Toàn thân cô rã rời, tiểu huyệt sưng tấy lên.
Không phải vô duyên vô cớ mà thế hệ đi trước luôn khuyên lớp trẻ phải tiết chế lại
Tô Điềm trở mình, thở dài yếu ớt.
Túi xách của cô bị ném sang một bên, cô vươn tay ra, lôi điện thoại từ trong túi ra ngoài
Trên điện thoại hiện ra mười mấy cuộc gọi nhỡ từ "bà Phương”.
Bởi vì cha Tô Nghị của cô bận đi làm kiếm tiền, thế nên chuyện dạy dỗ con gái được giao hết cho mẹ cô. Từ nhỏ Phương Tử Như đã quản Tô Điềm rất nghiêm, khó khăn lắm mới đồng ý cho cô ra nước ngoài bảy năm. Bây giờ cô về nước rồi, vẫn không thể. thoát khỏi ma trảo của Phương Tử Như.
Tô Điềm bĩu môi, nhanh chóng xóa hết mười mấy cuộc gọi nhỡ này.
Sau đó, cô lại mở phần tin nhắn ra, không ngoài dự liệu, có rất nhiều tin nhắn “hỏi thäm" từ bà Phương.
Những tin nhản của mẹ cô phân chia theo thời gian, lúc đầu còn vô cùng yêu thương “Con ra ngoài có việc à?", sau đó là không nhịn được nữa “Nửa đêm rồi còn đi lung tung”, đến cuối cùng là những lời cảnh cáo: “Khôn hồn thì về nhà ngay cho mẹ!"
Tô Điềm nâng trán, đọc mấy tin rồi định thoát ra
Nhưng mà, một số điện thoại xa lạ đột nhiên lọt vào tầm mắt của cô.
Bảo bối, nhớ uống thuốc.
??
Mặt mũi Tô Điềm viết đầy những dấu hỏi chấm.
Cô sửng sốt một lát, sau đó mới như tỉnh mộng mà phản ứng lại được.
Chính là người đàn ông đã làm tình với cô tối qua!
Cô thừa nhận là mình bị thu hút bởi dáng dấp đẹp. trai và thân thể cường tráng của anh, nhưng mà... bạn tình một đêm thôi mà cũng xưng hô “Bảo bối” là sao? Như thế chẳng phải cũng quá chuyên nghiệp rồi à?
Tô Điềm cắn môi dưới, nhất thời không đoán được ý đồ của đối phương.
Nhưng mà, cái tin nhắn này lại nhắc nhở cô một chuyện, đó là đêm hôm qua người đàn ông này đã xuất tinh vào trong cô rất nhiều lần...
Không thể nghĩ về điều đó nữa, một khi nghĩ lại là Tô Điềm lại cảm thấy phiền não.
Đêm qua cô thực sự là quá mức hồ đồ, thấy sắc là choáng váng, thế nên mới để anh không đeo bao. cao su mà đã đâm vào rồi, lại còn bắn vào bên trong. Thành ra bây giờ cô phải uống thuốc tránh thai, hơn nữa, lỡ như đổi phương mắc bệnh gì thì sao?
Mẹ kiếp! Đúng là sắc đẹp hại người!
Cô càng nghĩ càng sợ, trái tim đập thình thịch, vội vội vàng vàng gửi tin nhân cho đối phương:
[Chắc anh không bị bệnh gì đâu chứ?]
Đối phương nhanh chóng trả lời
[...]
Chỉ có ba dấu chấm.
Tô Điềm sắp khóc đến nơi rồi.
Đây là có ý gì chứ? Là khó nói sao? Chẳng lẽ anh thực sự mắc bệnh gì à?'
Một giây tiếp theo, lại có tin nhân gửi đến, Tô Điềm nhanh chóng cầm điện thoại lên đọc:
[Anh khám sức khỏe mỗi quý một lần, báo cáo khám sức khỏe vào quý 3 năm nay cho thấy mọi thứ đều bình thường. Nếu không phải chẩn đoán sai, thì có nghĩa là anh rất khỏe mạnh]
Lúc này cô mới thở phào một hơi, yên tâm hơn một chút
Không ngờ tới, sau đó đối phương lại gửi tin nhắn tới:
[Trưa nay có muốn ăn cơm với nhau không? Nhân tiện cho em xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của anh luôn.]
Ăn trưa với tình một đêm và xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của người đó...
Sao giống như mấy câu chuyện cười trong tiểu thuyết vậy?
Nhưng mà Tô Điềm thực sự muốn đi.
...
'Đồng hồ trên tường chỉ đúng mười hai giờ, Tô Điềm đúng giờ xuất phát, đi tới nhà hàng đã hẹn trước.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng dẫn đường cho cô, đã có một người ngồi sẵn bên cửa sổ.
Gương mặt của anh vô cùng nổi bật. Tô Điềm nghĩ thầm, nếu như quay ngược thời gian để lựa chọn lại một trăm lần thì cô chắc chẳn cả một trăm lần đều lựa chọn sẽ lên giường với anh.