“Có đúng là ngài Tổng thư ký đã cảnh cáo riêng cô ấy về cách cư xử của cô ấy không?” một phóng viên nữ hỏi.
“Chuyện đó không đúng,” Ron trả lời. “Cô ấy vẫn chưa nói chuyện với ngài Tổng thư ký.”
Chỉ bởi vì cô không trả lời những cuộc điện thoại của ông ta, Phoebe buồn bã nghĩ trong lúc ngồi im lặng giữa Ron và Wally Hampton, giám đốc quan hệ đối ngoại của Stars. Cuộc họp báo đã diễn ra tồi tệ hơn cô dự đoán. Không chỉ giới truyền thông địa phương mà cả cánh nhà báo quốc gia cũng xuất hiện, háo hức lần theo dấu vết câu chuyện về một nhân vật cực kỳ thú vị.
Quá nhiều phóng viên muốn tham gia vào cuộc họp báo đến mức họ buộc phải sử dụng sân tập bỏ trống. Cô, Ron và Wally ngồi gần vạch 50 yard phía sau một chiếc bàn nhỏ phủ khăn xanh in logo của đội Stars. Phóng viên có kẻ đứng, có người ngồi trên những băng ghế dài đã được kê sẵn cho họ.
Ban đầu các câu hỏi đều tập trung vào bản di chúc của Bert, nhưng chủ đề đó cũng không chiếm nhiều thời gian. Cho tới giờ, họ đã hỏi về kỹ năng quản lý của Ron, phương pháp huấn luyện của Dan và vấn đề đạo đức của Phoebe. Ron và Wally Hampton trả lời tất cả các câu hỏi, ngay cả những câu trực tiếp được đặt ra cho cô.
Một phóng viên nam béo ị da dẻ xấu xí và râu ria lởm chởm đứng dậy. Wally Hampton thì thào với cô rằng hắn ta đại diện cho một tờ báo lá cải đê tiện. “Phoebe, cô có ý định chụp thêm bức ảnh khỏa thân nào nữa không?”
Wally xen vào. “Lúc này cô Somerville quá bận rộn với đội Stars đến mức không có thời gian cho các hoạt động ngoài luồng khác.”
Tay phóng viên cào cào lên cằm ngay phía dưới hàm râu. “Đây không phải lần đầu tiên cô tụt quần áo trước công chúng, đúng không?”
“Công việc của cô Somerville cùng với cố họa sĩ thiên tài Arturo Flores đã được nhiều người biết đến,” Ron cứng rắn nói.
Tay phóng viên của tờ báo lá cải đó bị cắt ngang bởi một nhà bình luận thể thao địa phương. “Gần đây có rất nhiều lời chỉ trích dành cho huấn luyện viên Calebow, đặc biệt là với quá nhiều pha mất bóng trong các trận đấu. Một số người còn nghĩ rằng anh ta tung hứng các cầu thủ mới của mình quá nhiều. Các cầu thủ đang bắt đầu phàn nàn rằng họ phải luyện tập quá tải và rằng anh ta làm các trận đấu không còn vui thú gì nữa. Dù là vì lý do gì đi chăng nữa thì đội bóng có vẻ vẫn chưa thể hiện được phong độ tốt trong mùa giải này. Các anh có kế hoạch thay đổi nào không?”
“Không hề.” Ron nói. “Vẫn còn quá sớm và chúng tôi đang có những điều chỉnh.” Anh tiếp tục khen ngợi khả năng huấn luyện của Dan, và cô tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu cánh báo chí biết được rằng Dan đã bị đình chỉ. Ron dường như tin rằng họ có thể chối bỏ chuyện đó bằng cách viện đến một cơn cảm nặng nào đó, nhưng cô không nghĩ rằng mọi chuyện lại dễ dàng như thế. Chuyện Ron làm rõ ràng là bất hợp pháp, và có lẽ Dan đã đang gọi điện cho luật sư của mình rồi.
Cô tự nhắc mình không được nghĩ đến những lời lăng mạ và khinh bỉ của anh nữa, nhưng thật khó khăn để đẩy nó ra khỏi đầu. Có lẽ cũng là chuyện tốt khi anh đã thể hiện cho cô thấy một cách quá rõ ràng rằng anh là loại người như thế nào. Giờ cô buộc phải đối mặt với thực tế rằng cô đã để bản thân mình yêu nhầm người.
