"Chúng ta không bằng... hưởng thụ, hưởng thụ?" Tiểu Nam nhịn không được rục rịch lên.
Con gái thanh thuần như thế này, hiện tại khó tìm ah.
"Hưởng thụ cái rắm! Lão đại nói phải mang cô nàng về, ngươi dám ăn vụng, không muốn sống nữa sap?" Thanh niên tóc đen nhìn Khương Tiểu Ngư, cũng không khỏi có chút tâm động.
Nhưng hắn biết rất rõ, con bé này cho dù xinh đẹp, tươi ngon mọng nước, bọn hắn cũng không động vào được.
Cha của nàng nợ sòng bạc một trăm vạn, con bé này là do lão đại chỉ định phải bắt về.
Ai dám động đến?
Dù sao thì hắn cũng không dám.
Thanh niên tóc đen đang dâm dâm mà nghĩ, chỉ cần làm thỏa đáng chuyện này, địa vị trong bang của hắn cũng sẽ nước lên thuyền lên a?
Đến lúc đó đi đâu cũng có mười mấy tên tiểu đệ đi theo, gái nào mà cua không được?
"Đao ca?" Tiểu Nam quay đầu lại hỏi một câu, tay vẫn túm chặt tóc Khương Tiểu Ngư.
"Mang về." Thanh niên tóc đen bị gọi là Đao ca vung tay lên.
"Không biết có phải hay không là lão đại coi trọng con bé này... Hắc hắc." Nhị Cẩu cười dâm một tiếng, suy đoán.
"Bớt nói nhảm cho tao, nhanh dẫn người đi!" Đao ca trừng mắt nhìn mấy gia hỏa không nên thân này.
Đúng lúc này.
Từ một con hẻm khác, một người trẻ tuổi ăn mặc rất bình thường chậm rãi đi tới.
Đạp, đạp, đạp.
Tiếng bước chân của hắn rất nhẹ, nếu như không phải lúc này rất yên tĩnh, có thể nói là nhỏ, khó có thể nghe được. Nhưng hết lần này tới lần khác, tiếng bước chân này lại rất có tiết tấu, một một một, giống như có thứ gì đó đang nhảy nhót vậy.
Đây là một người trẻ tuổi rất thanh tú.
Trên mặt hắn mang theo nụ cười nhàn nhạt, trực tiếp đi thẳng về phía bên này.
Tiểu Nam hình như là khi dễ nữ nhân đến nghiện rồi, cái khí thế vẫn còn không tan, hắn hét lớn một tiếng: "Thằng mắt mù nào vậy, chẳng lẽ không thấy được người của Thanh Long bang đang làm việc?" Nói xong lời này, Tiểu Nam đột nhiên cảm thấy mình hình như vượt mặt Đao ca, vội vàng lại bỏ thêm một câu: "Đao ca, anh nói có đúng không?"
Đao ca nhìn người tuổi trẻ kia, chẳng biết tại sao, lông mi đột nhiên nhảy dựng lên.
Bọn hắn sinh hoạt vốn là đao quang huyết ảnh, Đao ca tự nhận là đã luyện được đến trình độ núi Thái Sơn có sụp cũng có thể thản nhiên mà đi tiểu, nhưng chẳng biết làm sao mà tim bây giờ lại đập rất nhanh.
Ảo giác a?
Đao ca không khỏi có một chút bực bội, cười lạnh: "Thanh Long bang làm việc, không muốn thấy máu thì tránh xa một chút cho ta."
Người trẻ tuổi kia nét vui vẻ càng đậm hơn, hắn lúc này còn cách Tiểu Nam tầm mười bước: "Thanh Long bang?"
Những tên khác đang một mực không có gì nói chuyện bổ sung luôn nói: "Đúng vậy, thức thời thì cút xa một chút."
Người trẻ tuổi đó lại nhún nhún vai: "Ngại quá, tôi chưa từng nghe nói qua."
"Ngươi!"
"Thanh Long bang, chẳng lẽ là một đám khi dễ đàn bà?"
Đao ca cảm thấy rất kỳ quái, nụ cười này rõ ràng rất ôn hòa, nhưng vì cái gì mà hắn càng lúc càng cảm thấy tim lạnh thêm.
Còn không kịp suy nghĩ về cái vấn đề này, mắt hắn hoa đi, nháy mắt, người trẻ tuổi kia không biết kiểu gì đã vượt qua hơn mười bước, đi thẳng tới trước mặt Tiểu Nam, như bạn bè chào hỏi bình thường, nhẹ nhàng mà cầm cổ tay tên kia.
Đồng tử Đao ca co rụt lại.
Thật nhanh!
Lúc này, hắn kìm lòng không được mà nghĩ, nếu như người trẻ tuổi kia trong tay có một thanh đao thì..., người Tiểu Nam nhất định nhiều thêm một cái lỗ đi.
Ah, không đúng.
Có lẽ không chỉ một cái.
Tiểu Nam sửng sốt, hắn còn không kịp phản ứng, những người lại không có nhãn lực như Đao ca, một tên lưu manh kêu gào lên: "ĐCxxM, tiểu tử,... con mẹ mày, chẳng lẽ muốn xen vào việc của người khác sao?!"
"Rất hiển nhiên, tao đây không gọi là xen vào việc của người khác, đây gọi là anh hùng cứu mỹ nhân." Người trẻ tuổi hơi híp mắt lại, khóe miệng của hắn lại dần dần cong lên một độ cong tàn khốc: "Còn nữa, tao ghét nhất cái loại chửi tục."
