẽ phải viết lại hay không, ngày mai có phải không cần tới đi làm luôn không?
"Vẫn nên đổi một cái khác đi." Chung Ngưng yếu ớt lên tiếng.
Lý Nhạc Kỳ phản đối, "Tôi cảm thấy cái này rất được, không đổi."
"Ừm, đã nói rồi mà, không thể đổi, thay đổi chính là phạm quy." Tề An Trạch thái độ công chính.
Chung Ngưng gục đầu xuống, nghĩ xem có phương thức nào có thể trốn tránh hay không.
"Lật bài!"
Tất cả mọi người đều lật lá bài poker đặt trên bàn lên, chỉ có Chung Ngưng nắm chặt bài, chậm chạp không lật.
Hiện tại trên mặt bàn người nhỏ nhất là Lý Nhạc Kỳ, nàng còn đang thỏa thuê đắc ý, nhìn thấy bộ dáng của Chung Ngưng thì tức khắc sinh ra một dự cảm xấu mãnh liệt.
Nàng khống chế cảm xúc của mình, nói với Chung Ngưng: "Chung Ngưng, cô lật bài nhanh lên."
Chung Ngưng chớp chớp mắt, biểu tình ẩn hiện sự thống khổ, đôi tay hơi hơi phát run lật lá bài đặt trên bàn, tầm mắt bởi vì không nỡ nhìn thẳng liền chuyển đi nơi khác.
Chung Ngưng căn bản không nghĩ ra phương pháp gì tốt để ứng đối, chỉ có thể an ủi bản thân mình đây chỉ là trò chơi mà thôi, cô quyết định một chút nữa sẽ giải thích với Hứa Huyền Thụy, hy vọng anh sẽ không tức giận, xem như không để ý mà không đuổi việc cô.
"Ha ha ha ha!" Tề An Trạch rốt cuộc cũng có thể cất tiếng cười to, hắn rất là chờ mong phản ứng của Hứa Huyền Thụy khi bị người khác nhào vào trong ngực.
"Ha ha..." Không ít người đi theo Tề An Trạch mà cười rộ lên, nhưng không có cười đến khoa trương như Tề An Trạch, thậm chí có chút gượng ép. Dựa vào hiểu biết của bọn họ đối với Hứa Huyền Thụy, cục diện kế tiếp quả thực là khó có thể tưởng tượng được.
Tổng giám có thể vì buổi gặp gỡ đêm nay mà không cao hứng hay không, sau đó mấy ngày kế tiếp liền ngược bọn họ? Hiện tại bản thiết kế nhiều như vậy, cơ hội bị ngược chính không ít đâu nha. TvT
Đương nhiên, vẫn là có mấy người không cao hứng, giả dụ như Lý Nhạc Kỳ, Tina hay cả Hà Minh đều không cao hứng nổi, tuy rằng Hứa Huyền Thụy đối xử với Chung Ngưng tính là không tồi, nhưng mà bị ôm phải thì kết quả không dám tưởng tượng.
Mà Chung Ngưng đâu chỉ là không cao hứng, cô quả thực chính là thương tâm đến cùng cực.
Cô bắt lấy hi vọng cuối cùng, nói: "Đổi một cái khác được không? Tôi uống một chai rượu luôn được không?"
"Không được." Tề An Trạch rất kiên quyết, sau đó lại trấn an nói, "Cô sợ cái gì, đây chỉ là trò chơi thôi mà. Tổng giám của các cô là một người khoan dung rộng lượng, sẽ không ghi thù cô đâu. Hơn nữa cô ghét bỏ cậu ấy như vậy, cậu ấy mà biết thì sẽ không vui đâu."
"Tôi không có ghét bỏ anh ấy." Chung Ngưng vội vã giải thích, cũng không phát hiện ra lời này có gì không đúng.
"Vậy được rồi, chỉ là một việc nhỏ, cô đừng làm như cừu đại khổ thâm[1] vậy." Tề An Trạch nói.
[1] Cừu đại khổ thâm: thù hận vô cùng, luôn bị bức hiếp mà sinh ra thù hận, căm tức.