Tay phóng viên đáng ghê tởm nọ lại lên tiếng lần nữa, kèm theo một cái liếc mắt đểu cáng không hề dễ chịu. “Thế còn phong độ của huấn luyện viên Calebow bên ngoài sân cỏ thì sao, cô Phoebe? Chuyện đó thì thế nào?”
Các phóng viên khác phóng cho hắn những ánh mắt ghê tởm, nhưng Phoebe không mắc lừa. Không sớm thì muộn họ cũng sẽ vòng vèo để hỏi chuyện đó. Chỉ là họ sẽ đặt câu hỏi một cách lịch sự hơn thôi.
“Huấn luyện viên Calebow có một kỷ lục nổi tiếng...”
Phoebe không thể chịu đựng thêm nữa, cô đặt tay lên ống tay áo của Ron để dừng anh lại. “Tôi sẽ trả lời câu hỏi này.” Cô chồm người về phía micro. “Có phải anh đang yêu cầu tôi chấm điểm huấn luyện viên Calebow trên tư cách là người tình không? Có phải ý câu hỏi của anh là thế không?” Trong một khoảnh khắc tay phóng viên như bị giật ngược lại bởi đòn tấn công trực tiếp của cô, nhưng rồi hắn cũng nặn ra được một nụ cười giả lả. “Chắc chắn rồi, Phoebe. Chuyện có sao thì cứ nói vậy đi.”
“Vậy thì được thôi. Để chấm điểm, anh ấy là một người tình tuyệt vời.” Cô dừng lại khi các phóng viên sửng sốt trố mắt nhìn cô. “Huấn luyện viên Tully Archer cũng thế, cả Bobby Tom Denton, Jim Biederot, Webster Greer, tất cả các cầu thủ chạy chỗ, và hầu hết hàng tấn công và phòng thủ. Nào, đã đầy đủ những người trong công ty mà người ta đồn đại là tôi đã từng ngủ cùng chưa nhỉ? Tôi không muốn bỏ sót một ai.”
Đoàn phóng viên cười phá lên, nhưng cô vẫn chưa xong. Mặc dù trong lòng đang run rẩy nhưng cô vẫn nhìn thẳng vào tay phóng viên đáng ghê tởm kia và mỉm cười. “Nhân đây. Nếu tôi nhớ chính xác, anh, chính anh đấy, là một nỗi thất vọng nho nhỏ.”
Đám phóng viên rống lên cười. Nếu Phoebe không thu phục được họ thì chí ít cô cũng đã chứng tỏ rằng mình không hoàn toàn ngu độn như họ nghĩ.
Căn hộ Bert đã giữ cho các cô nhân tình của mình là một trong hai mươi căn hộ xa xỉ được xây dựng trên một khu vực um tùm cây cối ven Naperville, nằm ở bờ phía Tây hạt Du Page. Căn hộ bằng gạch màu kem hai tầng xinh xắn được lợp mái gỗ kiểu hai mảng. Một đôi cửa sổ vòm thanh nhã nằm ở mỗi bên hai cánh cửa đôi hùng vĩ có thân cửa là những tấm kính thủy tinh pha chì hình ô van. Những cây đèn chụp đồng le lói trong ánh nắng sáu giờ chiều khi Phoebe đỗ xe hơi trong gara và bước vào trong nhà.
Phía bên trong được trang trí rất dễ chịu với những tông màu êm dịu xanh nhạt, xám ngọc trai và trắng, mang đến cho các căn phòng bầu không khí miền nhiệt đới nhẹ nhàng. Nhà bếp thông với một phòng ăn gia đình nhìn được ra quang cảnh bên ngoài, và cái trần nhà như trong thánh đường làm cho gian phòng khách nhỏ nhắn dường như rộng rãi hơn rất nhiều.
“Molly? Peg?” Phoebe cúi xuống nựng nịu cô nàng Pooh đang phát cuồng lên khi thấy cô chủ về nhà. Không nghe thấy câu trả lời nào, cô và nàng chó xù liền lên tầng trên.
