Dù sao thì hai người cũng chỉ là bạn giường mà thôi.
Loại suy nghĩ rối rắm này lúc nào cũng quanh quấn trong đầu Tô Điềm- Cô không có chút tiền đõ nào, lại mất ngủ nữa rồi.
Thế là sáng hôm sau, lúc 9 giờ 5 phút thì Tô Điềm mới chậm chạp đi tới văn phòng.
Chỉ có Bạch Hạo Phền tỉnh thăn phấn chấn chào hỏi cô.
Không nói khoa trương chút nào, nhưng mà chỉ nhánh này có mười mấy người, tuy vậy, ngoại trừ lão đại là chị Maia và lão Trần phụ tá thì những nhân viên khác đều đi làm như người mất hồn vậy.
Bởi vì: Tập đoàn Tô Thị là một công ty lâu đời, hoạt động trong lĩnh vực y dược và chữa bệnh, nếu như chỉ nhánh nào cũng có những bộ phận hoàn chỉnh thì chỉ phí nhân lực sẽ rất cao. Chính vì thế mà hai năm trước Tô Thị đã bắt đầu kiến thiết tài vụ. Một khi kiến thiết hoàn thành thì công việc kế toán tài chính của tất cả các chỉ nhánh sẽ được thay thế bằng hệ thống điện tử của trụ sở chính, tương ứng sẽ có một nhóm người nhàn rồi, đó là những người làm công việc kế toán và thủ quỹ. Thế nên, trong lòng những người này rất rõ ràng, hiện tại họ đang ngồi trên một cái cây đang bị cưa dần cưa mòn, không biết khi nào sẽ ngã từ trên cây xuống.
'Tô Điềm nhìn thoáng qua Bạch Hạo Phiên- anh ta hình như không hẽ lo lắng đến chuyện này. Anh ta là thực tập sinh do đích thân chị Maia dẫn dắt có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với doanh nghiệp. Cho dù sau này các chỉ nhánh không còn bộ phận tài vụ nữa thì anh ta vẫn có thể chuyển đến làm ở trụ sở chính.
Vẽ phần Tô Điềm, tất nhiên cô cũng chẳng hề lo lắng gì cả, bởi vì cha cô là Tô Nghị
Thế là, trong văn phòng mới có hai bầu không khí trái ngược như vậy. Một bên là những nhân viên kế toán lầm lầm lì, một bên là Bạch Hạo Phiền và Tô 'Điềm sôi nổi vô cùng.