Không thấy?
Tên hỗn đản này coi mình như không khí?
Nội tâm Tạ Vi Vi, vô danh lửa giận bắt đầu thiêu đốt, nàng chân đi giày cao gót tám phân, một bước đã ngăn trước mặt Tiêu Phàm, trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi coi thường ta? Bọn hắn rốt cuộc là ai?"
Không thể không nói, hiện tại Tạ Vi Vi hai tay chống nạnh, trông cũng mang theo vài phần khí thế.
Nhưng hết lần này tới lần khác nàng đụng phải Tiêu Phàm.
Khí thế?
Tiêu Phàm rất khinh thường.
Khí thế? chỉ là phù vân mà thôi.
"Nam nhân làm việc, nữ nhân trật tự."
Tạ Vi Vi vốn đang lửa giận đầy mình, muốn phát tiết ra, nhưng lúc nàng cùng Tiêu Phàm đối mặt lại phát hiện ra cái gì nàng cũng không nói ra được.
Mắt hắn, có sát khí. Chẳng biết tại sao, giờ khắc này, Tạ Vi Vi kìm lòng không được mà nghĩ như vậy.
OK đâu đấy với nữ nhân đáng ghét này, Tiêu Phàm mới đi về hướng một tên côn đồ còn sót lại đang đứng cùng Đao ca, hỏi: "Vừa rồi là ngươi khi dễ nàng?"
Tên côn đồ này sửng sốt một chút, vô ý thức gật đầu. Nhưng sau một khắc, hắn liền hối hận vô cùng.
Hắn là lưu manh mà, thành thật như vậy làm gì nhỉ?
Ít nhất thì cũng nói phét một cái a.
Sau một khắc, hắn trơ mắt nhìn đế giày Tiêu Phàm cách mặt của mình càng lúc càng gần, như là con dấu ngân hàng vậy, gọn gàng mà linh hoạt,
"BA" một cái, Tiêu Phàm một cước đạp văng cả người lẫn mặt tên này ra ngoài.
Tiêu Phàm cũng lười cùng tên kia nhiều lời.
Bởi vì hắn biết rõ, một cước này đạp ra, người bình thường chắc chắn là sẽ ngất đi.
Giải quyết ba tên tiểu đệ xong, rốt cục đến phiên chính chủ. Tiêu Phàm quay đầu, lẳng lặng nhìn Đao ca, nửa ngày, hắn mới híp mắt, cười: "Tại sao phải tìm nàng gây phiền toái?"
Đã có vết xe đổ của ba tiểu đệ lúc trước, hiện tại Đao ca phải thành thật mà hồi đáp: "Phụ thân nàng nợ chúng tôi một trăm vạn, lão đại của chúng tôi để cho chúng tôi đi trói người trở về."
"Một trăm vạn?" Tiêu Phàm mắt lóe tinh mang: "Hôm nay ta xem như cho các ngươi một bài học, chẳng quản đám các ngươi là Thanh Long bang hay Thanh Trùng bang, từ nay về sau, không được tìm nàng gây phiền toái, rõ chưa?"
Đao ca nhanh thoát ra một tầng mồ hôi lạnh, tuy tướng mạo tên thanh niên này rất thanh tú, trẻ tuổi lại nói chuyện bình thản, nhưng Đao ca vẫn nhạy cảm phát hiện được, giữa những lời đó có một cỗ sát khí nhàn nhạt tỏa ra.
Cỗ sát khí này bị phát hiện ra, đáy lòng Đao ca dần dần phóng đại, cỗ sát khí này hóa thành vô số đao cắt, để cho lồng ngực Đao ca từng đợt co rút đau đớn.
Tiểu tử này, có lẽ đã từng giết người.
Ánh mắt Đao ca bỗng dưng ngưng trọng lên rất nhiều.
Hắn không tự chủ được mà có ý nghĩ này, tuy nhiên lại cảm thấy rất vớ vẩn.
Cái gọi là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Nghĩ đến thân thủ mà Tiêu Phàm vừa triển lộ, Đao ca cho dù nội tâm có ngàn vạn cái không muốn, cũng không khỏi chịu thua: "Huynh đệ, việc hôm nay, là do huynh đệ chúng ta mắt mù, đá thiết bản, ở chỗ này xin tạ lỗi với huynh đệ. Nhưng bộ dạng như vậy, ta không có biện pháp ăn nói với lão đại của chúng ta."
Đao ca mặc dù là chịu thua, nhưng lời nói vẫn còn có chút hương vị không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Tiêu Phàm lắc đầu, cười nhạt một tiếng: "Ta lặp lại lần nữa, nếu đến tìm nàng gây phiền toái, thì các ngươi sẽ biến thành phiền phức của ta. Nói thật, ta rất sợ phiền toái, cho nên đều ưa thích đem phiền toái bóp chết trong trứng."
"Huynh đệ, tất cả mọi người đều là người lăn lộn, làm việc phải lưu một đường, ngày sau dễ gặp mặt, không cần tuyệt tình như vậy a?" Lúc nói lời này, Đao ca hơi nghiêng người, tay trái lặng lẽ sờ về phía bên hông.
"Ngại ngùng, ta chỉ là một học sinh. Hơn nữa ta rất sợ phiền toái, cho nên làm việc gì đều thích làm tuyệt."
Học sinh?
Đao ca ngây ra rồi.