Căn phòng ngủ màu trắng và xanh nhạt của cô được trang bị đồ nội thất bằng gỗ sồi và có một khung cửa sổ rộng. Cô thấy không thoải mái khi ngủ trên chiếc giường đôi cỡ bự choán hết căn phòng nên đã thay nó bằng một chiếc cỡ thường lấy từ phòng dành cho khách của khu nhà cũ. Sau khi quăng cái áo khoác vải lanh lên trên tấm ga giường bồng bềnh, cô bước vào buồng thay đồ, mặc vào chiếc quần jean và cái áo thun của đội Stars.
Lúc Phoebe đem toàn bộ chỗ bánh mì cuộn và đám salad mì mà cô tìm thấy trong tủ lạnh sang phòng ăn, cả Molly lẫn Peg đều chưa về. Chân xỏ đôi tất mang trong nhà, cô băng qua sàn nhà lát đá màu xám ngọc trai và ngồi xuống một chiếc ghế sắt màu trắng chạm trổ đặt phía trước một chiếc bàn mặt kính đồng bộ. Một chiếc ghế sô pha đôi nhồi nệm êm ái màu xanh nhạt và màu trắng hoa mẫu đơn tạo nên một chỗ ngồi ấm cúng cuối căn phòng.
Vừa nghịch nghịch đĩa salad, cô vừa cọ ngón chân dọc theo lưng Pooh. Lần đầu tiên trong đời cô không gặp chút khó khăn nào khi cố tránh xa mấy cân thịt thừa đang muốn đắp thêm vào hông cô. Có lẽ bởi vì mỗi ngày nỗi buồn lại càng kẹp chặt cô hơn. Cô nhớ Viktor và bạn bè. Cô nhớ những buổi khai trương các phòng trưng bày. Cô muốn có bộ ngực phẳng và một tuổi thơ khác đi. Cô muốn có một người chồng tử tế và một đứa con. Cô muốn Dan Calebow. Không phải người đàn ông bằng xương bằng thịt đã tấn công cô bằng lời nói lúc sáng, mà là người đàn ông thú vị, dịu dàng trong hình dung của cô vào cái đêm họ đã làm tình.
Quá trình chìm sâu vào cảm giác tự thương hại bản thân của cô bị cắt ngang bởi âm thanh cửa trước mở ra rồi đóng lại. Pooh sủa ăng ẳng và lao ra ngoài kiểm tra. Phoebe nghe thấy tiếng túi xách sột soạt, một giọng nói nhẹ nhàng chào Pooh, và rồi tiếng chân đi lên tầng. Đẩy đĩa salad sang bên, cô bước ra sảnh đúng lúc nhìn thấy ánh đèn xi nhan và chiếc Toyota trắng của Peg Kowalski đang rời khỏi lối vào.
Cô lên tầng hai và gõ cửa phòng Molly. Khi không có tiếng trả lời, cô đẩy cửa ra.
Chiếc giường bừa bộn đầy túi xách từ những cửa hàng mơ ước của các cô cậu tuổi teen: The Gap, Benetton, The Limited. Pooh, đang nằm giữa đống đồ đạc, nhìn Molly kéo ra một loạt áo quần từ trong các túi xách. Molly ngẩng lên nhìn cô, và trong vài giây, Phoebe nghĩ rằng cô nhìn thấy cảm giác tội lỗi phản chiếu trên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa em gái. Thế rồi sự ảm đạm thông thường quay trở lại.
“Bà Kowalski đưa em đi mua đồ đạc để đi học. Bà ấy có một đứa cháu gái ở độ tuổi của em, vì thế bà ấy biết tất cả những cửa hàng tốt nhất.”
Phoebe cũng biết những cửa hàng tốt nhất, nhưng bất cứ khi nào cô gợi ý hai chị em đi mua sắm, Molly đều từ chối. “Chị có thể thấy điều đó.” Cố nuốt trôi nỗi thất vọng, cô ngồi xuống mép giường.
Molly với tay vuốt ve Pooh. Từ vài tuần trước Phoebe đã nhận ra Dan đã nói đúng về mối thiện cảm của em gái cô dành cho nàng chó, nhưng cô không bình luận gì về chuyện đó. “Cho chị xem em đã mua gì nào.” Trong một thoáng Molly cư xử như một cô bé thông thường. Khi nó lôi ra một chiếc áo khoác jean, áo len đan nổi, những chiếc quần jean bạc phếch và vài cái áo thun, mắt nó ánh lên vẻ háo hức. Phoebe không thể chỉ trích khiếu thẩm mỹ của Peg. Bà đã giúp Molly sắm được một tủ quần áo hoàn hảo cho một cô bé tuổi teen. “Em đã bao giờ nghĩ đến chuyện xỏ lỗ tai chưa?”