Vừa vặn ngay lúc này, cửa phòng được mở ra từ bên ngoài. Tất cả mọi người đều ngừng hô hấp nhìn qua, nhìn thấy là nhân viên phục vụ bưng trà la hán vào mới thở phào một hơi. Nhưng mà sau khi nhân viên phục vụ tiến vào, lại thêm một người xuất hiện ở cửa.
Người này là Hứa Huyền Thụy không thể nghi ngờ.
Chung Ngưng hiện tại đã không còn suy nghĩ gì khác, chỉ ở trong lòng lặp lại một câu, đó chính là — chỉ là trò chơi chỉ là trò chơi...
"Chung Ngưng, đi đi đừng sợ." Tề An Trạch nhẹ giọng dụ dỗ.
Nhân viên phục vụ đặt ấm trà xuống, sau đó xoay người lui ra ngoài đóng cửa lại.
Hứa Huyền Thụy không đi tới đây, mà đi đến chỗ chọn bài hát trước.
"Mau đi nhanh." Tề An Trạch thúc giục nói.
Hứa Huyền Thụy nhận thấy được bầu không khí ở bên này có chút cổ quái, xoay người nhìn qua.
"Làm sao vậy?"
"À, Chung Ngưng có việc muốn nói với cậu một chút." Tề An Trạch vẻ mặt thản nhiên.
Hình ảnh trên màn hình lớn không ngừng biến hóa, lúc này Hứa Huyền Thụy đưa lưng về phía màn hình khiến người ta không thấy rõ khuôn mặt.
Chung Ngưng đã đứng nơi đầu sóng ngọn gió đành phải nhận mệnh mà đứng dậy, từng bước trầm trọng nện xuống.
Khoảng cách rất gần nên lập tức cô đã đi đến trước mặt anh. Dáng người anh cao lớn, chiều cao một mét tám lăm của anh càng làm cho cô trở nên nhỏ xinh.
"Cô muốn nói..."
Hứa Huyền Thụy còn chưa nói xong, anh đã khiếp sợ đến mức quên luôn câu sau.
Chung Ngưng duỗi tay vây quanh eo anh mà thình lình ôm lấy, độ ấm cách một lớp quần áo lan đến tận da.
"Tổng giám xin hãy tha thứ, đây là trò chơi, tôi thua. Tôi không phải cố ý, anh ngàn vạn lần đừng có tức giận nha." Chung Ngưng một hơi nói xong, sau đó lập tức buông tay ra lùi lại một bước, cũng không dám nhìn mặt Hứa Huyền Thụy, cúi chào một cái rồi lập tức xoay người đi trở về.
Tề An Trạch đi đầu huýt sáo một cái, đồng thời vỗ tay nhiệt liệt.
Hứa Huyền Thụy đã hoàn hồn, nhìn thoáng qua Chung Ngưng đã ngồi trở lại sô pha với khuôn mặt đỏ bừng không dám nhìn anh, sau đó nhìn về phía người khởi xướng Tề An Trạch.
"Trò chơi thôi mà, cậu sẽ không so đo chứ?" Kỳ thật Tề An Trạch biết đối phương nhất định sẽ so đo. Nhưng không sao, muốn so đo thì cứ so đo, dù sao việc này là do hắn, không có liên quan đến Chung Ngưng, từ khi hắn với Hứa Huyền Thụy quen biết lúc nhỏ đã bắt đầu cậu tranh tôi đấu thành thói quen rồi.
Hứa Huyền Thụy không nói gì, xoay người đi đến chỗ chọn bài hát. Anh chọn hơn mười bài, nhưng cũng không biết mình đã chọn bài gì.
Sau đó thì...
"Ai chọn 《Nước vong tình》 vậy?"
Không ai đáp lại.
"Ở chỗ chúng ta ai là người đàn ông độc thân lẻ loi hiu quanh không được hạnh phúc mỹ mãn, cần nước vong tình vậy? Ai có tình muốn quên thế?"
Hứa Huyền Thụy: "Tan cuộc đi."