Ở bên, Tạ Vi Vi nghe được câu này, không khỏi lại khó chịu. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, nàng căn bản khó mà tin được, tên này lại là một học sinh.
Nàng cảm giác hai chữ này đặt ở trên người Tiêu Phàm là vũ nhục cái thần thánh của học sinh.
Tạ Vi Vi oán hận nghĩ thầm.
Ai mà tin?
Dù sao hiện tại Đao ca đúng là không tin.
"Hát!"
Đao ca nghĩ nghĩ, rốt cục vẫn rút ra một thanh tiểu đao sau lưng. Mặc dù biết tiểu tử này thân thủ không tệ, nhưng bởi vì cái gọi là võ lâm cao thủ cũng sợ dao thái rau. Tiểu tử này tay không tấc sắt, chẳng lẽ còn có thể lật trời hay sao?
Hắn sở dĩ được gọi là Đao ca, cũng là bởi vì thanh tiểu đao này.
Trong chốc lát, Đao ca xuất kỳ bất ý, ở trước người Tiêu Phàm chém ra một mảng hàn mang, chuôi này tiểu đao nho nhỏ này được Đao ca múa ra tiếng gió vù vù, chiêu thức nhìn càng thêm hoa lệ.
Một tiếng "Đao ca" ở Thanh Long bang cũng không phải là kêu không!
Tiêu Phàm giống như không có kịp phản ứng gì, vẻ tươi cười trên mặt không chút nào biến hóa.
Đã là tiểu tử ngươi không thức thời, vậy cũng đừng trách Đao ca ta tâm ngoan thủ lạt rồi. Đao ca múa tiểu đao, trong lòng nghĩ thầm.
Trong lòng của hắn rất rõ, những thứ khác đều là hư hoảng, sát chiêu chính thức là đang nhắm thẳng đến đôi mắt của tiểu tử này mà đâm vào. Nếu là trúng, một mắt Tiêu Phàm chắc chắn sẽ bị phế đi.
Tạ Vi Vi nhìn thấy Đao ca rút đao, liền ngây ngẩn cả người. Sau đó ngay lúc hắn xuất đao, Tạ Vi Vi rất nhanh phản ứng lại, vội hô lên: "Hỗn đản kia, tránh mau ra!"
Liền cả Tạ Vi Vi nàng cũng không rõ ràng lắm, mình rất hận tên này, nhưng làm sao lại nhắc nhở hắn vậy?
Cắt không đứt, tâm còn loạn.
Lúc đó, Tạ Vi Vi phát hiện cổ hận ý tựa hồ đã rối loạn.
Nàng đến tìm hắn, rốt cuộc là để làm gì?
Tiêu Phàm trên mặt nét vui vẻ càng thêm đậm rồi.
Kỳ thật, thế gian này chỉ có hai loại cười. Một loại là làm cho người nhìn sẽ thấy ấm áp, một loại khác, lại làm cho người ta phát lạnh.
Tiểu đao sắp đâm vào mắt Tiêu Phàm, Đao ca nhìn vào đôi mắt trong veo kia, cả cái bộ dáng tươi cười càng lúc càng đậm nữa, hắn không hiểu sao lại rùng mình một cái.
Tiểu tử này, có chút tà môn.
Đao ca lúc này lại mong một đao kia đừng đâm chệch ra ngoài.
Hối hận?
Trong từ điển của lưu manh, vĩnh viễn cũng sẽ không hai chữ này.
Cũng không thể có.
Bởi vì lưu manh là liều mạng, một khi đã có hối hận thì sẽ không còn là một tên lưu manh có thể dốc sức liều mạng được nữa.
Tim Tạ Vi Vi sắp nhảy lên tận cổ rồi.
Nàng phát hiện, Khương Tiểu Ngư có vẻ còn khá hạnh phúc. Bởi vì mắt của nàng đang nhắm, căn bản cũng không biết chuyện gì xảy ra. Đương nhiên, Tạ Vi Vi lúc này còn không biết nàng tên Khương Tiểu Ngư.
Rốt cục, Tiêu Phàm xuất thủ!
Tay phải của hắn, đột ngột lao vào giữa đám đao quang kia!
Đao ca âm thầm vui vẻ, không nghĩ tới tay Tiêu Phàm cứ như vậy mà duỗi vào. Tuy không thể phế đi hai mắt, nhưng có thể phế đi tay phải của hắn, vậy thì nắm chắc thắng lợi trong tay rồi.
Tay còn có thể ngăn được đao?
Đao ca không nghĩ tới là có loại khả năng này.
Trừ phi tiểu tử là đồng nhân, nếu không, dùng vô số kinh nghiệm của hắn, tay là thịt đắp vào, không thể ngăn cản dao kiếm.
Nhưng rất nhanh, một điểm mừng thầm của hắn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Bởi vì hắn vô số đao quang cũng biến mất không thấy.
Đao ca giờ khắc này rất đau xót phát hiện, nguyên lai là cái này tay, ngoại trừ có thể ngăn được đao, còn có một loại khả năng khác.
Chính là kẹp.
Tay Tiêu Phàm, vậy mà xuyên qua một đám đao quang, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp chặt lấy cái lưỡi dao mỏng, không chút sứt mẻ.
"Đối với ta động đao, là phải trả giá thật nhiều." Hai con mắt Tiêu Phàm híp lại, vẫn một bộ dáng tươi cười cực kì vô hại.