“Em có thể á?”
“Chị không thấy vì sao lại không. Cứ thử nghĩ đến chuyện đó xem nhé.”
“Em thích lắm,” Molly trả lời không hề do dự.
“Vậy thì được rồi. Thứ Sáu chúng ta sẽ đi.” Cô gấp một chiếc quần jean và thận trọng nói. “Em không kể nhiều về trường học. Mọi chuyện thế nào?”
Trong hai tuần vừa rồi, mỗi lần Phoebe hỏi han, Molly chỉ trả lời bằng mấy từ cộc lốc. Giờ vẻ mặt nó lại trở nên lạnh lùng.
“Chị nghĩ thế nào? Em ghét nó. Thậm chí cả các lớp chọn cũng dễ ợt.”
“Lớp học của em ở Crayton cũng dễ ợt.”
“Trường công đầy bọn ngu si.”
“Khi em đăng ký, giáo viên hướng dẫn của em đã nói rằng khoa Tiếng Anh sử dụng học sinh phụ đạo trong phòng tập viết. Sao em không xung phong?”
“Sao em phải làm thế?”
“Thi thoảng giúp đỡ người khác sẽ khiến ta thấy dễ chịu.” Khi Molly không đáp lại gì, Phoebe liền tiếp tục cuộc thăm dò thận trọng của mình. “Ít ra thì em cũng được đến trường với bọn con trai.”
Molly bỗng trở nên vô cùng bận rộn với việc tháo bảng giá của chiếc quần jean. Phoebe thử lần nữa. “Nó thế nào?”
“Ý chị là gì?”
“Đi học cùng bọn con trai ấy?”
“Bọn nó toàn là lũ phô trương khoác lác. Và chúng thật kinh tởm trong phòng ăn trưa.”
“Thế bọn con trai trong các lớp chọn thì sao? Bọn chúng cũng phô trương à?”
“Một số, em cho là thế. Nhưng rất nhiều đứa trong số đó là những con mọt sách.”
Phoebe nén cười. “Chị đã luôn thích những con mọt sách. Ở một người đàn ông không có gì hấp dẫn hơn sự thông minh. Dĩ nhiên, ngốc nghếch và dễ thương cũng có cái lợi của nó.” Molly cười khúc khích, và trong vài giây hàng rào giữa hai chị em họ biến mất. “Thằng nhóc có tủ để đồ cạnh em có mái tóc dài. Hắn thật sự ầm ĩ và đáng ghét, lúc nào cũng đánh guitar om xòm, nhưng hắn ta cũng khá dễ thương.”
“Thật à?”
“Hắn học cùng lớp chọn tiếng Anh với em, nhưng hắn rất chật vật để theo kịp chương trình.”
“Có lẽ em nên đề nghị giúp đỡ cậu ta.”
“Hắn thậm chí còn không biết em là ai.” Molly đẩy túi đồ sang một bên, mặt nó tối sầm lại. “Không ai thích em. Tất cả bọn con gái đều xấu tính. Nếu chị không thuộc đội cổ vũ và không có quần áo phù hợp, bọn nó thậm chí còn không thèm nói chuyện với chị.”
Giờ Phoebe đã hiểu đâu là động lực cho vụ mua sắm linh đình này. “Chị chắc rằng không phải tất cả bọn con gái đều thế. Em chỉ phải tìm ra một nhóm phù hợp thôi. Sẽ mất chút thời gian.”
“Em không quan tâm đến bọn nó! Chị đã bảo rằng em chỉ phải học ở đó một học kỳ, và rồi em sẽ rời khỏi đó.” Thất vọng, Phoebe đứng dậy khỏi mép giường. “Tận hưởng quần áo mới đi. Chị ước gì chúng ta có thể đi mua sắm cùng nhau. Hẳn là chị sẽ thích lắm.”
Có lẽ chỉ là tưởng tượng, nhưng cô nghĩ mình nhìn thấy một thoáng không chắc chắn lướt qua trên gương mặt đứa em gái.