"Ah -- "
Lại hoa mắt, Đao ca bi ai phát hiện, chính mình căn bản là nhìn không rõ đến cuối cùng là có chuyện gì xảy ra, tên côn đồ vừa chửi xong đã thê lương kêu thảm một tiếng, thân hình không tự chủ được bay ra ngoài, bay bay bảy tám mét rồi đập mạnh lên tường, cuối cùng cũng ngừng lại.
Là đạp?
Hay là dùng quyền?
Không có người nào có thể nhìn rõ.
Nhưng giờ phút này, kể cả Đao ca, tất cả đám lưu manh đều đánh rùng mình một cái. Mặc kệ tiểu tử này ra tay như thế nào, nhưng là một người bình thường, lại có thể tùy tùy tiện tiện đem một người sống to lù lù ném ra xa bảy tám mét?
"Ah -- bỏ, bỏ tay... Ah... Đau! Đao ca cứu em!" Tiểu Nam đột nhiên kêu loạn lên, cả khuôn mặt đỏ bừng, Đao ca nhìn thấy, nhất thời mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng.
Cũng không thấy người tuổi trẻ kia có thêm động tác gì, tay Tiểu Nam vốn túm tóc Khương Tiểu Ngư đúng là bị người tuổi trẻ kia bóp cho đổi hình dạng, thanh âm ghê người vang lên không ngớt.
Không cần phải nhìn, chỉ cần nghe thấy tiếng kia, đã biết rõ tay Tiểu Nam đã bị phế đi.
Những người khác thấy thế, con mắt đều sắp lồi ra. Cái gì thế?
Quán quân đấu vật thế giới?
*** nó chứ.
Chơi người cũng đừng quá kinh khủng như vậy đi?
Tóc Khương Tiểu Ngư được buông ra, cả người như là thoát lực, ngã ngồi dưới đất. Nàng biết mình được người cứu rồi, lúc này mới kịp thấy rõ người cứu nàng là ai.
"Tiêu, Tiêu Phàm?" Khương Tiểu Ngư sửng sốt.
Nàng tuyệt đối không nghĩ tới, người cứu nàng, vậy mà lại là tên ngồi cùng bàn mới nhận thức không đến hai ngày.
Tiêu Phàm tiện tay đem Tiểu Nam ném ra xa, hắn nhìn Khương Tiểu Ngư, mỉm cười: "Nếu bạn hô cứu mạng, có lẽ đã đụng phải người giống như mình chạy đến anh hùng cứu mỹ nhân."
Khương Tiểu Ngư hơi mấp máy môi, xong cũng không nói nên lời.
"Bạn không sao chứ?" Tiêu Phàm thấy Khương Tiểu Ngư không nói lời nào, hỏi một câu.
Bỗng dưng, Khương Tiểu Ngư khóc.
Người không dễ dàng rơi lệ như nàng, trong cùng một ngày rơi nước mắt hai lần.
Lần thứ nhất, nàng vì nàng bi ai nhân sinh mà rơi nước mắt. Lần thứ hai, là vì cảm động sao?
Khương Tiểu Ngư phát hiện, nguyên lai đây là lần đầu tiên nàng được nếm loại tư vị cảm động như thế này. Giữa mênh mông tuyệt cảnh, chung quanh là một mảnh đen tối, đã có một nụ cười, chiếu sáng hắc ám quanh nàng.
"Bạn không sao chớ?"
Một sát na cảm động, Khương Tiểu Ngư nhớ kỹ câu nói của Tiêu Phàm..., còn cả cái dáng vẻ tươi cười ấy.
"Ngất mất, sao mà cậu lại khóc?" Tiêu Phàm cảm thấy rất đau đầu, không phải đã cứu được nàng sao? Thế nào mà lại khóc bù lu bù loa lên vậy.
Chẳng lẽ là bị sợ hay sao?
Không hiểu lòng của nữ nhân, Tiêu Phàm chỉ có thể đoán đoán như thế.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ nhún nhún vai, hắn cũng không biết như thế nào để ứng phó với một cô gái đang thút thít nỉ non. Từ xưa đến nay, thì chỉ có tỷ tỷ mới khóc trước mặt hắn.
"Nhắm mắt lại."
Chẳng biết tại sao, lời Tiêu Phàm như có ma lực, Khương Tiểu Ngư rất nhu thuận mà nhắm mắt lại, thậm chí cũng không nghĩ gì.
Tiêu Phàm cười, có một số hình ảnh, tốt hơn là không nên để nữ nhân thanh thuần này chứng kiến thì tốt hơn.
Brừm.... ——
Két!
Theo tiếng động cơ ầm ầm, cộng với một tiếng phanh chói tai, một chiếc Lamborghini xanh thẫm cực kì hoa lệ đỗ ngay cách đó không xa.
"Ngươi, tên hỗn đản này! Đi nhờ xe bà cô ta xong đã muốn vỗ mông chạy? Làm gì có chuyện dễ như vậy?" Tạ Vi Vi nghiến răng nghiến lợi từ trong Lamborghini chạy ra, đang muốn xắn tay áo tìm Tiêu Phàm tính sổ, lại phát hiện tình huống trước mắt có vẻ phức tạp.
Một nữ sinh khóc bù lu bù loa, đang nhắm mắt lại.
Còn có cách đó không xa có một đám người.
"Bọn họ là ai?" Tạ Vi Vi không khỏi có chút sửng sốt.