Ngay trước giờ lên giường, Phoebe thắt sợi dây màu đỏ tía rực rỡ vào cái vòng đeo cổ của Pooh và dẫn nó ra ngoài đi dạo. Sau những nguy hiểm trên các đường phố Manhattan, cô yêu cái khu vực dân cư yên tĩnh này, nơi cô có thể tự do đi dạo vào buổi tối mà không phải lo lắng mình sẽ trở thành một con số thống kê. Những dãy nhà san sát nằm áp vào bãi đỗ xe um tùm cây cối. Một lối đi lát đá dành cho xe đạp được chiếu sáng bởi những cây đèn đường nằm rải rác dọc bãi đỗ xe. Cô yêu sự yên tĩnh trầm mặc, mùi vị mùn của cây cối, và khí trời mát mẻ buổi đêm thông báo rằng mùa hè đã sắp kết thúc.
Pooh lút cút chạy phía trước, thi thoảng dừng lại sục mũi vào một đống hạt dẻ hay rúc xuống dưới đụn lá khô, có lúc lại ngồi chồm hỗm xuống để lưu dấu án trên một điểm đặc biệt quỡn chí nào đó. Đôi giày thể thao của Phoebe rin rít trên lề đường, và chiếc áo mặc ở nhà nhẹ, mềm đem lại cảm giác ấm áp và dễ chịu. Trong một vài giây cô để tất cả những gì không vui trôi tuột đi và tận hưởng buổi đêm tĩnh lặng.
Cảm giác yên bình dễ chịu của cô bị phá vỡ bởi tiếng một chiếc xe hơi rẽ vào sân nhà. Cô nhìn nó giảm tốc độ trước căn hộ của mình, định rẽ vào lối vào gara nhưng rồi khựng ngay lại khi đèn pha rọi vào cô. Người tài xế ngay lập tức lùi xe lại và lái về phía cô. Thậm chí chiếc xe còn chưa kịp dừng lại bên lề đường, cô đã nhận ra đó là một chiếc Ferrari màu đỏ.
Cô trở nên căng thẳng khi Dan từ trong xe chui ra và tiến về phía cô. Anh đang đeo kính và khoác cái áo gió của đội Stars bên ngoài áo sơ mi màu mận chín và quần jean. Pooh bắt đầu sủa ăng ẳng và kéo căng dây đòi chạy về phía anh.
Cô chuẩn bị tinh thần đương đầu với một cuộc chạm trán đau thương dường như không thể tránh khỏi, nhưng ngày hôm nay đã quá khó khăn mệt mỏi, và cô không còn nhiều năng lượng nữa.
Anh nhìn con chó trắng muốt xù bông đang cố gắng bắt thòng lọng quanh cổ chân anh bằng sợi dây buộc của nó. “Này này, đồ chó.”
“Tên nó là Pooh.”
“Ừ hử. Anh cho rằng đó chỉ là một trong những từ mà anh không muốn dùng quá thường xuyên thôi. Giống như snookums[42] chẳng hạn.” Cơn gió nhẹ thổi bung mái tóc vàng sậm của anh khi anh nhìn cô một lượt từ áo cho đến giày. “Em trông khác quá. Dễ thương.”
[42] Snookums: thường là một tên cúng cơm trìu mến, được dùng với ý nghĩa trêu chọc.
Cô đã được gọi theo rất nhiều cách, nhưng chưa bao giờ là dễ thương. “Anh muốn gì?”
“Bắt đầu bằng một cuộc tán gẫu vô nghĩa thì thế nào? Buổi đêm thật dễ chịu, đúng không?”
Cô không muốn để mình bị lôi vào bất cứ trò chơi nào mà anh đang bày ra, vì vậy cô kéo mạnh sợi dây giữ Pooh và bắt đầu bước đi. Anh bước theo ngay bên cạnh cô, điều chỉnh sải chân dài của mình cho phù hợp với bước chân ngắn hơn của cô. “Thời tiết đẹp thật. Ban ngày trời vẫn nóng, nhưng vào ban đêm, em có thể nói rằng mùa thu đang đến rồi.” Cô không nói gì.
“Đây đúng là một khu rất đẹp.”
Cô vẫn tiếp tục bước đi.
“Em biết đấy, em có thể nghĩ đến chuyện đóng góp một chút gì đó cho cuộc nói chuyện này.”
“Bimbo chúng tôi không suy nghĩ.” Anh thọc hai tay vào túi áo và lặng lẽ nói, “Phoebe, anh xin lỗi. Tính khí nóng nảy đã lấn át anh. Đó không phải là lời bào chữa, anh biết thế, nhưng đó là sự thật. Nếu phải có ai đó là bimbo, thì đó là anh.”
Cô đã trông chờ sự giận dữ chứ không phải ân hận, nhưng đòn tấn công của anh lúc sáng đã làm cô tổn thương sâu sắc, và cô không nói gì. “Dường như anh luôn phải xin lỗi em về một chuyện gì đó. Ngay từ ban đầu đã thế rồi, đúng không?”
“Tôi đoán chúng ta là nước và lửa.”
Anh cúi xuống bên dưới một cành cây sà xuống quá thấp qua lối đi. “Anh sẽ nói rằng chúng ta giống dầu hỏa và đèn hàn hơn.”
“Dù là cách nào thì tôi cũng nghĩ rằng chúng ta nên cố gắng tránh nhau càng xa càng tốt.” Cô dừng lại gần một cây đèn đường. “Tôi không thể làm được gì về chuyện đình chỉ, anh biết đấy. Ron không chịu thay đổi quyết định, và tôi sẽ không hủy mệnh lệnh của anh ấy.”
“Em biết rằng em đang vi phạm hợp đồng với anh.”
“Tôi biết.”
“Điều cuối cùng em cần vào lúc này là một vụ kiện tụng.”
“Tôi cũng biết điều đó.”
“Sẽ thế nào nếu chúng ta có một thỏa thuận?”
“Thỏa thuận kiểu gì?”
“Em đi cùng với anh chiều thứ Bảy tới, còn anh sẽ giữ đám luật sư của anh tránh xa em.”
Đó là điều cuối cùng mà cô nghĩ đến. “Anh sẽ bay xuống phía Nam đến Gulf Shores trong vài ngày. Bọn anh gọi nó là khu Riviera[43] của dân cao bồi[44] và ở đó anh có một chỗ ở trên bờ biển. Khi quay trở lại, anh sẽ còn một chút thời gian rảnh rỗi. Ngôi nhà rộng lớn cũ kỹ đó. Không có gì để làm. Có một cuộc triển lãm nghệ thuật địa phương vào ngày thứ Bảy, và bởi vì anh biết em yêu nghệ thuật đến mức nào, nên anh nghĩ chúng ta nên ngó qua xem sao.”
[43] Vùng biển du lịch nổi tiếng của Ý, giáp ranh Pháp.
[44] Nguyên văn: Redneck, từ dùng để chỉ những người Mỹ da trắng bản địa.
Cô nhìn anh chằm chằm. “Anh đang nói với tôi rằng anh sẽ không chống lại lệnh đình chỉ này à?”
“Đúng là anh đang nói thế đấy.”
“Vì sao?”
“Anh có lý do của mình, và chúng mang tính riêng tư.”
“Tôi sẽ không nói với ai.”
“Đừng ép anh, Phoebe.”
“Làm ơn. Tôi muốn biết.”
Anh thở dài và cô nghĩ rằng cô thấy điều gì đó trông rất giống cảm giác tội lỗi thoáng qua trên gương mặt anh. “Nếu em kể lại chuyện này, anh sẽ gọi em là mười loại người dối trá khác nhau đấy.”
“Tôi sẽ không kể lại.”
“Vụ đình chỉ lần này sẽ làm tổn thương đội bóng, và anh không thích điều đó. Phải có điều thần kỳ thì chúng ta mới thắng được trong trận đấu Chủ nhật tuần này, và sẽ rất khó hồi phục được trước thành tích một thắng bốn thua. Nhưng anh sẽ không chống lại chuyện đó bởi vì cuối cùng Ron cũng đã làm một chuyện đúng đắn. Anh đã đi quá giới hạn. Anh chỉ không bao giờ nghĩ rằng chính cậu ta lại là người vạch trần anh về điều đó.”
Cuối cùng cô cũng mỉm cười. “Tôi không thể tin được. Anh thực sự đã gọi anh ấy là Ron.”
“Chỉ là buột miệng thôi, vì thế đừng hy vọng chuyện đó sẽ diễn ra lần nữa.” Anh bắt đầu bước đi. “Và đừng nghĩ là anh đã thay đổi suy nghĩ về cậu ta chỉ bởi vì cuối cùng cậu ta cũng đã chứng tỏ được một chút bản lĩnh. Anh vẫn đang để ngỏ vụ phán xét đấy. Thế chuyện thứ Bảy thì thế nào?”
Cô do dự. “Vì sao thế, Dan? Chúng ta đã đồng ý rằng chúng ta không hòa hợp với nhau rồi.”
“Anh sẽ không ném đám luật sư của anh vào em. Lý do đó vẫn chưa đủ hợp lý ư?”
Họ đã đi đến cuối con ngõ cụt. Khi họ rẽ sang con đường vòng, cô thu hết can đảm. “Tôi không phải là đồ chơi. Anh không thể sử dụng tôi để giải trí cho mình và rồi quăng tôi đi khi đã xong việc được.”
Giọng anh trở nên dịu dàng đến mức ngạc nhiên. “Vậy tại sao em lại cư xử như một thứ đồ chơi thế?”
Mặc dù giọng anh nghe có vẻ thắc mắc hơn là buộc tội, nhưng nỗi đau lại quay trở lại, và cô tiếp tục sải bước.
Anh bước theo cô. “Em không thể có cả hai. Em không thể lả lơi với tất cả mọi thứ có mặc quần, mặc những bộ quần áo trông như thể nó co rút lại trên cơ thể em, và rồi lại trông đợi người khác đối xử với em như Mẹ Teresa được.”
Vì biết rõ những lời anh đang nói có một phần sự thật, cô liền dừng lại và quay sang đối diện với anh. “Tôi không cần một bài thuyết giảng từ anh. Và bởi vì anh đang đưa ra những đánh giá mang tính cá nhân, có lẽ anh nên cân nhắc đến chuyện nhìn vào gương và hình dung xem vì sao anh không thể kiểm soát cái tính khí nóng nảy của mình.”
Anh đút hai tay vào trong túi áo khoác. “Anh đã biết câu trả lời cho câu hỏi đó rồi. Và anh sẽ không nói cho em biết, vì thế đừng nghĩ đến chuyện tìm hiểu điều đó.”
“Vậy thì anh cũng không nên hỏi tôi vì sao tôi cư xử như một... như cái cách tôi cư xử.”
Anh trao cho cô ánh mắt dò xét. “Anh không hiểu em. Em không giống bất cứ người đàn bà nào anh từng gặp, ngoại trừ chuyện anh cứ nghĩ rằng em đích thực giống rất nhiều người trong số họ, và chính lúc đó anh dính đã vào rắc rối.”
Ngay cả khi ngây người nhìn anh đang đứng giữa vùng ánh sáng vàng với cơn gió lùa qua mái tóc, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng cọt kẹt của chiếc quạt guồng phía trên đầu. “Tôi sẽ không lên giường với anh lần nữa.” Cô nói nhẹ nhàng. “Đó là một sai lầm khủng khiếp.”
“Anh biết.”
Cô ước gì anh không đồng ý quá nhanh như thế. “Tôi không nghĩ rằng chuyện thứ Bảy này là một ý kiến hay.”
Anh không chấp nhận bị cự tuyệt. “Đó là một ý tưởng tuyệt vời. Em thích nghệ thuật, và chúng ta sẽ xuất hiện trước công chúng, vì thế chúng ta sẽ không thể nào cào cấu lẫn nhau.”
“Đó không phải những gì tôi định nói!”
Anh cười toe toét và lắc nhẹ dưới cằm cô, trông quá mức hài lòng với chính mình. “Đón em vào buổi trưa nhé, cô nàng nóng bỏng.”
Khi anh bước về phía chiếc xe, cô cất cao giọng. “Đừng có gọi tôi là cô nàng nóng bỏng.”
“Rất tiếc.” Anh mở cửa xe và trượt vào bên trong. “Cô nàng nóng bỏng, thưa quý cô.”
Cô đứng bên dưới cột đèn đường và nhìn anh lái xe đi. Chỉ là một cuộc triển lãm nghệ thuật thôi, cô nghĩ. Có hại gì đâu cơ chứ?
Từ vị trí thuận tiện của mình trên sườn dốc chạy dọc phía sau khu biệt thự xa xỉ, Ray Hardesty có thể nhìn thấy mái tóc vàng óng của Phoebe lấp lánh trong ánh đèn đường. Y đã đậu xe tải trên con đường hẹp dẫn đến một khu dân cư nhỏ mở rộng, và giờ y đặt cặp ống nhòm xuống ghế ngồi. Lời đồn đại là đúng, y nghĩ. Calebow có chuyện riêng tư gì đó với bà chủ mới của đội Stars.
Y đang thu thập thông tin về Dan Calebow như thu thập quả hạch cho mùa đông, sẵn sàng để tung ra khi cần thiết, nhưng cho đến giờ Calebow đang tự mình làm rối tung mọi chuyện lên. Đội Stars đã chỉ thắng một trận duy nhất kể từ khi mùa giải bắt đầu, và tất cả những pha mất bóng của họ làm cho họ trông không khác gì đội bóng trường đại học. Với mỗi thất bại, Ray lại cảm thấy khoan khoái hơn một chút. Có lẽ Calebow sắp sửa làm mình bị sa thải vì không đủ năng lực.
Y chờ cho đến khi tay huấn luyện viên của Stars đã đi xa rồi mới lên xe và lái về nhà. Ellen gặp y ở cửa nhà và ngay lập tức nhặng xị lên với y. Y bước qua mụ mà không nói một lời nào, hướng về sào huyệt của mình, khóa trái cửa lại, sụm xuống trên chiếc ghế bành yêu thích và châm một điếu thuốc lá.
Căn phòng nhỏ được ốp bằng ván thông có nhiều mắt, mặc dù gần như chẳng mấy mắt có thể nhìn thấy được bởi vì mỗi phân tường đều được bao phủ bởi các sự việc đáng ghi nhớ: ảnh của Ray Con, cúp, áo thi đấu được gắn lên tường bằng đinh ghim, bằng khen đóng khung và các bài báo. Khi ở trong căn phòng này, thi thoảng Ray vẫn giả vờ tất cả vinh dự này là thuộc về y. Trong vài tháng vừa qua y thậm chí còn nằm ngủ trên chiếc ghế trường kỳ cũ kê phía dưới khung cửa sổ duy nhất trong phòng.
Y rít một hơi thuốc và ho sù sụ. Cơn co thắt diễn ra càng ngày càng lâu hơn và trái tim y đã lại bắt đầu đập loạn, nhưng y vẫn chưa sẵn sàng để chết. Chưa cho đến khi y làm cho Calebow phải trả giá. Y muốn Stars phải thua tất cả mọi trận đấu. Y muốn toàn bộ thế giới biết rằng đồ con hoang đó đã mắc một sai lầm lớn nhất trong cuộc đời khi hắn loại bỏ Ray Con. Rồi có lẽ y sẽ có thể quay trở lại một vài nơi y thường hay lui tới trước đây và uống chút gì đó với mấy tay bạn thân. Chỉ một lần trước khi chết, y muốn một lần nữa được cảm thấy mình giống như một người quan trọng.
Ray đứng dậy khỏi ghế và bước về phía chiếc tủ buýp phê gắn chìm trong tường, lôi ra một chai whiskey y đã cất phía sau vài chiếc hộp. Y mở nắp nốc một ngụm, rồi mang chai rượu về phía trường kỳ. Khi ngồi xuống, y cầm khẩu súng y đã cất trong chiếc bàn cuối phòng khi y quay về nhà sau buổi làm tại cuộc triển lãm ô tô ở sân vận động Midwest Sports ngày hôm qua.
Tối nay sân vận động vắng hoe, y nghĩ, nhưng tối mai họ sẽ tổ chức một cuộc vận động tôn giáo ở đó. Tối tiếp theo sẽ là buổi biểu diễn của một nhóm rap da đen. Y ghét làm việc tại các buổi hòa nhạc, nhưng ngoài chuyện đó ra, y thích làm nhân viên an ninh tại sân vận động. Đặc biệt là trong những buổi chiều Chủ nhật khi đội Stars thua trận.
Nốc một ngụm nữa, y vuốt ve khẩu súng trong lòng và lắng nghe đám đông gào to tên y.
Hardesty!
Hardesty!
Hardesty!